Cặp đôi cưới gấp
Chương 12 : chương 12
Bước ra từ Cục Dân chính, trên tay Thẩm Mộ Phong và An Cẩm Y đều cầm một tấm giấy màu hồng. Nhìn tấm giấy hồng trên tay, An Cẩm Y ngây ngô hỏi: “Đơn giản vậy thôi sao?”
Thẩm Mộ Phong cười nói: “Ừm, chỉ vậy thôi. Bây giờ, theo pháp luật, em đã là… vợ của anh.”
Chữ “vợ” khiến An Cẩm Y cảm thấy lạ lùng, cô vẫn không tài nào có thể tin được: “Vậy nghĩa là em đã kết hôn rồi sao?”
Thẩm Mộ Phong nhìn vẻ mặt sửng sốt của An Cẩm Y, cảm thấy buồn cười: Bây giờ, nếu như em hối hận muốn đổi lại cũng không kịp nữa rồi…
An Cẩm Y nhìn tấm giấy hồng trong tay, trong lòng cảm thấy trống trải, cô không rõ đó là cảm giác gì, có lẽ là không cam lòng.
Lúc định tạm biệt Thẩm Mộ Phong để trở về nhà, cô mới đột nhiên nhận ra một vấn đề vô cùng quan trọng: Tại sao cô có thể hấp tấp tự mình gả ra ngoài được chứ? Chưa có sự đồng ý của ba mẹ, cô đã đi đăng ký kết hôn? Lúc trưa cô còn là cô nàng độc thân, tối trở về nhà lại nói với ba mẹ: “Con kết hôn rồi?”…
An Cẩm Y nhìn Thẩm Mộ Phong lại hỏi một câu ngu ngốc: “Anh ơi, hai chúng ta có thể trả lại tờ giấy hồng này được không?”
Thẩm Mộ Phong nghe cô nói, liền dừng bước, đứng ho khan, mất một lúc anh mới trả lời: “Chỉ có một cách duy nhất là anh và em ký giấy tờ ly hôn. Nhưng đến lúc đó không phải em cầm trên tay tờ giấy màu hồng nữa mà nó sẽ có màu xanh.”
An Cẩm Y lè lưỡi, ba mẹ mà biết cả hai giấu họ kết hôn, rất có thể sẽ chỉ mắng mỏ vài câu, nhưng nếu quay về nhà và nói rằng cả hai đã kết hôn, sau đó ly hôn thì sợ rằng sẽ không được nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai.
Thẩm Mộ Phong thấy An Cẩm Y tỏ vẻ hối hận, liền ôm vai cô, dịu giọng an ủi: “Vợ à, em đừng sợ, tối nay anh sẽ về nhà với em. Em đừng lo, dù trời có sập xuống đã có chồng em che chở cho em rồi.”
Giọng nói của Thẩm Mộ Phong trầm ấm nhưng An Cẩm Y nghe xong liền có cảm giác yên tâm, cô dựa đầu vào vai anh, cảm thấy thật yên bình.
Trời xẩm tối, Thẩm Mộ Phong đỗ xe bên dưới khu chung cư nhà An Cẩm Y.
Thẩm Mộ Phong xuống xe, ga lăng mở cửa xe cho vợ. An Cẩm Y ngồi cố thủ trong xe không chịu xuống. Thẩm Mộ Phong mỉm cười: “Em xuống xe đi, tới nhà rồi.”
An Cẩm Y nhìn anh, ngập ngừng: “Nhưng mà… Em nghĩ hay là hôm nay cứ vậy đi. Sau này có cơ hội mình nói sau, được không?”
Thẩm Mộ Phong biết An Cẩm Y đang cảm thấy lo lắng trước phản ứng của ba mẹ cô, anh liền cúi người, ghé sát vào khuôn mặt xinh đẹp của cô: “An An, hãy tin anh, được chứ?”
An Cẩm Y nhìn vào đôi mắt ấm áp ấy giải thích: “Không phải là em không tin anh, nhưng mà bây giờ có lẽ ba mẹ em vẫn chưa chuẩn bị tinh thần, nếu anh đột ngột xuất hiện trước mặt ba mẹ em, em lo là họ sẽ có ấn tượng xấu với anh…”
“An An.” Thẩm Mộ Phong nghiêm túc nói, “Hãy tin anh. Bây giờ anh và em đã là vợ chồng, nếu anh không dám đối mặt với ba mẹ em thì làm sao có thể ở bên cạnh em suốt đời được. Anh sẽ cố gắng hết sức làm cho ba mẹ em thừa nhận anh, để ba mẹ em tin rằng anh sẽ đem lại hạnh phúc cho con gái của ba mẹ, tin anh nhé, được không?”
