Mấy ngày sau đó, tại văn phòng cảnh sát – Dương Thừa Hoành? – Dật Hy hỏi – Uh, cậu ta làm chủ cũng khá lâu đấy 3,4 năm rồi – Mới 26 tuổi – Dật Hy nhận hồ sơ trong tay cảnh sát trưởng – Là cậu ấm nhà họ Dương đấy, cậu ta thuộc tay ăn chơi, ai trong giới thượng lưu cũng đều biết. – Này, nơi này kinh doanh đàng hoàng không đấy, không phải là của nhà họ Dương gì đấy mở chứ? – Kinh doanh có giấy phép hẳn hoi nha, đã được kiểm tra chặt chẽ đó, với lại tập đoàn Dương thị chả dính líu gì tới mấy quán bar này – Sao biết được chứ, lỡ chỉ là vỏ bọc bên ngoài thì sao? – Mà sao cậu lại quan tâm nhà họ Dương thế nhỉ, chú đã bảo cậu ít dòm ngó tới đi mà? – Thì tiện hỏi vậy thôi để sau này làm gì thì chừa mặt tên nhóc này ra. Nhìn hình thì đẹp trai sáng sủa nhưng sao thấy quen quen, hắn cứ nhìn vào tấm hình. Càng nhìn càng thấy quen mà sự quen quen này lại có cảm giác rất rất chán ghét, tóm lại là loại cảm giác gì nhỉ? Thừa Phong? Thừa Hoành? Ha không phải trùng hợp chết người thế chứ, sẽ không có chuyện đó chứ, hai kẻ đó không thể quen biết nhau. Dạo gần đây hắn luôn có cảm giác không an toàn, cứ lo sợ thấp thỏm, chẳng lẽ vì đang giữ cái USB kia sao, sợ có người sẽ tìm đến mình thủ tiêu. Càng ngày thấy bản thân càng yếu đuối không tưởng được, loại chuyện nhát gan này cũng dám nghĩ, xem ra phải mau chóng phanh phui bí mật này mới được . Nhưng trước hết hắn phải đi mừng sinh nhật đứa bạn thân lâu năm cái đã . Làm hết mọi việc của một cảnh sát gương mẫu xong hắn trở về nhà thay quần áo rồi đi đến chỗ đãi sinh nhật Người đời có câu ‘ghét của nào trời trao của đó’, Dật Hy hắn không muốn chạm mặt Gay thì thằng bạn trời đánh của hắn lại đãi sinh nhật ngay quán bar của gay. Thế này là thế quái nào chứ, hắn định quay lưng bỏ về thì vừa may thằng bạn trời đánh thánh đâm dir a lôi kéo vào trong. Bên trong trang trí rất đẹp và xa hoa, người phục vụ thì khỏi nói rồi toàn dân gay, ăn mặc diêm dúa đủ thể loại, người đẹp do chuyển giới có, không chuyển giới cũng có. Hắn chưa kịp ngồi thì được phục vụ là một tên gay chưa chuyển giới nhìn khá đô con hỏi muốn ăn gì, hắn trả lời xong thì nhận được cái nháy mắt cùng hành động đánh mông hắn của tên đó. Hắn nổi cả da gà, toàn thân như có gió lạnh thổi qua, lú đến nỗi quên cho tên đó vài đấm . Bữa tiệc diễn ra vô cùng vui vẻ nhưng hắn thì chẳng có tí vui vẻ gì, chỉ thật sự muốn về nhà mà thôi . Và do hành động đó hắn may mắn phát hiện một điều kinh ngạc. Phía cửa ra vào, hắn nếu không lầm thì người tiến vào là đại úy của sở cảnh sát. Ông ta làm cái quái gì ở đây thế nhỉ? Không phải ổng cũng là gay chứ? À mà trong bản danh sách hình như có tên ông ta, Dật Hy cũng không nhớ rõ chỉ nhớ mang máng . Lúc đó đã thấy ông ta lên lầu dành do khách VIP. Phải đi theo, chắc chắn là có gì mờ ám. Hắn đứng dậy thản nhiên đi tới chân cầu thang định bước lên thì bị chặn lại. Mấy tên ma cô không cho hắn lên, hắn giả vờ tìm wc,  chúng chỉ bên trái, hắn đành qua trái cho chúng khỏi nghi ngờ. Hắn giả vờ vào rửa tay, lúc đó hai người vừa đẩy cửa toilet đi ra nói với nhau sắp có đại nhân vật đang chờ, họ phải nhanh chóng chuẩn bị cho tốt Dật Hy đoán đại nhân vật đó trừ ông đại úy thì còn ai vào đây, thế là hắn nhanh chóng theo hai người đó tới một tấm màn lớn. Hai người vén màn bước vào trong, hắn cũng theo sau bước vào. Thấy người người qua qua lại lại cầm đồ này ôm đồ kia, có hai dãy bàn trang điểm, hắn mới phát giác mình tới hậu trường của dân gay. Nơi họ tân trang hút khách, hắn nghĩ không muốn dấn thân vào thì nghe tên quản lí hậu trường nói đem mấy người lên phòng vip, hắn liền bước tới. Chưa kịp hiểu đầu cua tai nheo hắn bị lôi đi, kẻ lôi hắn đi luôn miệng nói mau mau chuẩn bị rồi vứt cho hắn mớ đồ,  tống hắn vào phòng thay đồ. Hắn cũng theo quán tính mau lẹ mặc vào Còn chưa kịp định hình mình mặc gì, lại bị lôi đi kéo ngồi xuống, họ dùng cọ cứ quệt tới lui trên mặt hắn, hắn cũng chưa hoàn hồn lại bị lôi kéo cùng đám người đi lên lầu VIP. Đứng trước cửa phòng tên quản lí hậu trường căn dặn đủ thứ, Dật Hy căn bản không để ý, hắn chỉ quan tâm mình đã tới đúng nơi của ông đại úy là được. Một người đưa hắn khay rượu, hắn vừa bưng xong thấy ai cũng người thì trầm trồ người thì ngớ mắt nhìn còn tên quản lí không quên thoa son đỏ cả môi, trông thật nực cười Nhưng nụ cười chưa dứt thì hắn đã muốn rơi vào địa ngục trần gian . Cư nhiên kẻ kế tiếp bước vào phòng đó là kẻ hắn hận nhất cuộc đời này, THỪA PHONG