Tống Nhiễm cúi đầu, lấy một chiếc khăn lau từng ngón tay, cô lau rất nghiêm túc, có chút khó khăn, như thể có thứ gì đó trên tay cần phải lau sạch. Thẩm Bội đưa menu cho Lý Toản: “Anh xem cần gọi thêm gì không" Anh cũng nghiêm túc liếc qua thực đơn rồi nói: "Cứ tạm gọi thế đi" ”Được" Tống Nhiễm nãy giờ đầu cúi đầu, chăm chú lau tay. Các đồng nghiệp trong bàn, cả nam và nữ đều rất quan tâm đến Lý Toản. Thật khó để một người lính như anh không trở thành tâm điểm ở đây. Tiểu Thu dẫn đầu lên tiếng: "Nghe Thẩm Bội nói anh là quân nhân đúng không?" “Đúng" “Anh đi lính từ khi nào vậy?” Tiểu Đông hỏi. Lý Toản trả lời: “Từ năm 18 tuổi” "Anh đã ở trong quân ngũ bao lâu rồi?" Một đồng nghiệp nam hỏi. "Năm năm" Tiểu Hạ hỏi: "Trong đội của anh còn ai độc thân nữa không?" "Ai ya!" Thẩm Bội xen vào khẽ mắn: "Các cậu đang làm gì thế hả, đang tra hộ khẩu người ta hay sao” Xuân, Hạ, Thu, Đồng đồng thanh la ó: “Này, có cần bảo vệ như thế không?” Lúc đó, Lý Toản không trả lời, quay sang nhìn Thẩm Bội trong im lặng, biểu cảm không rõ ràng. Thẩm Bội lại hướng anh mỉm cười. Tống Nhiễm lắng nghe tiếng cười nói ồn ào xung quanh, trái tim cô lạnh buốt, chiếc khăn nóng trong tay cô cũng lạnh lẽo theo. Cô nghĩ rằng chắc tại mình đang ngồi quá gần máy điều hòa nên mới luôn cảm thấy lạnh như vậy. Lý Toản im lặng, mọi người cũng im lặng trong vài giây. Sau đó, anh đứng dậy, nói đi vệ sinh Khi anh đi rồi, Thẩm Bội nhìn mọi người và nói: "Mọi người có thể bớt lời giùm tớ được không." Mọi người lại bắt đầu ồn ào trở lại, Tiểu Hạ hỏi: "Sao hai người quen nhau thế?" Thẩm Bội lại cười và nói: "Bố tớ trong một lần đi họp, một cuộc họp cấp cao. Đội của anh ấy làm nhiệm vụ bảo vệ anh ninh, phòng chống bạo động. Thư ký của bố tớ lúc đó hơi không hợp tác, ông ấy không chịu cho họ kiểm tra. Dù sao cũng là thư ký của lãnh đạo cấp cao nên cũng có chút kiêu ngạo" "Rồi sao?" Mọi người đều tò mò. Anh ấy nói “Có thể áp chế tôi chỉ có thể là quân lệnh, anh có tư cách ấy không?" Thư ký của bố tớ tức giận liền định đánh nhau với anh ấy, ai dè còn bị anh ấy bẻ cho trật khớp tay luôn. Bố tớ đặc biệt ấn tượng với anh ấy, ngay tức thì liền nhìn trúng rồi bày trò giới thiệu cho tớ. Dò hỏi tới lui một hồi, cuối cùng ông phải nhờ tiểu đội trưởng của anh ấy giới thiệu đấy. Ngầu không?" “Ồ, lãng mạn quá ha" Tiểu Xuân nói: "Bố cậu mà nhìn trúng thì chắc cũng không phải hạng tầm thường rồi" “Ừ, nghe chỉ đạo viên của anh ấy nói anh ấy đã mấy lần lập được chiến công lớn rồi. Lúc đó người thư ký kia của bố tớ muốn đến đội anh ấy để khiếu nại nhưng kết quả chẳng khác gì đụng phải đá. Anh ấy ở trong quân cũng rất được coi trọng". Một đồng nghiệp nam xen vào: “Nhân tài phá bom đâu phải dễ kiếm chứ, ít nhiều cũng phải có chút khả năng thiên phú. Đương nhiên quân đội phải bảo vệ bảo bối của họ rồi. Hơn nữa quân đội và hành chính nước sông không đụng nước giếng, một thư ký dựa vào đâu để gây áp lực chứ. Anh ta cũng sai rành rành ra đó còn đòi đi thưa sao." “Nhưng có vẻ bạn trai cậu hơi ít nói quá nhỉ " “Còn không phải tại các cậu cứ như súng liên thanh à. Anh ấy bề ngoài nhìn có vẻ ôn hòa nhưng kỳ thực là người kiêu ngạo , không thích người khác lấy ra làm trò đùa đâu. Lát nữa mọi