Cao Quan

Chương 558

Lên xe, Quách Vĩ Toàn không nhịn được, chủ động nhắc tới vấn đề thủ tục của dự án, Bành Viễn Chinh cười không nói, có vẻ tránh né. Quách Vĩ Toàn thấy thái độ lập lờ nước đôi của Bành Viễn Chinh, trong lòng buồn bực, cũng không tiện hỏi thêm, bèn nói đến chuyện ba xí nghiệp tới huyện khảo sát. Trong ba doanh nghiệp này, có hai là do lãnh đạo chủ yếu của Ủy ban kinh tế và thương mại tiến cử, ở thành phố hẳn là có bối cảnh. Quách Vĩ Toàn không tiện nói rõ, bèn thử thăm dò, suy đoán. - Chủ tịch huyện Bành, công ty xây dựng Quang Minh là doanh nghiệp tư nhân của thành phố Trạch Lâm, thực lực mạnh; công ty công thương nghiệp Phi Đằng và công ty đầu tư Tân Thành Giang Bắc đều là doanh nghiệp lớn nổi tiếng. Trước đó một công ty đã chủ động liên lạc với chúng ta, để lộ ra ý định đầu tư mạnh mẽ. Sau đó hai công ty còn lại là do Ủy ban kinh tế và thương mại thành phố tiến cử với chúng ta, đã thực hiện mấy dự án ở thành phố chúng ta. Quách Vĩ Toàn khẽ cười, thầm quan sát sắc mặt Bành Viễn Chinh. Ý của y là chọn công ty Phi Đằng và công ty Tân Thành là nhà đầu tư hai dự án lần này, bởi vì hai doanh nghiệp này có quan hệ với lãnh đạo. Dĩ nhiên, quan hệ thì quan hệ, bản thân hai doanh nghiệp cũng phải có năng lực, vượt qua được thử thách. Bành Viễn Chinh cười cười, thản nhiên nói: - Ngày mai nói chuyện với họ một chút rồi tính. Chúng ta lựa chọn nhà đầu tư, không chỉ xem thực lực, còn phải coi trọng danh dự và danh tiếng… Tóm lại, ba chọn hai, không nhất định là có thực lực mạnh nhất, nhưng phải là thích hợp nhất đối với huyện chúng ta. Quách Vĩ Toàn ngẩn ra, nhưng vẫn im lặng. Hắn đã ám chỉ như vậy, nhưng dường như Bành Viễn Chinh giả bộ hồ đồ không biết, thì cũng đành vậy. Cuối cùng quyết sách vẫn là do Bành Viễn Chinh quyết định, y chỉ có thể tận lực làm tốt việc tham mưu và trợ thủ, tránh cho lãnh đạo chủ yếu đưa ra quyết sách sai lầm. Bành Viễn Chinh liếc nhìn Quách Vĩ Toàn một cái, ánh mắt lóe lên vẻ nghiền ngẫm. Mặc dù các doanh nghiệp là do Quách Vĩ Toàn đưa vào, nhưng thực lực và bối cảnh của họ, thật ra thì Bành Viễn Chinh đã tìm hiểu rõ. Trên thực tế Quách Vĩ Toàn không hiểu rõ lắm tác phong và phong cách của Bành Viễn Chinh, lần trước, khi Quách Vĩ Toàn nhắc tới ba doanh nghiệp, Bành Viễn Chinh âm thầm bảo Hoắc Quang Minh và Điền Minh tiến hành điều tra ba doanh nghiệp này một cách cẩn thận và kỹ lưỡng. Đây không phải là không tín nhiệm Quách Vĩ Toàn, mà là thói quen của Bành Viễn Chinh trước khi đưa ra quyết sách. Chủ công ty Phi Đằng vốn là thân thích của một vị lãnh đạo về hưu. Công ty này đã một lần hợp tác thành công với Ủy ban kinh tế và thương mại, bản thân công ty đứng trong các doanh nghiệp tư nhân hàng đầu của tỉnh. Công ty Tân Thành lại là do một lãnh đạo của Ủy ban kinh tế và thương mại tỉnh đề cử với Ủy ban kinh tế và thương mại thành phố, chủ yếu hố trong lĩnh vực đầu tư tài chính. Về phần công ty Quang Minh của thành phố Trạch Lâm, dường như không có bối cảnh, thật ra không phải. Thời buổi này, có thể có được sự nhạy cảm kinh tế như vậy, có can đảm sang một thành phố khác đầu tư, nếu nói là không dựa vào một chút quyền lực nào, thật sự khó có khả năng. Trung Quốc là một xã hội dựa trên "quan hệ", nhất là trong lĩnh vực kinh doanh, sự "liên kết" giữa tư bản và công quyền là không thể tránh khỏi. Bành Viễn Chinh rất khó thay đổi được hoàn cảnh xã hội chung này, điều hắn có thể làm, là trong