Cao Quan

Chương 557

Lúc Tào Dĩnh lên tỉnh, đã hơn mười giờ sáng. Ở cổng xe lửa, Tào Dĩnh theo dòng người rời ga, thấy trước mặt có một cô gái xinh đẹp mặc áo gió màu vàng, giơ cao một tấm bảng "Đón Tào Dĩnh". Tào Dĩnh nhẹ nhàng đi tới, mỉm cười nói: - Xin hỏi cô có phải là Trưởng khoa Tiêu không? Cô gái đó chính là Từ Tiểu. Từ Tiểu đánh giá Tào Dĩnh, gật đầu cười nói: - Tôi là Từ Tiểu. Tôi đã nói chuyện qua điện thoại với Viễn Chinh. Cô là Tào Dĩnh? Chào cô! Nghe nói cô là bạn học của Viễn Chinh? Hay là hàng xóm lâu năm? Tào Dĩnh đỏ mặt, khẽ nói: - Vâng, Trưởng khoa Từ, lần này đã làm phiền cô. - Đưng khách khí như vậy, cô là bạn của Viễn Chinh, cũng là bạn của tôi. Đi lên xe đi, tôi đưa cô đến Ban Kỷ luật Thanh tra tỉnh. Từ Tiểu phất phất tay, không nói gì thêm. Thật ra Từ Tiểu đã nghe Phùng Thiến Như kể, trước cô còn có một cô gái yêu Bành Viễn Chinh, nhưng vì cha mẹ cô ta ngăn trở mà hai người không đến được với nhau, cô gái đó tên Tào Dĩnh. Cho nên, mặc dù Bành Viễn Chinh không nói rõ, nhưng Từ Tiểu thừa hiểu. Tào Dĩnh im lặng lên xe của Từ Tiểu. Cô cũng không biết thân thế của Từ Tiểu, Bành Viễn Chinh chỉ nói Từ Tiểu là bạn của hắn, công tác tại cơ quan cấp tỉnh. Nhưng Tào Dĩnh cũng đoán ra được bối cảnh của Từ Tiểu không tầm thường. Dù sao, cô đã biết thân thế thật sự của Bành Viễn Chinh, người mà hắn nhờ vả, sao có thể là người bình thường? Từ Tiểu vừa lái xe vừa nói chuyện phiếm với Tào Dĩnh, vô tình hay cố ý hỏi mấy câu về "chuyện đã qua" của Tào Dĩnh và Bành Viễn Chinh. Đồng thời cũng cho Tào Dĩnh biết, mình là bạn của Phùng Thiến Như, vợ của Bành Viễn Chinh. Tào Dĩnh lúng túng gượng cười, trong lòng bối rối ngổn ngang, cũng không biết là tư vị gì. Cũng may Từ Tiểu cũng không tiếp tục hỏi sâu thêm, nếu không Tào Dĩnh không biết phải trả lời sao trước sự "chất vấn" của Từ Tiểu. Từ Tiểu lái xe tiến nhanh vào trụ sở Tỉnh ủy. Cô xuống xe, dẫn Tào Dĩnh vào văn phòng Ban Kỷ luật Thanh tra. Trước khi vào cửa, cô quay lại nhìn Tào Dĩnh cười cười: - Tào Dĩnh, cô đừng căng thẳng. Cứ thực sự trình bày vấn đề của ba cô, lãnh đạo Ban Kỷ luật Thanh tra sẽ xem xét. Từ Tiểu không nhiều lời. Trên thực tế, trước khi Tào Dĩnh đến, Từ Tiểu đã đến gặp Phó bí thư Ninh của Ban Kỷ luật Thanh tra, nói qua chuyện của Tào Đại Bằng. Mà trên thực tế, nếu như không có Từ Tiểu "dẫn đường", ngay cả cửa Ban Kỷ luật Thanh tra, Tào Dĩnh cũng không vào được, chứ đừng nói là đưa đơn khiếu nại. Đứng ra tiếp Tào Dĩnh là Phó chủ nhiệm Phòng điều tra xác minh Lâm Quốc Khánh của Ban Kỷ luật Thanh tra. Lâm Quốc Khánh nhận đơn khiếu nại và các tài liệu có liên quan, rồi bảo Tào Dĩnh trở về chờ tin tức. Cả quá trình, không hơn mười phút đồng hồ. Tào Dĩnh thấp thỏm không yên, không thật sự tin tưởng. Từ Tiểu liếc nhìn cô, cười nói: - Không sao đâu, Tào Dĩnh, cô đi về trước chờ tin tức, tôi sẽ liên lạc với Viễn Chinh sau. - Cám ơn cô. Trưởng khoa Từ, lần này thật sự là đã quá làm phiền cô. Tào Dĩnh cũng không phải là một cô gái giỏi giao tế, lời cảm ơn cũng đơn điệu. Từ Tiểu mỉm cười, không để ý. Sở dĩ cô giúp đỡ, hoàn toàn là vì nể mặt Bành Viễn Chinh. Còn đối với Tào Dĩnh, cảm ơn hay không cũng không quan trọng, chỉ cần Bành Viễn Chinh biết là đủ. Tào Dĩnh lại đón xe lửa về Tân An, nôn nóng chờ tin tức. Sáng hôm sau, đơn khiếu nại của Tào Dĩnh đã nằm trên bàn của Chủ nhiệm Lão Lận của