người ít hỏi mấy câu đào bới ngọn nguồn gốc rễ giùm tớ cái” “Ai chà” mọi người chua xót lên tiếng: "Sao lại có thể bảo vệ như chứ, không ngờ cậu cũng có ngày hôm nay" Thẩm Bội cười khúc khích. Người trong lời nói của Thẩm Bội rất khác với suy nghĩ của Tống Nhiễm về anh. Mũi của Tống Nhiễm bị đau, sắp không chịu nổi nữa. Cô quay đầu, đứng dậy, giả bộ lấy nước sốt liền chạy ra bên ngoài. Cô bước nhanh qua hành lang, vòng qua chỗ ngoạt lại đột nhiên nhìn thấy Lý Toản, sương mù trong mắt cô nháy mắt bốc hơi. Lý Toản dựa vào tường hành lang nhắn tin, khẽ cau mày, vẻ mặt không được tốt, thấy cô anh cũng ngạc nhiên, khuôn mặt dịu đi đôi chút, đôi mắt đen và sáng của anh lặng lẽ nhìn cô, không có ý định nói chuyện với cô. Tống Nhiễm cũng không có gì để nói với anh, cúi đầu đi ngang qua anh. Cô đi đến bên chiếc bàn nhỏ, đứng im một lúc mới sực nhớ ra lấy một chiếc đĩa, xịt nước sốt lên. Cô lấy thêm tỏi lên men, hạt tiêu băm nhỏ và dầu mè. Cô cũng muốn thêm một ít giấm, nhưng lại thấy giấm và tương nhìn y chang nhau chả phân biệt nổi. Khi cô đang cố gắng phân biệt, một giọng nói nhỏ vang lên: "Đây là giấm, đây là nước tương." Anh với tới và chỉ hai lần. "Ồ, cảm ơn anh." Cô chỉ dám liếc nhìn anh, không dám nhìn vào anh quá nhiều. Anh đi ngang qua cô để lấy nước sốt. Cô như thấy có gai ở sau lưng, một chút cũng không muốn ở lại. Cô định đi, lại nhớ điều gì đó, nhìn về hướng phòng riêng như một tên trộm rồi quay lại nhìn anh, nói: "Trả lại anh sợi dây này”. Lý Toản đang lấy chút ớt, có chút ngạc nhiên quay qua. Trong đại sảnh đèn chiếu sáng lờ mờ, ánh sáng chiếu trên khuôn mặt anh tạo ra một ảo ảnh mềm mại. Anh mỉm cười cầm lấy sợi dây bỏ vào túi quần jean, nói: "Ngày đó có huấn luyện đột xuất nên tôi lỡ làm mất tờ giấy" Tống Nhiễm nói: "Tôi cũng không may đánh mất số điện thoại của anh nên không gọi được" "Không sao" anh nói, tiếp tục lấy thêm gia vị vào nước sốt. Hôm nay anh mặc áo phông trắng và quần jean, không còn sự cứng ngắc của quân trọng trông lại sạch sẽ và gần gũi. Nhưng điều đó có lẽ là một ảo giác mà cô tự thôi miên thôi. Từ đầu đến cuối đều là tự cô đa tình. Tống Nhiễm không nhìn nhiều, khi quay lại phòng ăn tâm trạng cô gần như sụp đổ. Cô chỉ muốn về nhà ngay lập tức. Suốt buổi cô ăn rất tập trung, làm như thể chưa từng được ăn trước đó vậy. Thẩm Bội không nhắc thêm về chuyện với Lý Toản, mọi ngườ cũng thôi không bát quái nữa. Nhưng chỉ là chuyện phiếm cũng sẽ thường xuyên vô tình rơi vào anh, đồng nghiệp nam Tiểu Triện rất tò mò về sự nghiệp của anh, hỏi: "Phá bom có dễ học không?" Lý Toản nói: “Kiến thức cơ bản thì khá dễ nhưng càng đi sâu càng khó hơn" Tiểu Xuân "Nhưng tôi cảm thấy rằng có rất ít vụ nổ trong đời thực. Vậy bình thường các anh làm gì ?" Tiểu Triện ngắt lời và nói: "Chỉ là cô ít được nghe về nó mà thôi chứ hàng ngày đều có xảy ra đấy, nhưng hầu hết đều sẽ được giữ bí mật và không được công bố." Tống Nhiễm không tham gia vào cuộc trò chuyện, chỉ cắm cúi ăn. Thẩm Bội hỏi "Ủa miếng bào ngư này là ai chưa ăn vậy?" Bào ngừ được đặt theo số người. Hiện tại, còn một con bào ngư đơn độc trên đĩa lớn. Mọi người ai cũng đã ăn xong. Tiểu Thu nói: "Nhiễm Nhiễm, cậu chưa ăn à?" "À?" Tống Nhiễm ngước lên