Cao Quan

Chương 556

- Được, Chủ nhiệm Cố bận rộn, tôi xin cáo lui trước. Tôi còn phải đi Thành ủy, báo cáo một chút công việc với Bí thư Hàn. Bành Viễn Chinh đứng dậy cáo từ. Hắn vốn là thuận miệng mà nói, nhưng lọt vào tai Cố Khải Minh đang cực kỳ nhạy cảm, lại thành một loại "Cách sơn đả ngưu". Mặc dù Cố Khải Minh ngoài mặt mỉm cười đưa Bành Viễn Chinh ra cửa, trong lòng lại cười lạnh: Hừ, làm sao, muốn đem Hàn Duy ra dọa ta à? Bố đây sợ cái bướm!!! Mặc dù Hàn Duy là Phó bí thư Thành ủy, xếp hạng thứ ba trong bộ máy lãnh đạo thành phố, nhưng không phải lãnh đạo phân quản Ủy ban Xây dựng. Nếu nói huyện quan không bằng hiện quản, đối với Cố Khải Minh, người đứng đầu ngành trực thuộc thành phố, lực uy hiếp của Hàn Duy thật ra thì chưa đủ. Gần đây Ủy ban nhân dân thành phố phân công điều chỉnh. Mấy ngày hôm trước, Chủ tịch thành phố Chu Tích Thuấn triệu tập hội nghị văn phòng Chủ tịch thành phố, điều chỉnh phân công công tác của Chủ tịch thành phố và Phó chủ tịch thành phố. Công tác kinh tế vốn do Phó chủ tịch thường trực thành phố Mạnh Cường phân quản, nhưng Chu Tích Thuấn đích thân giành lấy. Mà bởi vì bản thân cải cách mở cửa là dứt khoát đẩy mạnh tiến trình đô thị hóa, xây dựng hệ thống công tác kinh tế tổng thể cùng một nhịp, cho nên trên thực tế, Ủy ban Xây dựng và Ủy ban kinh tế và thương mại, trở thành ngành chức năng do Chủ tịch thành phố phân quản, mặc dù trên danh nghĩa là do Phó chủ tịch thường trực Mạnh Cường phụ trách. Gần đây Cố Khải Minh báo cáo công tác với Chu Tích Thuấn, mà Mạnh Cường im lặng cho phép. Có một số người nhạy cảm đã nhận ra, Cố Khải Minh đang dốc sức nhích lại gần Chu Tích Thuấn, mà Chu Tích Thuấn cũng đáp lại một cách nhất định. Dù sao, Chu Tích Thuấn tới thành phố nhậm chức, cơ sở nông cạn, nhất định phải bồi dưỡng, tạo người tâm phúc cho mình, y đang nhắm vào một số cán bộ, trong đó có Cố Khải Minh. Đối với Cố Khải Minh mà nói, đây là một cơ hội khó gặp gỡ. Bành Viễn Chinh lái xe trở về huyện, vào phòng làm việc, lập tức gọi Quách Vĩ Toàn tới. - Lão Quách, tôi mới từ Ủy ban Xây dựng thành phố về. Tôi đã mặt đối mặt nói chuyện với Cố Khải Minh một lần. Bành Viễn Chinh cười cười. Quách Vĩ Toàn nhẹ nhàng thở ra một hơi, nói: - Như thế nào? Cố Khải Minh nói như thế nào? - Cố Khải Minh đồng ý bật đèn xanh cho chúng ta, coi như là ủng hộ huyện nghèo chúng ta phát triển kinh tế. Dĩ nhiên, người ta nói thì nói như thế, chúng ta cũng không thể ngồi chờ. Thế này, lão Quách, anh thường xuyên liên hệ với Ủy ban Xây dựng, thúc giục họ. Mục tiêu của chúng ta chỉ có một, mau sớm hoàn thành thủ tục, tiến vào vận hành có tính thực chất. Đồng thời, trước hết phải đẩy mạnh công tác thu hút đầu