Phòng điều tra xác minh. Lão Lận ký vào, rồi báo cáo lên Phó bí thư kiêm Cục trưởng Cục Giám sát Ban Kỷ luật Thanh tra Ninh Quốc Lập. Ninh Quốc Lập đích thân phê chỉ thị, ra lệnh cho Phòng Giám sát Ban Kỷ luật Thanh tra lập tức gửi công văn cho Ban Kỷ luật Thanh tra Sở Công nghiệp cơ khí tỉnh, yêu cầu Ban Kỷ luật Thanh tra Sở Công nghiệp lập tức báo cáo rõ về vụ của Tào Đại Bằng. Ban Kỷ luật Thanh tra tỉnh nhúng tay vào, khiến Sở công nghiệp cơ khí tỉnh chấn động. Cục trưởng Hồ hết sức bất ngờ và kinh ngạc. Đối với Cục trưởng hồ, việc Ban Kỷ luật Thanh tra vào cuộc, là một tín hiệu mạnh mẽ, cho thấy phía sau Tào Đại Bằng có người rất có thế lực, không thể xem thường. Cục trưởng Hồ không dám chậm trễ, cũng lập tức điều chỉnh ý đồ của mình, quyết đoán bỏ qua kế hoạch trừng trị Tào Đại Bằng. Cục trưởng Hồ đích thân ra ám hiệu với người đang phụ trách tổ điều tra ở tập đoàn cơ khí Tân An, Bí thư Ban Kỷ luật Thanh tra Mã Bộ Tường, để Mã Bộ Tường dừng lại đúng lúc, nhanh chóng kết thúc điều tra, báo cáo lên Ban Kỷ luật Thanh tra tỉnh, chấm dứt chuyện này, chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ. Mã Bộ Tường bất đắc dĩ đành phải kết thúc một cách qua loa, dẫn tổ điều tra về tỉnh. Tào Đại Bằng không bị điều tra ra vấn đề quan trọng về kinh tế, chỉ có hai mục là vi phạm quy định và vi phạm kỷ luật, không đến mức bị án hình sự. Ban Kỷ luật Thanh tra tỉnh xem xét các loại tài liệu liên quan đến Tào Đại Bằng, cho rằng Ban Kỷ luật Thanh tra Sở "song quy" Tào Đại Bằng là hành vi vượt quyền và không tuân theo quy định, buộc Ban Kỷ luật Thanh tra Sở lập tức chỉnh đốn và cải cách theo chỉ thị của lãnh đạo Ban Kỷ luật Thanh tra tỉnh. Hai ngày sau, Ban Kỷ luật Thanh tra có công văn phúc đáp về ý kiến xử lý Tào Đại Bằng. Ban Kỷ luật Thanh tra Sở cũng đưa ra quyết định xử lý tương ứng: miễn chức Bí thư Đảng ủy tập đoàn công ty chế tạo cơ khí Tân An của Tào Đại Bằng, giữ lại cáp bậc hành chính, lui vè tuyến hai với danh nghĩa cố vấn công ty. Động tĩnh ở Sở công nghiệp tỉnh khiến Hác Thuần Đào chán động, thầm nghĩ may mắn: quả nhiên Tào Đại Bằng có bối cảnh không nhỏ, may là mình không tuyệt đường của hắn, nếu không, một khi cá chết lưới rách, chắc chắn ông ta cũng bị dính vào vũng nước xoáy mưu hại người này. … Mấy ngày qua, Quách Vĩ Toàn ngày ngày dãn theo Chủ nhiệm Ủy ban kinh tế và thương mại Mã Thiên Quân và Chủ nhiệm Ủy ban Xây dựng huyện Vi Minh Hiên đi thành phố chạy lo thủ tục. Nhưng phía Ủy ban Xây dựng thành phố, với tác động của Cố Khải Minh, nhất định kéo dài không làm. Thái độ của họ mặc dù không tệ lắm, nhưng nói một đàng làm một nẻo, đùn đẩy không phê duyệt thủ tục. Quách Vĩ Toàn hao tổn tâm trí, thậm chí sử dụng các mối quan hệ của mình, thông qua lãnh đạo chủ yếu của Ủy ban kinh tế và thương mại thành phố, tìm tới Phó chủ nhiệm phân quản Ủy ban Xây dựng thành phố, vừa mời khách vừa tặng quà cáp, nhưng kết quả vẫn không có gì khả quan. Cố Khải Minh là nhân vật số một, ông ta không gật đầu, ai dám ký? Buổi sáng, Quách Vĩ Toàn gõ cửa phòng làm việc của Bành Viễn Chinh. Bành Viễn Chinh đang đàm luận với Lý Minh Nhiên, thấy Quách Vĩ Toàn cau mày đi vào, liền cười nói: - Lão Quách, anh tới đúng lúc, tôi đang định tìm anh. Quách Vĩ Toàn cười khổ: - Chủ tịch huyện Bành, tôi báo cáo với anh, phía Ủy ban Xây dựng kia là một miếng xương quá cứng, tôi hao