Khi đến Đế Thành mẹ cô đã sớm mua một căn hộ rộng 100 mét vuông. Căn hộ được trang trí rất có phong cách nhưng lại không hề có mùi khói bếp. Mẹ cô không nấu ăn, hàng ngày đều giải quyết việc ăn uống trong căn tin đơn vị. Khi Tống Nhiễm đến, hai người họ cũng toàn đi đến nhà hàng hoặc gọi đồ ăn về nhà. Tống Nhiễm đã từng nấu ăn ở đây. Đó là vào kỳ nghỉ hè năm hai, khi đó mẹ cô đang quen với một người bạn trai làm ở Bộ Ngoại Giao. Trong lúc đợi họ về Tống Nhiễm đã mua rau để tự nấu ăn sau đó nôn nóng ngồi chờ. Sau khi Nhiễm Vũ Vi trở về nhà, thấy một bàn đầy các món ăn lại im lặng suốt một buổi. Sau đó thì gọi điện mắng như tát nước vào mặt Tống Trì Thành, bố cô. Hỏi ông tại sao lại ngược đãi con gái bà như vậy, mới tí tuổi đầu đã phải nấu ăn. Trên thực tế, Dương Huệ Lâm rất tốt với Tống Nhiễm và cũng giỏi việc bếp núc. Vì ở khu nhà nhân viên của đơn vị nên tất cả các đồng nghiệp trong đơn vị của Tống Trì Thành đều biết nhau. Ai có gì cũng chả thể giấu. Dương Huệ Lâm trước đó cũng không học hành gì nhiều, sợ rằng người ngoài đồn thổi không hay về mẹ kế con chồng nên luôn đối xử với cô như khách. Tống Nhiễm cũng luôn cố gắng làm hài lòng bà, và chứng minh rằng mình không phải là khách. Tâm lý tế nhị này cũng lặng lẽ theo cô đến Đế thành. Ở nhà mẹ cô, cô cũng muốn chứng minh rằng mình không phải là một vị khách đến ăn rồi chơi. Thế nhưng vào lần sau khi tới đây thì đã không còn thấy người bạn trai đó của mẹ. Mẹ cô cũng có vài mối tính nữa trong những năm gần đây, nhưng đều không có kết quả gì. Đến nay bà vẫn một mình. Họ gọi món Nhật Bản về nhà. Tống Nhiễm tìm thấy chai nước bưởi mới trong tủ lạnh, bỏ thêm vài cục đá vào uống. Nhiễm Vũ Vi thì rót chút rượu vang đỏ cho mình và hỏi: "Mấy nay ở đây con làm gì?" "Con tìm kiếm chút tư liệu. Thông tin về Trung Đông cũng không có nhiều". Trên thực tế, cô đã liên lạc với La Tấn Phong, quản lý một nhà xuất bản nổi tiếng. Nhưng cô không muốn mẹ cô biết nên không đề cập đến. “Ở Lương Thành khó tìm thấy thông tin”. Mẹ cô liền quay lại chủ đề đã nói chuyện trên xe: “So với Lương Thành Đế Thành rộng lớn hơn nhiều. Con vẫn nên đến đây. " Lòng Tống Nhiễm luôn có chút bài xích, không biết là bài xích Đế Thành hay là mẹ cô. Có lẽ trong mắt cô, thành phố này cũng giống như mẹ cô. Cô nói: "Con cũng không có mục tiêu gì lớn, hiện tại cũng rất tốt" "Đúng là cha nào con đấy, chả có chí hướng gì". "Thì con đúng là con của cha mà, tính cách giống cũng là chuyện bình thường”. Nhiễm Vũ Vi nheo mắt nhìn cô, phụ nữ trung niên dù có trang điểm kỹ càng thì cũng khó giấu một vài nếp nhăn nơi khóe mắt, bà lạnh nhạt, nói: "Vậy chắc con không phải con gái mẹ" Tống Nhiễm có chút bất lực nói: "Mẹ đừng so đo thế chứ". Bà cười cười nói: "Giờ con đủ lông đủ cánh rồi đúng không" Tống Nhiễm không có gì để nói. Lúc trước bố mẹ cô cứ dùng dằng mãi việc ly hôn vì vấn đề tranh giành quyền nuôi cô. Nhưng ngay lúc Dương Huệ Lâm tìm đến cửa, bà không còn chịu đựng nổi sự chán ghét dành cho người chồng đã vượt quá giới hạn đó. Vì vậy, bà dứt khoát rời đi, từ bỏ việc giành quyền nuôi cô cũng như việc phân chia tài sản. Khi đó Tống Nhiễm chỉ mới hai, ba tuổi, bám chặt vào góc tường, gào khóc gọi mẹ. Nhiễm Vũ Vi đã nói: "Chính bố con là người đã phản bội gia đình này". Đây là nỗi đau và thất bại lớn nhất trong cuộc đời bà. Ban đầu, bà