Hai ngày tiếp theo Tống Nhiễm quả thực rất bận rộn, đến thứ 7 cũng phải tăng ca vì vậy không có cơ hội để trả lại sợi dây cho anh. Nhưng Lý Toản cũng không thấy gọi điện nhắc cô, có lẽ anh cũng bận rộn chẳng kém gì cô. Sáng chủ nhật, Tống Nhiễm đột nhiên nhớ ra trong lúc cô đang dọn dẹp đống sách vở ở nhà thì tờ ghi chú nhỏ hôm đó rớt ra. Cô nghiêng người trước cửa sổ gỗ tầng hai và khẽ ngập ngừng: "sau khi trả lại sợi dây này cô còn cơ hội gặp lại anh không?". Nhưng cô không thể nghĩ gì khác, cô lấy điện thoại di động ra bỗng một cơn gió thổi qua, ngay lúc cô không chú ý gì tờ giấy nhỏ bị gió thổi bay xuống đất, tờ giấy xoay như một con bướm trắng trong không trung, rồi rơi trên cây dành dành. Tống Nhiễm liền chạy xuống lầu, tìm quanh gốc cây rồi lại ngước nhìn lên những tán lá nhưng chỉ thấy lá xanh, hoa trắng, chẳng thấy tờ giấy nhỏ đâu. Từ bên ngoài một chiếc xe tải nhỏ từ từ chạy đến. Từ trên xe hai, ba công nhân nhảy xuống. Đấy là xe của đội thi công mà cô đã hẹn để làm thêm một lớp chống ẩm cho ngôi nhà. Đúng 9h, không sai một giây. Ông Lý trước đây làm giám sát công trình nên do tiếp xúc với ánh nắng mặt trời trong một thời gian dài màu da của ông tối hơn so với người bình thường. Nhưng thân hình ông vẫn còn khá rắn rỏi, cường tráng chắc hồi trẻ cũng là người đàn ông tuấn tú. Ông có nhiều kinh nghiệm nên làm việc rất nhanh nhẹn, tháo vát. Ông đi một vòng quanh nhà xem xét, chăm chú xem xét từng ngóc ngách sau đó đưa ra một vài kế hoạch xây dựng. Phân tích thời gian và chi phí rồi những ưu và nhược điểm rất rõ ràng. Cuối cùng, ông đề xuất Tống Nhiễm một lựa chọn hiệu quả về chi phí và có thể hoàn thành công việc trong một ngày. Sau khi Tống Nhiễm đồng ý, ông Lý đã cho ba công nhân di chuyển đồ đạc và dùng máy để cạy sàn bê tông. Chẳng mấy chốc, sàn nhà đã được nâng lên hoàn toàn, để lộ lớp đất gạch ẩm ướt bên dưới. Họ làm việc nhanh chóng và một chút cũng không lười biếng. Tống Nhiễm rất ấn tượng với cách làm việc của đội thi công này. Tiếng đục đẽo khá to khiến cô không thể đọc sách. Vì vậy cô chỉ đơn giản ngồi sang một bên và nhìn họ làm việc. "Chú, cái gì vậy?" Cô chỉ vào một cuộn thứ màu đen, hỏi ông "Đó là vật liệu chống thấm nước." Ông Lý vốn là người ít nói nhưng khi nói đến công việc thì lại rất say sưa: "Phía bắc có địa hình thấp và ẩm ướt. Vữa và xi măng dùng cũng không mấy tác dụng nên chú luôn thêm một lớp giấy này để tăng hiệu quả chống ẩm. Chú cũng sẽ chống ẩm cả hai góc tường để nhà cháu không bị ướt trong mùa mưa tới. " “À" Tống Nhiễm hơi hiếu kỳ hỏi: "Bà Vương nói chú ở Giang Thành, sao chú lại tới Lương Thành vậy?" Ông từ tốn lau mồ hôi trên trán, mỉm cười và nói: "Con trai chú cũng đang ở đây” Lúc này một công nhân xen vào: “Con trai chú Lý là nhân tài hiếm có đấy, chắc cô không đoán được cậu ấy làm nghề gì đâu”. Tống Nhiễm lấy làm lạ: “Làm