tư, để cho Ủy ban kinh tế và thương mại kêu gọi doanh nhân trong thành phố và trong tỉnh đầu tư... Bành Viễn Chinh phất phất tay. Quách Vĩ Toàn do dự một chút, cười nói: - Chủ tịch huyện Bành, chuyện thu hút đầu tư, có nên hoãn một chút? Chẳng may thủ tục nhất thời không lo xong được, chúng ta... - Làm sao, lão Quách, tôi nghe có vẻ anh không đủ lòng tin. Ôi, không nên lo lắng, dự án của chúng ta phù hợp chính sách, không thể nào nửa đường sanh non. Ngày mai tôi chuẩn bị đi báo cáo với lãnh đạo thành phố, tranh thủ sự ủng hộ của thành phố. Hai dự án này, chẳng những phải làm, hơn nữa còn phải làm tốt! Giọng Bành Viễn Chinh mặc dù không lớn, nhưng như chém đinh chặt sắt. Quách Vĩ Toàn không dám nói gì nữa, gật đầu đáp ứng. ... Xế chiều, Vân Tú đột nhiên tới huyện, muốn gặp Bành Viễn Chinh, nhưng Bành Viễn Chinh không có ở phòng làm việc, mà đang ở công trường xây dựng Trung tâm thương mại. Vân Tú được Trí Linh dẫn tới công trường, ở hiện trường rộn ràng tiếng máy móc, phát hiện Bành Viễn Chinh đội nón bảo hộ màu vàng, đang đứng cùng một đám công nhân. Vân Tú lấy làm kinh hãi, bà không nghĩ tới, cháu đích tôn nhà họ Phùng vô cùng cao quý lại mặc một bộ đồng phục vô cùng bẩn làm việc, tựa như đang tham dự thi công. Thật ra thì Bành Viễn Chinh cũng không tự mình làm công nhân xây dựng, chẳng qua là hắn định kỳ đến công trường đi loanh quanh, quen thuộc với người của phía đơn vị thi công, thỉnh thoảng cũng bắt tay. Lâu dần, người của ban quản lý dự án và công nhân cũng quen với sự tồn tại của Chủ tịch huyện Bành, người hầu như ngày ngày chạy tới kiểm tra tiến độ thi công, chất lượng xây cất và liên tục nhấn mạnh an toàn trong thi công. Bành Viễn Chinh đội nón bảo hộ chạy tới, thấy Vân Tú, hơi bất ngờ. - Dì Vân? Dì tới tìm cháu? Bành Viễn Chinh cười, xoa xoa đôi tay dính vữa: - Nơi này là công trường, cũng không có chỗ mời dì Vân ngồi. Vân Tú nhìn Bành Viễn Chinh, nở nụ cười khổ: - Viễn Chinh, dầu gì cháu cũng là Chủ tịch huyện, sao còn chạy đến công trường đích thân làm việc? - Ôi, cháu thường xuyên tới công trường, xem tiến độ thi công một chút. Bành Viễn Chinh không muốn nói chuyện tào lao với Vân Tú trong hoàn cảnh này, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: - Dì tìm cháu có việc? - Viễn Chinh, dì nhờ cháu một chuyện này, cháu xem có được không? Vân Tú thở dài nói: - Chuyện hôn nhân của Quốc Khánh và Đậu Hiểu Lan, dì đã bàn bạc với cha của nó, nếu thằng bé này khăng khăng, chúng tôi làm cha mẹ cũng không thể làm người ác. Bây giờ là xã hội mới, chủ trương hôn nhân tự do... Bành Viễn Chinh cười: - Chính là như vậy, dì, tình cảm của Quốc Khánh và Đậu Hiểu Lan rất sâu, không thể nào chia cắt họ. Vân