bất chấp sự phản đối của cha mẹ mình để cưới bố cô, người không có gì ngoài tài năng. Nhưng sau khi kết hôn được hơn ba năm. Bất chấp sự phản đối của cha mẹ bà lại dứt khoát từ bỏ gia đình, quyết định rời khỏi Lương Thành, một mình đến đây làm lại từ đầu. Hôn nhân thất bại để lại vết thương khó lành trong lòng bà. Cho đến nay bà luôn từ chối trở về Lương Thành. Mối quan hệ với bố cô cũng xấu đến mức khó có thể làm lành. Có lẽ hai người sẽ mãi như vậy cho đến khi chết đi. Mặc dù Tống Nhiễm biết rằng cha cô là người đã gây nên sự đổ vỡ của gia đình nhưng cô đã sống với ông suốt thời gian qua. Ông chưa bao giờ đối xử không tốt với cô và thực sự yêu cô nên cô không thể chán ghét ông như mẹ cô được.    Nhiễm Vũ Vi rót thêm một ly rượu vang đỏ nữa, hỏi: "Con vẫn muốn ở lại đó. Vậy Tống Trì thành có nói khi nào mua nhà cho con không?" Tống Nhiễm không nói một lời, và không hiểu tại sao những lời mẹ cô nói cứ như xát muối vào lòng cô như vậy. "Nhà của bà ngoài con là dành cho Nhiễm Trì, khi nào nó học xong, lập gia đình, con sẽ phải trả lại cho nó." Tống Nhiễm nói, "Đến lúc đó cũng còn vài năm nữa con sẽ cố gắng kiếm một căn nhà khác" "Chỉ với bốn, năm ngàn tiền lương của con liệu có đủ không?" "Không đủ thì có thể thuê mà, cũng không đến nỗi phải ra đường". Cô nhất thời không kiềm chế được sự nổi loạn trong giọng nói. "Được rồi." Nhiễm Vũ Vi nói “Con cũng cứng đầu đấy" Những ngày tiếp theo Nhiễm Vũ Vi cũng không đề cập lại chuyện này nữa. Tống Nhiễm đi gặp La Tấn Phong. La Tấn Phong là một nhân vật nổi tiếng trong ngành. Anh ta đã chủ trì việc xuất bản cho hàng loạt các ấn phẩm Best Seller, từ văn học đến tiểu thuyết, từ những chuyến đi tâm linh đến những cuộc nói chuyện lịch sử. Ở tuổi ba mươi, anh ta cũng là một người đàn ông lịch lãm, mặc áo sơ mi trắng và đeo kính gọng đen. Có một khí chất ưu tú phảng phất trên con người của anh ta: "Tôi có xem qua bản thảo của cuốn sách cô định xuất bản, khá hay, rất đáng để làm. Mặc dù phim tài liệu có phần trình bày khách quan, nhưng theo tôi, cảm xúc chủ quan của các tác giả sách cũng rất có giá trị. " Tống Nhiễm đồng ý. Cô đã bỏ rất nhiều cảm xúc cá nhân khi thực hiện chương trình, đó chính xác là những gì cô muốn viết. "Tuy nhiên, tiêu đề của cuốn sách nên xem lại, nó chưa thực sự cuốn hút" "Tôi muốn gọi nó là “Một Trung Đông khác" nhưng lãnh đạo thay đổi." "Tôi thích tên của cô." La Tấn Phong nói, "Hiện nay trên thị trường cũng đang thiếu vắng những đầu sách về chiến tranh,nếu có một đầu sách đến từ một phóng viên chiến trường lại còn là một người phụ nữ, nó sẽ rất hấp dẫn, tuy nhiên, đặt sang một bên những điều này, vấn đề chính vẫn là nội dung của tác phẩm". Tống Nhiễm nhẹ nhàng gật đầu:"Đúng vậy" "Cô sẽ quay lại Trung Đông chứ?" ”Còn tùy vào sự sắp xếp của đơn vị, có chuyện gì sao?" "Từ góc độ viết một cuốn sách, hình như còn thiếu vế thứ hai, và câu chuyện như chưa kết thúc. Cô có hiểu ý tôi không?” Tống Nhiễm vẫn không đề cập đến việc gặp La Tấn Phong với mẹ cô. Cô mong viết một cuốn sách hay nhưng cô vẫn hơi sợ mình sẽ không thể làm được. Trước khi có kết quả, tốt nhất vẫn không nên nói. Mẹ con cô vẫn có thể chung sống hòa bình khi không đề cập đến chuyện công việc. Tuy nhiên, do tính chất công việc nên Nhiễm Vũ Vi luôn có yêu cầu rất cao đối với cô. Đối với Tống Nhiễm thì cũng không khỏi muốn ra tay an bài cho cuộc đời cô. Nhưng mỗi khi nói chuyện, cô và bà luôn bất đồng quan điểm và lúc nào cũng là chia tay không mấy vui vẻ.   