và liếc nhìn "Ồ." Thẩm Bội xoay đĩa bào ngư lớn trước mặt cô: "Nhiễm Nhiễm" Tống Nhiễm gắp lấy rồi thả vào nồi lẩu của mình: "Cảm ơn." Cô mỉm cười với Thẩm Bội và thấy Lý Toản đang ngồi bên cạnh, lặng lẽ ăn thức ăn. Có thể vì cay mà mặt anh hơi đỏ. Cô không nhìn anh hơn một giây, như thể đó là một tội lỗi. Cô chưa bao giờ ăn một con bào ngư to và tươi như vậy, nhưng lúc này lại cảm thấy thật vô vị nhạt nhẽo. Rốt cuộc, không phải đồ mình mua vẫn là ăn không ngon. Các món ăn trên bàn xoay nhanh chóng chạm đáy. Thẩm Bội lại cầm thực đơn và đưa nó cho Lý Toản, hỏi: "Anh có muốn gọi thêm không?" Lý Toản nói: "Không cần." "Anh cứ tự nhiên đi hôm nay em mời mà” ”Thật sao?" “Vâng, em mới nhận được giải thưởng phóng viên xuất sắc nửa đầu năm của đài truyền hình Lương Thành. Có thêm một khoản thưởng, anh xem em có giỏi không?" Thẩm Bội nói với giọng ngọt ngào, nghiêng đầu mong khen ngợi. Anh nói "ừm". Tống Nhiễm nắm đũa hơi chặt, móng tay cô tái nhợt. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng những từ "phóng viên xuất sắc" sẽ khiến cô đau nhói thế này, nó gần như khiến cô rơi nước mắt. May mắn thay cũng không ai gọi thêm đồ ăn, thế là bữa ăn cuối cùng đã kết thúc. Mọi người tập trung ở cửa để chia tay nhau. Lý Toản nhìn thấy Tống Nhiễm qua những bóng người. Hai mắt vô tình gặp nhau. Anh lặng lẽ nhìn cô trong giây lát rồi khẽ mỉm cười với cô. Tống Nhiễm cũng cố gắng đáp lại anh với một nụ cười tiêu chuẩn. Đôi mắt cô lấp lánh thể hiện sự ô nhu, cùng thiện ý vui vẻ khi gặp anh ở đây. Cô mỉm cười nhưng một cảm giác cay đắng thẳng vẫn lan từ cổ họng vào trái tim. A Toản… Đừng cười với tôi nữa. Cô quay đầu đi, đôi mắt phủ sương. Các đồng nghiệp lần lượt lên xe rời đi. Tiểu Triện và Tiểu Thu đi cùng với Tống Nhiễm. Tiểu Triện là một người mê quân sự. Anh ấy thậm chí đã nói nhiều lần rằng: "Thật không ngờ hôm nay được gặp một nhân tài phá bom bằng xương bằng thịt. Ài tại sao ngay từ đầu tôi không chọn đi lính chứ" Tiểu Thu nói:" Thôi đi, anh nhìn lại đôi tay thô, ngắn ngủn của mình xem. Anh không nhìn thấy bàn tay của người ta sao, giống như là của nghệ sĩ chơi piano vậy." Tống Nhiễm không trả lời. Khoảnh khắc anh đứng bên cạnh cô và chỉ cách phân biệt tương với giấm, ngón tay anh dài, cân đối, các đốt xương cũng rõ ràng. Khi Tiểu Triện được đưa về nhà, chỉ còn hai người trong xe. Tiểu Thu không thể không thở dài và nói, "Cuộc sống thực sự không công bằng. Một số người gần như có tất cả mọi thứ". Cô không nói rõ. Trái tim của Tống Nhiễm nghẹt thở đến nỗi cô không thể thở được. Cô mở cửa sổ để thông gió, gió đêm cuối tháng bảy thổi vào vẫn còn ngột ngạt Về đến nhà, cô đã kiệt sức. Một ngày quá mệt mỏi, có lẽ vì nhiệt độ trong ngày cao khiến cô mệt đến nỗi kiệt sức. Đẩy cửa vào sân, ánh trăng vương vãi khắp mặt đất. Hoa kim ngân ban đêm tỏa ra hương thơm nhè nhẹ. Không có tí dấu vết của gió. Ánh trăng soi lên trên con đường đá cuội, phản chiếu một màu trắng sáng, hóa ra đó là tờ ghi chú mà cô đã tìm kiếm suốt mấy hôm nay. Số điện thoại của Lý Toản được viết trên đó.    