gì vậy?” "Cậu ấy là bộ đội, là tinh anh trong đội phá bom mìn, quân khu Đế Thành vẫn luôn muốn kéo về mà quân khu Giang Thành thì nhất định không chịu để mất đấy." Tống Nhiễm: “Chà lợi hại quá nhỉ” “Cậu ấy mới hai mươi ba thôi nhưng đã nhiều lần lập công rồi. Chỉ vài năm sau chắc sẽ thăng quan tiến chức thôi, khi ấy ông Lý tha hồ mà hưởng phúc...” Nghe vậy ông Lý không thể che giấu ánh mắt tự hào nhưng vẫn xua tay:" Tuổi trẻ thì phải mạnh mẽ, xông xáo, nhân tài thiếu gì. Cái cậu đừng nói quá khéo tiểu thư Nhiễm lại chê cười" “Chú khiêm tốn quá!". Tống Nhiễm nói: "Chú chắc hẳn giáo dục con cái rất tốt" “Chú làm gì có thời gian dạy dỗ, chủ yếu là tự nó thôi” Đến xế chiều, đội thi công đã làm xong và san lại sàn nhà rất bằng phẳng và không có bất kỳ sai sót nào. Ông Lý nói rằng phải năm đến sáu giờ nữa xi măng mới khô hoàn toàn. Tối mai, công nhân của ông đến để đánh bóng và bảo trì, sau đó bảo dưỡng thêm vài ngày là xong. Khi đội xây dựng rời đi, Tống Nhiễm nhớ đến việc tìm tờ ghi chú kia nhưng từ sáng đến giờ đục đẽo như thế chắc tờ giấy đã sớm rơi xuống sàn xi măng rồi. Không còn cách nào khác ngoài việc đợi Lý Toản liên lạc lại. Thứ hai đầu tuần, đài truyền hình Lương Thành phát sóng lại chương trình “Chiến sự vùng Trung Đông” sau thời gian tạm ngừng phát sóng. Cuộc chiến ở Trung Đông đã đi vào tình trạng bế tắc và sự chú ý của xã hội đã giảm đáng kể. Một trận chiến chưa có hồi kết, khán giả giờ tập trung vào thị trường chứng khoán. Gần đây, thị trường chứng khoán rất tốt, số tiền giao dịch mỗi ngày đều tăng gấp đôi, ngay cả những bà bán rau cũng nói về tài chính. Đài truyền hình nào cũng phát sóng thêm các chương trình phân tích thị trường chứng khoán, và Truyền hình vệ tinh Lương Thành cũng không ngoại lệ, còn đặc biệt làm một chương trình phân tích tài chính ngay khi kết thúc serie “Trước chiến tranh ở Trung đông”. Sau khi chương trình phát sóng, các đồng nghiệp tập trung tại văn phòng đều thảo luận về cổ phiếu còn Tống Nhiễm ngồi trước máy tính để xem phản hồi của khán giả về chương trình “Trước chiến tranh ở Trung Đông” trên trang Weibo chính thức của đài. Trong số cuối cùng của ngày hôm nay, rất nhiều khán giả đã comment, khen ngợi sự cố gắng của các phóng viên về chương trình. Tống Nhiễm xem xét kỹ lưỡng từng cái một. "Nhiễm Nhiễm, cậu có muốn mua cổ phiếu không?" Tiểu Đông hỏi cô. Tống Nhiễm ngẩng đầu lên, mỉm cười: "Tôi không hiểu về mấy cái đó" “Đâu cần hiểu. Cứ có tiền mua là trúng thôi. Mấy nay ai cũng đổ tiền vào đấy cả đấy” “Thật sao” Tống Nhiễm đi làm hai năm, chưa tiết kiệm được mấy nhưng cũng không tin lắm vụ đầu tư này, nói: "Thị trường chứng khoán không phải cũng có rủi ro sao?" Thẩm Bội ngồi gần đó, khuấy cà phê trong cốc :"Muốn kiếm được tiền thì phải chấp nhận rủi ro, đâu có cái gì không có rủi ro." Tống Nhiễm không nói gì, Tiểu Thu đùa: "Cậu thì