Cái USB không cánh mà bay, lật tung mọi ngóc ngách vẫn không thấy đâu, hèn gì hôm nay Thừa Phong lại đến nhà hắn, lại nói nhiều hơn bình thường,  mục đích thật sự chỉ là muốn lấy lại cái USB đó. Cả dữ liệu copy cũng không thấy, sao anh ta có thể phi tang nhanh đến như vậy chứ? DƯƠNG THỪA PHONG, TA GHÉT NGƯƠI ! *** Lúc đó trong xe của Thừa Phong: Nhìn USB trong tay, khẽ mỉm cười anh nghĩ giờ này chắc hắn đang chửi rủa đập đồ gì đó rồi, anh thật muốn nhìn thấy cảnh hắn tức giận, mặt đỏ lên sau đó hung hăng  trừng mắt về phía anh nhưng cuối cùng lại không thể làm gì được, bộ dạng đó thật tức cười. - Tới rồi ông chủ – Hàn Triết mở cửa xe. - Xử lí nó đi – anh ném USB vào tay Hàn Triết. Thừa Phong trở về với con người lạnh lùng đáng sợ, anh bước vào một nhà hàng Trung Quốc. Vào phòng VIP,  bên trong đã có một người mặc áo kiểu Trung Quốc chờ sẵn cùng mấy tên vệ sĩ . - Anh đúng giờ nhỉ? - Làm ăn mà – Thừa Phong kéo ghế ngồi. - Món Trung? - Tôi ăn rồi, cho ly cà phê. Người đó cũng là một thanh niên, xem chừng cũng bằng tuổi với Thừa Phong, y là con trai của Hồng bang bên phía Trung Quốc, tên Hồng Khải. Hôm nay thay mặt cha y tới  bàn chuyện làm ăn với Thừa Phong. Hồng bang là đối tác làm ăn lâu năm của gia đình Thừa Phong, hai bên có hàng mới đều giao dịch cho nhau để cùng kiếm lời. Hôm nay là bên phía Thừa Phong có một loại thuốc mới, một loại thuốc kích thích có thể gây nghiện như heroin, nhưng nó có cảm giác hưng phấn hơn heroin chỉ một lần dùng sẽ khiến kẻ đó quỳ gối xin thêm và khiến kẻ đó cái gì cũng dám làm. Một loại thuốc nguy hiểm nhưng đối với những kẻ có tiền là dân chơi thì càng nguy hiểm càng muốn thử, dù sao thì không có người mua thì sao có người chế ra. Thừa Phong chỉ là người ở giữa, có nhiệm vụ mua rồi bán, anh cũng không cần quan tâm ai xài loại thuốc nguy hiểm vẫn chưa có mặt tại thị trường này, chỉ cần có lợi là được. - 20% lợi nhuận – Hồng Khải ra điều kiện. - 40% – Thừa Phong trả giá. - Chẳng phải là quá nhiều hay sao? - Loại này chỉ mình tôi có, chỗ quen biết nên tôi cũng đã hạ giá lắm rồi Hồng thiếu gia. - Ha ha ha! Tôi biết, là chỗ quen biết, thế này đi, 33% nhé? - 40%, Hồng thiếu gia đừng làm khó nhau, dù sao có loại thuốc này chắc chắn phía anh cũng thu không ít lợi không phải sao? - …… được rồi, tôi thua anh 40%, anh vẫn cứng nhắc như thế – y cười nhưng Thừa Phong không cười. - Hồng thiếu gia quả thật cũng quan tâm đến việc làm ăn của Dương thị nhỉ? -  Ha ha ha, đều là đối tác cả mà. - Cám ơn, người phía bên kia của Hồng thiếu gia – anh cười nhưng gương mặt rất lạnh băng. - …….. – y cũng cười. -  Ah, nói thật loại thuốc lần trước anh đưa rất tốt, bất quá tôi biết được rất nhiều thú vị. - Gì vậy? Chia sẻ với tôi được chứ? - Sớm thôi…. Chà, xem ra chúng ta giao dịch xong rồi, hợp tác vui vẻ. - ….hợp tác vui vẻ. – y cười bắt tay với Thừa Phong. Sau đó nhóm người của Thừa Phong ra ngoài. Hồng Khải thay đổi vẻ mặt y như khinh bỉ ngồi ngã ra ghế tay cầm ly rượu uống như hả giận. *** Bãi đậu xe, Thừa Phong cùng người của anh lên xe rời khỏi đó: - Sẽ không sao chứ ạ? – Hàn Triết hỏi. - Hừ, còn kém Hồng lão gia lắm. - Vậy kẻ lấy USB thật sự là người của Hồng thiếu gia. - Y muốn thay thế cha y lắm rồi, nhưng tiếc là một đứa con hoang thì được trao bao nhiêu quyền lực, trò trẻ con – anh nở nụ cười khinh bỉ. - Lỡ y có máu điên…. - Hừ….. lái xe.