Tú "ài" một tiếng: - Viễn Chinh, nói thì nói như thế, nhưng mà… Vân Tú nhìn Bành Viễn Chinh hạ giọng nói: - Viễn Chinh, cháu nói với Quốc Khánh, khuyên nhủ nó, trong nhà đã đồng ý cho nó và Đậu Hiểu Lan kết hôn, cũng đồng ý để Đậu Hiểu Lan vào cửa, nhưng muốn Đậu Hiểu Lan phải bảo đảm, sau khi cưới không được lui tới với nhà cô ta và họ hàng thân thích, tốt nhất là phía nhà mẹ cô ta đừng gây thêm tội nữa! Chờ thêm mấy năm nữa, hôn nhân của hai đứa nó đã vững chắc và có con cái, trong nhà sẽ xem xét ở một thời gian thích hợp, đón cha mẹ Đậu Hiểu Lan về Thủ đô. Lời của Vân Tú vừa thốt ra, khiến Bành Viễn Chinh nghe vô cùng chán ghét, hắn cảm thấy vợ chồng bà ta thật là quá đáng. Điều này chẳng khác nào nói với Đậu Hiểu Lan. Muốn làm con dâu Dịch gia thì có thể, nhưng phải đoạn tuyệt quan hệ với cha mẹ và người thân. Bành Viễn Chinh tin chắc, loại điều kiện này Đậu Hiểu Lan không thể chấp nhận. Cho dù cô phải từ bỏ tình yêu này, cũng quả quyết sẽ không từ bỏ cha mẹ của mình. Dịch gia đưa ra điều kiện loại này, đối với Đậu Hiểu Lan mà nói, là một loại sỉ nhục. Bành Viễn Chinh từ từ ngẩng đầu nhìn Vân Tú, giọng lãnh đạm hẳn đi: - Dì, thật xin lỗi, loại chuyện này cháu không thể giúp, lời như thế, cháu cũng không thể nói ra được! Chúng ta thử đổi lại vị trí giữa Quốc Khánh và Hiểu Lan, nếu như Đậu gia nói rằng muốn Quốc Khánh đoạn tuyệt quan hệ với dì và chú Dịch, dì sẽ nghĩ như thế nào? Lòng người cũng là máu thịt cả thôi, không ai có thể ghét bỏ cha mẹ của mình, tôi xin khuyên dì đừng nói những lời như thế, nếu không, thật sự là sẽ làm Quốc Khánh bị tổn thương. Cháu đang rất bận, không tiện giữ dì Vân ở lại, xin dì trở về đi. Bành Viễn Chinh lạnh lùng vừa nói, vừa xoay người rời đi. Vân Tú lúng túng đứng đó, xoa xoa đôi tay, bất đắc dĩ rời đi. Mặc dù Vân Tú không được Bành Viễn Chinh "ủng hộ", nhưng bà vẫn tìm tới chỗ của con trai, trịnh trọng nói ra điều kiện kia. Ngoài dự liệu của bà, Dịch Quốc Khánh cũng không kịch liệt phản đối, càng không nổi giận, mà thần sắc bình tĩnh, thản nhiên nói: - Mẹ, con nói thật với mẹ, điều này là tuyệt đối không thể! Con yêu Hiểu Lan, sẽ yêu cô ấy và tiếp nhận tất cả, bao gồm cha mẹ và thân thích của cô ấy. Mẹ không cần nói cái gì nữa, loại điều kiện này, chúng con không thể chấp nhận. Xin mẹ chuyển lời lại với trong nhà, chúng con sẽ nhanh chóng kết hôn, hôn lễ của chúng con sẽ cử hành tại nhà của Hiểu Lan, từ nay về sau, chúng con sẽ không bước vào Dịch gia nửa bước. Dịch Quốc Khánh chậm rãi đứng dậy: - Con và Hiểu Lan đi được cho tới ngày hôm nay, thật sự là không dễ dàng. Nếu như mẹ còn coi con là con, xin hãy trở về Thủ đô đi. Mẹ không cần gặp Hiểu Lan, con thay cô ấy cự tuyệt, bởi