Buồn bã và đau đớn, cô dẫm nát tờ giấy dưới đất. Cô như muốn trút toàn bộ sự giận dữ và bất lực của mình khiến tờ giấy lún vào lớp bùn ẩm. Cô buông thõng đầu đứng yên tại chỗ thật lâu rồi đột nhiên gục xuống, che mặt để nước mắt cứ thế tuôn trào. Cô bắt đầu khóc, rồi cứ thế vừa đi lên lầu vừa khóc. Cô đi vào phòng, bật đèn lên. Cô mở chiếc hộp chứa đầy những giải thưởng mà cô đã giành được khi đọc. Cô mở từng cái một, nhìn chúng và khóc: "Mình có gì không bằng cô ấy chứ…." Cô lau nước mắt nhưng không sao ngừng khóc: "Mình có gì không tốt sao cái gì cũng thuộc về cô ấy" Ngày hôm sau, Tống Nhiễm đã nộp đơn tình nguyên sang Trung Đông. Cô cũng là nữ phóng viên duy nhất trong đài nộp đơn. Khi Tống Trì Thành được thông báo về quyết định này, ông một mặt ủng hộ, một mặt lại lo lắng cho sự an toàn của cô, có chút không xác định được trong lòng mình là cảm xúc gì. Tống Nhiễm sau đó nói với ông về việc liên hệ với La Tấn Phong. La Tấn Phong nói rằng có thể giúp cô xuất bản cuốn sách ảnh của cô. Điều này làm Tống Trì Thành rất vui, ông vô cùng mong đợi cuốn sách đầu tay của con gái mình. Về phần Tống Nhiễm cho dù là vì cuốn sách hay với tư cách là một phóng viên, cô vẫn luôn muốn sang Trung Đông. Trong lần công tác trước đến đây. Một đất nước đầy bất ổn những vẫn để lại ấn tượng vô cùng sâu sắc trong cô. Cô muốn ghi lại tất cả mọi thứ cô chứng kiến nơi đây. Tuy nhiên, Nhiễm Vũ Vi, mẹ cô lại phản đối gay gắt, không chỉ mắng Tống Nhiễm qua điện thoại mà còn mắng Tống Trì Thành không tiếc lời, nói ông vì giấc mơ không thực hiện được của mình mà để con gái mình bán mạng đổi hư vinh. Tống Nhiễm không thể nói chuyện một cách hòa bình với bà nên chỉ đành im lặng nhưng nhất định không thay đổi quyết định. Nhiễm Vũ Vi đành phải nhờ gia đình em trai. Gia đình em họ Nhiễm Trì theo lệnh đến thuyết phục cô. Đang thuyết phục một nửa thì Nhiễm Trì không kìm được nói: "Không phải khen chứ. Cứ nghĩ chị sang đó làm phóng viên chiến trường em lại thấy ngưỡng mộ chết được. Thật tuyệt!" Sau đó bị bố mẹ cậu ta táng cho ngay một phát vào gáy. Tống Ưng thì lại đứng về phe mẹ cô. Con bé không muốn Tống Nhiễm đến đất nước phía đông kia: "Lần trước tin tức nói rằng một nhà báo người Mỹ đã bị bắt cóc và giết đấy. Mọi người sẽ làm sao nếu chị xảy ra chuyện chứ?” “Thôi nào” Dương Huệ Lâm nói:" Chị con phúc lớn mạng lớn sao có thể xảy ra chuyện được. Chị con đã làm việc rất chăm chỉ để theo đuổi giấc mơ của mình. Đâu giống như con, như một con cá muối suốt cả ngày. Thay vì ở đây ồn ào thì lo đi kiếm việc gì mà làm đi". Trong nhà ồn ào một trận, nhưng sau đó dần bình tĩnh lại bởi quyết tâm không lay chuyển của Tống Nhiễm. Đầu tháng 8, Tống Nhiễm lên máy bay tới Gamma. Hôm đó thời tiết rất nóng và mặt trời như thiêu đốt. Khi máy bay cất cánh, ánh sáng mặt trời khúc xạ, chiếu sáng rực rỡ khiến cô phải nhíu mắt lại, trong đầu lại đột nhiên nhớ đến người kia. Trong hai tháng qua toàn là cô tự mình đa tình. Thật ngớ ngẩn.   Cô nhìn vào khu rừng xanh rộng lớn và làn nước trong xanh bên ngoài cửa sổ, nghĩ về ngày 3 tháng 6 ấy ở hành phố Ale khô nóng, bụi bặm và xơ xác anh kéo cô chạy dưới ánh mặt trời, rồi ôm cô vào lòng trong những giây cuối cùng, ngã xuống đất. Ngay lúc đó cô đã không thể kiểm soát con tim của mình. Nhưng nhịp tim lúc đó ...có lẽ, sau tất cả, đó chỉ là một sự hiểu lầm ảo tưởng mà thôi.