tổn tâm cơ cũng không sao lay chuyển. Cố Khải Minh không gật đầu, Phó chủ nhiệm phân quản cũng không dám ký, mà cứ kéo dài như vậy, tôi lo là hai dự án của chúng ta sẽ bị đổ bể. Lý Minh Nhiên bực tức nói: - Cái tên Cố Khải Minh này, sao có thể như vậy? Thật quá đáng! Quách Vĩ Toàn thở dài: - Lão Lý, quyền phê duyệt ở trong tay người ta, bọn họ nắm cổ chúng ta, dù chúng ta có giận cũng không dám hó hé. Hai ngày nay, uống rượu không ít, cười theo họ không ít, mà cũng không làm được việc! Bành Viễn Chinh mặt không đổi sắc, khoát tay: - Lão Quách, khoan nói chuyện thủ tục đã, việc đẩy mạnh thu hút đầu tư tới đâu rồi? Quách Vĩ Toàn thở dài một cái: - Việc thu hút đầu tư là không có vấn đề. Tôi cho đồng chí ở Ủy ban kinh tế và thương mại quảng cáo ở tỉnh, còn thông qua lãnh đạo Ủy ban kinh tế và thương mại thành phố giới thiệu, trước mắt đã có ba xí nghiệp lớn có hứng thú đối với hai dự án của chúng ta, bất cứ lúc nào cũng có thể tiến hành thương lượng việc hợp tác. Nhưng vấn đề là, thủ tục dự án của chúng ta còn chưa làm xong, cũng chưa thể nói triển khai đầu tư. Bành Viễn Chinh cười: - Thủ tục tiếp tục chạy chọt, trước hết cứ đẩy mạnh thu hút đầu tư. Lão Quách, ngày mai anh liên lạc ba xí nghiệp đó, mời họ tới huyện khảo sát, tôi sẽ ra mặt nói chuyện với họ. Quách Vĩ Toàn nhướng mày: - Chủ tịch huyện Bành, toi xin nói thẳng, anh cũng đừng trách móc. Thủ tục chưa xong, thậm chí chúng ta có thể cứ tiến hành rồi bổ sung sau, cũng không sao. Nhưng quy hoạch của chúng ta là trên hai khu đất nông nghiệp, cần tiến hành chuyển đổi mục đích sử dụng đất, Cục địa chính đã phê duyệt, chỉ còn lại một khâu này, nếu như họ có tình gây khó khăn cho chúng ta, một khi chúng ta triển khai, họ có thể ra lệnh đình công! Đội chấp pháp của Ủy ban Xây dựng đặc biệt bới móc, tôi nghe nói họ vừa mới niêm phong một dự án xây dựng ở quận Tân An. Nếu làm không tốt, dự án bị đình lại, khiến nhà đầu tư bị tổn thất, chúng ta sẽ rất khó ăn nói. Bành Viễn Chinh im lặng một lúc, rồi nét mặt giãn ra, cười nói: - Lão Quách, anh đừng quá lo lắng, dự án của chúng ta phù hợp với yêu cầu của chính sách, bọn họ không có lý do gì kéo dài mãi. Họ có thể kéo dài một tháng, sao có thể kéo dài một năm? Theo tôi, chúng ta cứ nói chuyện với xí nghiệp trước, xác định rõ nhà đầu tư, xem tình hình rồi nói sau! Quách Vĩ Toàn lưỡng lự một chút, y vốn muốn hỏi Bành Viễn Chinh, tại sao không có hành động "phản kích", cứ mặt cho Cố Khải Minh nắm cổ. Nhưng thấy Bành Viễn Chinh cứ né tránh, y cũng không hỏi nữa. … Quách Vĩ Toàn và Lý Minh Nhiên rời khỏi, khóe miệng Bành Viễn Chinh hiện lên một tia cười lạnh. Cố Khải Minh được đằng chân lân đằng đầu đã chọc giận hắn, nhưng hắn đã có chủ ý, hắn giống như một người đánh cá, dù gấp gáp vẫn ung dung chờ con cá vào lưới. Hiệu suất làm việc của Quách Vĩ Toàn rất cao, xế chiều trước khi tan tầm, đã xác định với ba doanh nghiệp có ý định đầu tư ở huyện Lân, ngày mốt tới huyện khảo sát. Báo cáo qua điện thoại với Bành Viễn Chinh xong, Quách Vĩ Toàn rời phòng làm việc, gặp được Bành Viễn Chinh ở trước trụ sở. - Lão Quách, hôm nay tôi trở về thành phố, anh cho tôi đi nhờ xe. Xe của tôi lên tỉnh còn chưa trở lại. Bành Viễn Chinh cười cười, hắn vốn định quá giang xe của Ninh Hiểu Linh và Đổng Dũng, nhan tiện nói chuyện với hai người này một chút, nhưng gặp Quách Vĩ Toàn liền đổi ý.