điều kiện tiên quyết về quan hệ bối cảnh, cố gắng hết sức để lựa chọn được doanh nghiệp có chữ tín và hoạt động phù hợp với quy định. Mà bản thân dự án, dù là trung tâm giao dịch thiết bị cơ điện, hay là trung tâm tập trung và phân phối gia vị, cũng có số vốn đầu tư không phải quá lớn, điều này có liên quan đến sự đặc thù của dự án. Phải nói, vốn đầu tư giai đoạn ban đầu không phải rất nhiều, quan trọng và mấu chốt là quản lý hoạt động theo cơ chế thị trường hóa. Đây chính là nguyên nhân Bành Viễn Chinh nói: - Chưa chắc là công ty có thực lực mạnh nhất, nhưng nhất định là thích hợp nhất". Đến thành phố, Bành Viễn Chinh xuống xe ở công ty bách hóa, mua một chút quà tặng. Tào Đại Bằng đã được thả vì "vô tội" và trở về nhà. Mặc dù chức vụ không còn, nhưng bảo lưu được cấp bậc hành chính, còn là một cố vấn, tuy là hư chức, đối với ông ta, có thể coi như là kết quả tốt nhất rồi. Rõ ràng, nếu không phải là Bành Viễn Chinh hỗ trợ, cảnh ngộ của ông ta có thể hình dung được. Miễn chức, khai trừ Đảng, thân bại danh liệt, thậm chí có thể còn bị tù tội. Tối nay Tào gia đãi tiệc cảm tạ Bành Viễn Chinh. Tào Dĩnh gọi điện thoại tới, Bành Viễn Chinh cự tuyệt nhiều lần, nhưng rốt cuộc phải nể lời cô mà miễn cưỡng nhận lời. Bành Viễn Chinh mua hai hộp trà và hai chai rượu, chậm rãi đi về nhà mình ở khu sinh hoạt. Trước cửa khu sinh hoạt, Tào Dĩnh mặc một bộ đồ thể thao màu trắng, xinh đẹp động lòng người đứng chờ. Cô đã đợi gần nửa giờ, tuy Bành Viễn Chinh cũng không nói thời gian cụ thể khi nào tới, nhưng sau khi đi làm về, cô đã bắt đầu đợi, đợi cho tới bây giờ. Bành Viễn Chinh đứng ở con đường đối diện, lẳng lặng nhìn Tào Dĩnh. Trên đường xe cộ lui tới như mắc cửi, qua dòng xe cộ tấp nập, hắn có thể thấy rõ trên khuôn mặt đẹp của Tào Dĩnh một chút tươi tắn rạng rỡ, trái ngược với vẻ ảm đạm thường ngày. Bành Viễn Chinh thầm thở dài, vẫy vẫy tay với Tào Dĩnh, rồi băng qua đường, đi tới. - Anh đến rồi… Tào Dĩnh khẽ mỉm cười, ánh mắt hơi phức tạp. Bành Viễn Chinh gật đầu: - Đi thôi. Hai người im lặng sóng vai đi về phía trước, tình cờ gặp người quen, họ tò mò nhìn hai người với vẻ đánh giá, nhưng tránh xa xa, không chào hỏi. Hôm nay đã khác trước, "ngôi sao sáng" Tào gia đã lu mờ ở khu sinh hoạt này rồi. Lên lầu, Tào Dĩnh mở cửa, để Bành Viễn Chinh vào. Cô hướng về phía cha mẹ đang đợi trong phòng khách, nhẹ nhàng nói: - Ba, mẹ, Viễn Chinh tới. Tào Đại Bằng và Lưu Phương lập tức đứng dậy nghênh đón. Tào Đại Bằng lúng túng gượng cười, nhưng có phần không dám nhìn thẳng vào mắt Bành Viễn Chinh. Giờ phút này, khó thể dùng ngôn từ để hình dung cảm nhận và tâm trạng thật sự của ông ta, thằng bé Bành Viễn Chinh nghèo khổ mà ngày xưa ông nhìn bằng nửa con mắt, hôm nay đã là nhân vật ông ta phải kiễng chân nhìn lên và là ân nhân cứu ông ta khỏi tai ương tù ngục. - Viễn Chinh, mời ngồi, mời ngồi. Tào Đại Bằng xoa xoa đôi bàn tay, cuối cùng chỉ nói được một câu khô khan như vậy. Lưu Phương đỏ mặt, cười nói: - Xem cậu kìa, tới thì tới được rồi, còn mua đủ thứ, phí tiền quá! Thật là! Bành Viễn Chinh cười cười, bình thản nói: - Cũng không có gì nhiều đâu ạ! Tào Đại Bằng vội vàng bảo: - Tiểu Dĩnh, pha trà cho Viễn Chinh. Còn bà, mau mang thức ăn lên, lấy hai chai rượu Mao Đài mà tôi quý nhất ấy. Viễn Chinh, ngồi bên này đi. Dù sao Tào Đại Bằng cũng là một người cả đời làm lãnh đạo, rất nhanh điều chỉnh được tâm tình và trạng thái tâm lý của mình, biểu lộ ra