Hừ ! hắn rút toàn bộ suy nghĩ vừa nãy Ôn nhu con khỉ khô gì, đây là làm nhục hắn, nhất định là làm nhục hắn mà. - Không phải anh nghĩ như vậy là xong chứ? - …. …. Ngoài câm nín hắn không thể phản bác vì dù có nói thì tên kia chắc chắn càng làm tới nên hắn coi như tự mình hưởng thụ vậy. Cuộc hoan ái qua đi. Dật Hy suy yếu nằm trong lòng Thừa Phong. Lúc này Dật Hy lại cảm thấy rất yên bình một loại ấm áp khó tả, là yêu thương? Hay chỉ đơn giản là hơi cả người kia truyền cho hắn? Vài phút ngắn ngủi này dù là gì cũng được hắn chính là thích loại cảm giác này, cảm giác yên bình. Nhưng nói tới phải nói lui sự yên bình đó còn tùy là của người nào. Và người trước mặt hắn không thể mang lại yên bình thật sự mà hắn muốn, mà còn có thể phá hủy luôn điều đó. Hắn không thể động tâm với loại người như Thừa Phong, kể cả Thừa Hoành vì những thanh niên lắm tiền nhiều của có quyền có thế chỉ có hai loại người Một là ăn chơi sa đọa trác táng phá gia chi tử. Hai là đầy tham vọng, luôn xem mình là cái rốn của vũ trụ và không từ thủ đoạn để đạp kẻ khác xuống đáy. Dù hai anh em họ có thuộc cả hai dạng đi chăng nữa, thì chẳng có dạng nào có thể chấp nhận một kẻ thấp hèn như hắn,  hơn nữa hắn lại là cảnh sát thì càng không thể xảy ra chuyện yêu đương lãng mạn sến súa như trong phim truyền hình lúc 8 giờ tối cho được. Hắn chỉ có thể thầm nói với chính bản thân mình và ép buộc mình phải tạo ra tấm màng ngăn cách với họ.- - Đang nghĩ gì? – Chợt Thừa Phong hỏi hắn. - …… không có gì! - Tôi ghét kẻ nói dối. - ……. Quan hệ của cậu với lão đại úy là gì? - Hừ, là quan hệ làm ăn,…..anh ghen với lão ta? - Mơ sao?….hừ! Vậy mà dám bảo ghét kẻ nói dối. Cậu mới là trùm nói dối - Có những chuyện không phải anh muôn biết là sẽ có người nói cho anh biết, giống như đồ vật đã không phải của mình thì có giữ cũng không phải của mình. - Nói nhiều như thế làm gì? Là mối quan hệ mờ ám thì có,…… lão ta chết rất kì lạ. - Trời ạ!, lão ta chết liên quan gì tôi, anh không bằng không chứng lấy gì để nghi ngờ tôi? Hừ, vậy nếu có thì nghi ngờ ngươi là đúng rồi, hắn nghĩ. - Hừm….trễ như vậy rồi. Anh xuống gường nhặc lại áo và mặc vào, xem ra là chuẩn bị đi. Mẹ nó, sao tên nào ăn xong cũng co giò bỏ chạy chứ,  hắn hậm hực. - Ngày mai anh không đi làm thì số tiền thưởng cuối năm xung vào công quỹ. - Ê ê, tiền của tôi, mắc gì xung vào công quỹ chứ? Để tôi xài còn hay hơn. - Vậy thì xách mông tới phòng tôi. - Phi…. Thừa Phong chuẩn bị xong hết anh bước ra khỏi phòng hắn đi xuống lầu. Vừa lúc cha Dật Hy đang đọc báo. Anh lịch sự lại chào hỏi: - Đêm qua cảm ơn ngài đã mở cửa. - Không có gì, cậu về à? - Vâng! - Thằng con tôi khỏe chứ? - …… vẫn bình thường, rất khỏe mạnh. - Ừ!  Không biết nó làm gì phật lòng cậu Dương, mong cậu thương tình bỏ qua. - Không có gì quan trọng. - Mong là vậy…, thế cậu về nhá, chào – câu trước là nghiêm túc đến câu sau lại cười vui vẻ Ông ta quả thật sắc sảo, Thừa Phong nhếch mép đi ra ngoài. Dật Hy cũng không muốn lười nhác nằm mãi trên giường. Hắn lại phải tắm thêm một lần nữa vì tên đạo đức giả kia không thương tiết giải phóng hết vào người hắn. Gượng thân thể lên để bước vào phòng tắm, đi ngang qua bàn làm việc. Thấy laptop mở nắp nhưng không có dấu hiệu sử dụng. Nghĩ tới nghĩ lui, hắn rất ít khi sử dụng máy,  mà dù có sử dụng cũng không đoảng nến nỗi không gập máy xuống. Đột nhiên câu nói của Thừa Phong vang lên trong đầu - Chết tiệt !