đâu cần phải quan tâm đến tiền, chỉ có những người như chúng tôi mới cần phải cân nhắc kỹ càng thôi." Thẩm Bội cười, lúc này trưởng phòng Lưu Vũ Phi gọi mọi người vào phòng họp. Cuộc bình chọn nhà báo xuất sắc nhất nửa đầu năm đã có kết quả. Người được giải thưởng không chỉ được nhận bằng khen mà còn được nhận một phần thưởng bằng hiện kim hơn một vạn. Trên đường đến phòng hội thảo, Tiểu Xuân thì thầm với Tống Nhiễm: "Nhiễm Nhiễm, bây giờ thị trường chứng khoán đúng thật là đang hot lắm đấy, cũng chưa thấy rủi ro gì nhiều. Nếu cậu nhận được giải thưởng thì nên trích ra một ít đầu tư thử xem, chứ chỉ trông chờ vào tiền lương thì đến bao giờ mới có được chút tài sản chứ” Tống Nhiễm buồn cười, nói: “Ừ, tớ cũng chưa có dự định gì, nhưng sẽ nghe lời cậu xem sao" Tại cuộc họp, Lưu Vũ Phi đề cập đến việc tạm ngừng phát sóng chương trình “Chiến sự vùng Trung Đông”. Đài Loan dự định sản xuất một chương trình tin tức quân sự mới, được phát sóng trong trực tiếp, và mỗi tập phim sẽ được khai thác sâu hơn. Vừa nêu bật được tình hình cuộc chiến cũng vừa biểu dương tinh thần anh hùng của những người lính Trung Quốc ở nước ngoài. Lưu Vũ Phi nói: "Nhóm phóng viên ở Trung Đông trước đây đã quay trở lại đó để tác nghiệp, đài chúng ta cũng cần có người qua đó, ai tự nguyện thì đăng ký trước thứ sáu này để tập trung huấn luyện đào tạo một số kỹ năng.” Cả phòng họp chìm trong yên lặng, ai cũng có những suy tính riêng cho mình. Sau đó là nội dung chính của buổi họp. Ông tuyên bố Giải thưởng Phóng viên xuất sắc trong nửa đầu năm thuộc về…. Thẩm Bội. Mọi người đều ngạc nhiên nhưng không hoàn toàn bất ngờ. Loại giải thưởng này dùng đầu ngón chân cũng biết nên trao cho ai thì sẽ có lợi hơn cho đài. Tống Nhiễm âm thầm chấp nhận thực tế. Thực ra Thẩm Bội ở trong nước cũng hoàn thành khá tốt nhiệm vụ của mình. Các đồng nghiệp bày tỏ sự thông cảm với Tống Nhiễm, nhưng không nói thêm lời nào sau cuộc họp. Nói gì thì mọi người đều là đồng nghiệp. Buôn chuyện ở nơi làm việc đều không có lợi cho ai. Đều là người lớn ai cũng hiểu việc đó. Chỉ có Tiểu Thu trao cho Tống Nhiễm một cái ôm và biểu cảm thoải mái. Tống Nhiễm đáp lại bằng một nụ cười lớn, nói rằng cô vẫn ổn. Thẩm Bội có lẽ cũng hiểu rõ, liền mời mọi người ăn lẩu, nói rằng để cảm ơn mọi người vì đã hướng dẫn và giúp đỡ cô ấy. Mọi người đều tự nhiên, vui vẻ đồng ý cũng không quên khen ngợi sự hào phóng của cô ấy. Thẩm Bội chọn một nhà hàng lẩu cao cấp, mà thường ngày đài truyền hình vẫn đến để chiêu đãi khách. Các đồng nghiệp đều nói “Khéo thưởng không đủ bù chi đấy”. Tiểu Hạ nói :”Chắc lần khao này hết cả nửa giải thưởng rồi" Thẩm Bội cười: "Cũng nhờ có mọi người thì tớ mới có thành tích như vậy nên đó là việc nên làm thôi." Thẩm Bội đã đặt một gian phòng lớn với cửa kính bao quan, xung quanh có trang trí các tua dài màu đỏ. Hơn một chục người