thái độ hết sức nhiệt tình và chân thành đối với Bành Viễn Chinh. Từ một tiểu tử nghèo túng trở thành khách quý của Tào gia, Bành Viễn Chinh chỉ mất mấy năm thời gian. Nhưng điều này đã không còn bất cứ ý nghĩa nào, dù là Bành Viễn Chinh hay hai vợ chồng Tào Đại Bằng, đều có ý né tránh quá khứ. Vẻ mặt nghiêm nghị, Tào Đại Bằng nâng ly, chân thành nói: - Viễn Chinh, lần này nhờ có cậu giúp cho, nếu không tôi gặp rắc rối lớn. Vô cùng cảm ơn cậu, tôi thay mặt cả nhà mời cậu một ly rượu! Bành Viễn Chinh cười cười, cũng nâng ly đáp lại: - Tôi cũng không làm gì cả, cũng là do một mình Tào Dĩnh chạy vạy. Quan trọng hơn là, bản thân Bí thư Tào cũng không tham nhũng một đồng nào, không vi phạm bất cứ vấn đề kinh tế gì, nếu không, dù tôi có lòng, cũng không có sức mà giúp được. Tôi cũng dùng ly rượu này, chúc Bí thư Tào thua keo này bày keo khác, bắt đầu cuộc sống mới trên cương vị mới. Tào Đại Bằng cụng ly với Bành Viễn Chinh, hơi có phần cảm khái, nhẹ nhàng nói: - Tôi thì có thể có vấn đề gì? Mặc dù tôi là Bí thư Đảng ủy, nhưng trên căn bản không thâm dự vào việc kinh doanh của công ty, nhiều lúc chỉ là một vật trang trí, còn có thể xảy ra vấn đề gì? Họ Hồ đúng là cố ý hại chết tôi, mà thiếu chút nữa, tôi đã gục ngã… Lần này, đối với tôi, là một bài học đáng nhớ. Quan trường hiểm ác, một khi không cẩn thận sẽ bị một vố đau. Bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ câu cá trồng hoa, sống trước cuộc sống về hưu xem sao. - Ồ, vậy cũng tốt. Bành Viễn Chinh thản nhiên mỉm cười. Sau đó Lưu Phương cũng mời hai ly, cuối cùng là Tào Dĩnh. Tào Dĩnh nâng ly mời hắn uống, khuôn mặt đỏ bừng, mắt long lanh ngấn lệ. Đây là lần đầu Bành Viễn Chinh ngồi cùng với cha mẹ cô, không khí gần gũi, mật thiết. Đây là cảnh tượng mà không biết bao nhiêu lần cô đã từng mơ ước, nhưng lúc này, đã vật đổi sao dời, cảnh còn người mất, người tuy ngồi lại với nhau, nhưng khoảng cách trong lòng thì là nghìn núi, vạn sông chưa tới. - Viễn Chinh, cám ơn, tôi kính anh một ly. Tào Dĩnh nâng ly đứng dậy. Trong lòng Bành Viễn Chinh thầm than, hắn cũng đứng lên: - Đừng nói "kính" như vậy, chúng ta là bạn học cũ, lại là bạn tốt, điều nên làm, nhất định tôi sẽ làm, sau này tuyệt đối cô đừng nên khách khí như vậy. Tào Dĩnh ngây ngốc nhìn Bành Viễn Chinh, mặt mỉm cười, nhưng trong lòng thì đau đớn như dao cắt. Rời khỏi Tào gia, Tào Dĩnh tiễn Bành Viễn Chinh về đến dưới lầu nhà hắn. Thật ra thì khoảng cách hai tòa nhà không quá ba mươi mét. Đến nơi, Bành Viễn Chinh quay lại cười cười: - Tiểu Dĩnh, tôi đến nơi rồi, cô quay về đi. - Sau này không biết chúng ta còn có cơ hội gặp nhau không… Tào Dĩnh hơi thương cảm nhìn Bành Viễn Chinh, đưa một bình giữ ấm trong tay tới: - Đây là cháo đậu nấu nhừ, lúc nãy anh uống rượu, trở về ăn chút cháo giải rượu! Bành Viễn Chinh trong lòng cảm khái, chầm chậm đưa tay nhận lấy, đôi môi giật giật, muốn nói vài lời gì đó, nhưng cũng không biết phải nói gì, cắn răng xoay người rời đi. Tào Dĩnh nhìn theo bóng lưng hắn chậm rãi lên lầu, mắt đỏ ngầu, nước mắt rơi như mưa. Bỗng nhiên cô xoay người di, chạy như điên ra khỏi khu sinh hoạt, khiến mọi người trong khu sinh hoạt của nhà máy cơ khí tò mò nhìn theo. Trong đầu Tào Dĩnh trống rỗng, cô muốn giải tỏa, muốn tìm một chỗ không người mà khóc cho thỏa, nhưng trong lúc cô băng qua đường, một chiếc Santana màu đen lao tới, cô văng ra, chiếc xe phát ra tiếng phanh gấp chói tai, rồi dừng lại.