Giọng nói của Thẩm Mộ Phong chân thành tha thiết khiến An Cẩm Y không thể từ chối, cô cởi dây an toàn, từ từ bước xuống xe. Thấy Thẩm Mộ Phong lấy ra từ trong cốp xe rất nhiều món quà lớn nhỏ, cô nghĩ, nếu như nói cô không cảm động, đó chính là nói dối.
Những món quà đó cả hai vừa mua ở trung tâm thương mại, Thẩm Mộ Phong khá chu đáo khi hỏi ba mẹ cô thích gì, dù cô đã nói với anh rằng đừng tốn tiền mua quá nhiều thứ.
Nhưng anh chẳng quan tâm đến lời cô nói, đùa giỡn: “Bây giờ em đã là vợ của anh, anh mua quà cho ba mẹ em, cũng giống như mua quà cho ba mẹ anh, sao em lại nói là tốn tiền? Với lại, vợ à, em không cần phải tiết kiệm tiền cho anh, đây đều là tấm chân tình của anh muốn thể hiện với ba mẹ em là anh đủ điều kiện tài chính để nuôi em.”
Nghe những gì Thẩm Mộ Phong nói, An Cẩm Y biết rằng, những lời anh nói là hoàn toàn nghiêm túc, tình cảm của anh không phải là nhất thời, có lẽ anh cũng giống như cô, muốn có được một cuộc sống an yên, ít ra, là cô nghĩ như thế.
Thấy Thẩm Mộ Phong không ít quà, An Cẩm Y vội chạy lại cầm giúp anh. Cô nhìn anh, nghiêm túc nói: “Anh có chắc là anh muốn vào nhà em không? Anh sẽ không hối hận…”
“Anh không hối hận.” Thẩm Mộ Phong cắt ngang, “Có anh ở đây rồi, em đừng lo.”
An Cẩm Y đành thở dài một cái, bước sau anh vào trong thang máy. Cô nghĩ trong đầu: Sao lúc đó mình lại hấp tấp như vậy, không suy nghĩ gì liền đi đăng ký kết hôn với người ta? Đầu óc bây giờ rối như tơ vò. Nhìn mấy con số nhảy nhót trên cửa thang máy, An Cẩm Y chợt nảy ra trong đầu một ý tưởng thật trẻ con: Ước gì thang máy bị kẹt…
Nhưng ông trời thật sự không chịu chìu lòng người, thang máy rốt cuộc đã dừng lại ở tầng 9. An Cẩm Y đi theo sau Thẩm Mộ Phong, người vừa ung dung bước ra khỏi thang máy.
Thẩm Mộ Phong quay lại, nhìn cô cười: “An An, em ở số nhà bao nhiêu?”
“À…” An Cẩm Y kỳ kèo, “Anh à, hay là hai đứa mình cùng đóng kịch đi? Để em nghĩ xem chúng ta sẽ phải nói những gì…”
“An An!” Thẩm Mộ Phong cắt ngang, “Sao em vẫn không chịu tin tưởng anh, đừng suy nghĩ nữa, tất cả cứ để anh lo.”
Giọng nói anh rất nhẹ, nhưng An Cẩm Y lại cảm thấy có chút cứng rắn. Giống như lúc đứng trước Cục Dân chính, cũng vì câu nói “Tất cả cứ để anh lo” đã khiến cô cảm thấy rất an lòng.
An Cẩm Y im lặng một lúc, chậm rãi nói: “Lát nữa, dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, em cũng sẽ cùng anh đối mặt.”
Thẩm Mộ Phong nở nụ cười, bởi vì câu nói này mà trong lòng anh trào dâng cảm giác hạnh phúc.
Anh và cô, không ai muốn lại phải cô đơn như trước.
An Cẩm Y cầm chìa khóa mở cửa thì liền nghe thấy giọng của mẹ: “Y Y, con về rồi à?”
An Cẩm Y không mở cửa nữa, trả lời: “Mẹ, con về cùng với một người.”
Ông An và bà An nghe vậy chạy vội ra, khi nhìn thấy người đàn ông đẹp trai đứng sau lưng An Cẩm Y, liền cười chào: “Ồ, hóa ra là có khách đến nhà, mời vào, mời vào.”
Bà An đến là vui vẻ, vì hôm nay bà sắp xếp một cuộc hẹn xem mắt cho An Cẩm Y thì ngay trong ngày cô đã dắt người đó về nhà. Bà quay sang nháy mắt với chồng: Ông thấy chưa, tôi làm tốt chứ…
Ông An không chú ý tới vợ, nhìn đống quà dưới sàn, cười nói: “Cháu bày vẽ làm gì tốn tiền, mau vào nhà đi.”
“Con chào ba, mẹ!” Thẩm Mộ Phong đặt hộp quà xuống sàn, lễ phép chào “nhị vị phụ huynh”.
Nhưng lời vừa dứt, khiến cả căn phòng lặng yên không một tiếng động.
Truyện khác cùng thể loại
102 chương
98 chương
71 chương
54 chương
41 chương