ngồi quanh một chiếc bàn với chậu lửa đỏ rực ở giữa. Thẩm Bội để dành một chỗ trống kế bên. Tiểu Đông hỏi: "Còn ai nữa sao?" “Là bạn trai của tớ” Thẩm Bội mỉm cười, rồi gọi trước cho anh ta một nồi lẩu. Đám đông đồng loại mắt to trừng mắt nhỏ: "Cậu có bạn trai từ lúc nào mà kín tiếng thế hả?" “Mọi người không hỏi, chẳng lẽ tớ tự đi khai sao" Tiểu Hạ liền đeo bám: "Anh ấy làm nghề gì thế?” “Là quân nhân” Tiểu Thu: "Tuyệt quá!" Tiểu Đông: "Nhớ có lần cậu đến quân khu Giang Thành để thực hiện phỏng vấn. Khai mau không phải lần đó lấy việc công làm việc tư đó chứ?" Thẩm Bội: “Này, không có mà" Tiểu Thu: "Câu nói xem có phải mấy anh lính ai cũng đều cao lớn đẹp trai không?" "Các cậu đúng là một lũ tiểu quỷ”. Thẩm Bội cười khúc khích, đứng lên: “Mọi người cứ gọi thêm đồ ăn tự nhiên nhé, tớ đi toilet." Tống Nhiễm thấy cũng muốn đi, liền đứng lên theo. Trên đường đi, Thẩm Bội kéo tay cô một cách thân mật, dựa đầu vào vai cô. Tống Nhiễm hiểu ý của cô và mỉm cười. Thẩm Bội là một cô gái vốn được cưng chiều. Cô ấy không thiếu tiền nên một chút tiền thưởng này đối với cô ấy vốn chẳng đáng kể. Nhưng với gia thế của cô ấy, đài có thiên vị mang lại cho cô ấy chút lợi ích chả nhẽ cô ấy lại chạy đến nhà lãnh đạo nói không cần. Xã hội vốn dĩ không công bằng. Chỉ còn cách cố gắng hơn nữa mà thôi. Trong nhà vệ sinh, Thẩm Bội soi gương tô lại son, dậm lại lớp trang điểm, sau đó rửa tay thì thấy giấy lau tay đã hết. Cô tìm lại lần nữa rồi lẩm bẩm: “Hết giấy mất rồi à” “Tớ có này”. Tống Nhiễm từ túi lôi ra một bịch khăn giấy, vô tình làm rơi sợi dây màu đỏ xuống bồn rửa tay. Thẩm Bội nhặt lên và đưa cho cô, rồi nói: "Bạn trai tớ cũng có một sợi dây giống thế này lắm" Trong lòng Tống Nhiễm bỗng nhảy lên một cái, hơi hốt hoảng rồi sau đó tự trấn an rằng sao có chuyện trùng hợp thế chứ. Quay trở lại phòng riêng, lẩu nhỏ và nhiều món ăn khác nhau đã được mang lên, mọi người đều đang chờ bạn trai của Thẩm Bội đến nên chưa ai động đũa. Tống Nhiễm ngồi vào chỗ, tâm trạng mỗi lúc một nôn nóng. Khi nước trong nồi lẩu đang sôi, Thẩm Bội đã đột nhiên nghểnh cổ lên, đôi mắt sáng rỡ, cô đứng thẳng lên, vẫy tay theo hướng cửa gọi: "Ở đây" Tống Nhiễm và mọi người cùng nhìn lại, trong khoảng khắc đó cô như bị dội một gáo nước lạnh. Toàn thân cứng đờ, run rẩy. Lý Toản bước vào, miệng hơi cong thành hình vòng cung, nhìn lướt qua mọi người trong phòng, gật đầu, nói: "Xin lỗi, tôi đến muộn" Anh đi tới bên cạnh Thẩm Bội, ngồi xuống. Thẩm Bội cười rạng rỡ, nói: "Không muộn đâu. Mọi người cũng vừa mới tới thôi”. Nói xong tự nhiên đưa cho anh một chiếc khăn. Lý Toản cầm lấy chiếc khăn lau tay, đôi môi vẫn khẽ mím, có vẻ hơi không được tư nhiên vì xung quanh có nhiều người lạ. Anh lau ngón tay và liếc quanh bàn thi thấy Tống Nhiễm ngồi phía đối diện. Anh khẽ cong môi, gật đầu xem như chào hỏi cô rồi nhìn đi chỗ khác.