vì điều này là không thể chấp nhận! Đây không là chuyện một con người có thể làm được, con không thể để cho Hiểu Lan của con, trở thành một đứa con gái lòng lang dạ thú, ngay cả cha mẹ cũng không nhận! Con không có quyền và có tư cách yêu cầu Hiểu Lan từ bỏ cha mẹ cô ấy, điều này là không thể! Nó thật sự quá buồn cười! Giọng Dịch Quốc Khánh mặc dù không tức giận, nhưng hàm chứa tuyệt vọng: - Ngày mai chúng con sẽ đến Cục Dân chính đăng ký kết hôn. Hôn nhân của con, bản thân con làm chủ! Khóe miệng run run, Vân Tú nói: - Con, ba mẹ đây cũng là vì lo cho các con, con phải biết rằng thân thích nhà cô ấy quá lôn xộn... Dịch gia chúng ta là ai? Chúng ta... Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https:// - Mẹ, con không muốn sau này mẹ còn nói những lời như thế. Con không cho phép điều gì thương tổn đến Hiểu Lan. Dịch gia chúng ta là ai ư? Là cái loại người bởi vì mặt mũi mà đánh mất đi nhân tính chứ gì? Đây chính là gia phong mà ông nội con để lại sao? Nếu như ông còn sống, có vì như vậy mà cảm thấy bị sỉ nhục không? Dịch Quốc Khánh rốt cục trở nên kích động, sải bước đi qua mở cửa: - Mẹ, mẹ trở về tửu điếm đi, buổi tối có chuyến xe về Thủ đô, con đã thay mẹ mua vé xe, mẹ trở về đi, con trai của mẹ, quỳ xuống van xin mẹ đấy! Dịch Quốc Khánh thở phì một tiếng, quỳ rạp xuống đất: - Xin mẹ hãy buông tha con! Van mẹ hãy cho con và Hiểu Lan một con đường sống. Trong một phòng khác, Đậu Hiểu Lan dựa lưng vào cửa phòng, nước mắt rơi như mưa, khóc không thành tiếng. Điều kiện của Vân Tú làm cô tê tái cõi lòng, mà thái độ kiên quyết của Dịch Quốc Khánh lại khiến lòng cô vô cùng vui mừng và ấm áp. Bên ngoài, tiếng động do Dịch Quốc Khánh quỳ xuống, giống như là cú đấm mạnh, đánh vào trái tim Vân Tú. Hai mắt đẫm lệ, bà nhìn con mình, vừa tức vừa vội, trong lúc nhất thời mắt nổ đom đóm, cơ hồ muốn ngất đi tại chỗ. Thật ra thì Vân Tú đã sớm mềm lòng, nhưng chuyện ở Dịch gia, bà không làm chủ được, còn có chồng của bà, còn có những trưởng bối khác của đời thứ hai Dịch gia. Chuyện hôn nhân của Dịch Quốc Khánh, nếu như trong nhà không gật đầu, Đậu Hiểu Lan không thể bước vào cửa nhà Dịch gia. Tối hôm qua, trong điện thoại, bà đã vì Dịch Quốc Khánh và Đậu Hiểu Lan, cố hết sức tranh thủ, nhưng thái độ của cha của Dịch Quốc Khánh rất mạnh mẽ và cứng rắn, có thể chấp nhận Đậu Hiểu Lan vào cửa "có điều kiện" như thế kia, đã là nhượng bộ lớn nhất của Dịch gia. Vân Tú đau buồn ngắm nhìn đứa con trước mắt, có cảm giác nó càng ngày càng xa lạ, bước chân nặng nề đi ra ngoài, lúc bà xuống lầu, nghe bên trong vọng ra tiếng khóc nức nở của con và Đậu Hiểu Lan, thân hình bà lảo đảo một chút, vội vàng chụp lấy tay vịn thang lầu.