Bốn ngày sau, Tống Nhiễm trở lại Lương Thành. Nhiễm Vũ Vi đưa cô đến sân bay nhưng chỉ dừng ở cửa. Bà không xuống xe, chỉ vẫy tay và nói lời tạm biệt, sau đó rời đi. Tống Nhiễm thở dài nhìn chiếc xe màu trắng biến mất trên đường. Trở lại Lương Thành, mưa đã tạnh từ lâu. Cuối tuần qua dường như toàn bộ nước đã được kéo xuống hết. Bầu trời xanh đến nỗi không có một mảng mây, chỉ có mặt trời như thiêu đốt. Ngay khi rời sân bay, không khí nóng và ẩm, ùa về phía mặt cô, làm cô có cảm giác giống như đang đi dạo trên một bãi cát vào buổi trưa vậy. Đây là Lương Thành, nơi cô đã sống gần 23 năm. Luôn rời đi rồi lại luôn quay trở lại. Tống Nhiễm trở về nhà bằng ô tô, trời đã chạng vạng. Con hẻm phủ đầy hương hoa kim ngân. Đến cửa, thấy nhà bên cạnh đang sửa chữa, cô hiếu kỳ hỏi: "Bà Vương, nhà bà đang sửa sao?" “Đúng, muốn tranh thủ lúc hết mưa lợp thêm một lớp chống ẩm” Tống Nhiễm liếc thấy đội xây dựng làm việc trong nhà bà liền khẽ hỏi: "Họ làm tốt chứ?" "Khá tốt. Mấy nhà xung quay cũng đều nhờ họ làm cả đấy. Giá cả tốt mà làm việc cũng rất yên tâm." Tống Nhiễm nói: “Cháu cũng đang muốn sửa chữa một chút mà chưa tìm được đơn vị thi công nào. " Bà Vương liền lập tức đồng ý liên hệ giúp cô. Ông Lý, đội trưởng đội xây dựng, khoảng 50 tuổi và có khuôn mặt phúc hậu. Trước đây ông làm kỹ sư kiểm tra chất lượng xây dựng tại chi nhánh Lương Thành của Tập đoàn Kỹ thuật xây dựng Trung Quốc. Ông đã nghỉ hưu và thành lập một đội xây dựng. Đối với người đã cả đời làm xây dựng như ông, Tống Nhiễm tự nhiên cảm thấy yên tâm và mong đội của ông có thể sửa nhà giúp cô vào cuối tuần. Ngày hôm sau, lúc tám giờ sáng, mặt trời đã lên cao và những chiếc lá trong sân đang tỏa sáng rực rỡ. Tống Nhiễm cầm chiếc ô lớn màu đen lần trước Lý Toản đưa. Cô rất thích chiếc ô này, bề ngoài rất đơn giản, mặt ô lớn, hơi nặng nhưng lại có cảm giác chắc chắn trong tay. Khi hết giờ làm việc, cô cầm ô và bắt xe buýt đến khu vực quân sự. Đầu tháng 7, những ngọn núi phủ xanh một màu tươi tốt, bầu trời cao xanh và mặt trời điên cuồng thiêu đốt. Khi nhìn vào những ngọn núi xanh, tâm trạng của Tống Nhiễm chợt thấy sảng khoái lạ thường. Sau khi xuống xe và băng qua đường vào khu an ninh, bên trong không có người. Chỉ có mặt trời đang dần lặn xuống phía ngoài sân, tỏa ra những tia sáng cuối cùng.    Tống Nhiễm đi bộ đến khu để xe, hầu hết những chiếc ô tô đã lái đi. Một chiếc xe quân sự vẫn đậu bên cạnh chiếc xe của cô. Cô liếc nhìn biển số xe, đó là chiếc Lý Toản đã lái. Cửa xe đóng chắt và không có ai ở bên trong. Cô đi chầm chậm, nhìn xung quanh nhưng không có ai ở gần. Cô bước vào bóng cây, đứng đó một lúc, xoay tay cầm chiếc ô, rồi cuối cùng đặt chiếc ô lên mui của chiếc xe quân sự. Cô mở cánh cửa, ngồi vào trong, dựa đầu vào ghế. Lưng ghế nóng như muốn nướng luôn lưng cô, nhiệt độ bên trong xe rất cao, cô bật điều hòa để làm mát. Luồng gió phả ra. Tòa nhà màu xám có một lớp hoàng hôn trên tường làm nó trở nên rất yên tĩnh. Đằng sau tòa nhà là một khu rừng núi rậm rạp với những chiếc lá to và xanh. Cô chợt nhớ về đất nước ở Trung Đông kia, không hề có màu xanh, chỉ có những vùng hoang mạc cùng những cây ô lịu bạc phếch bụi bặm. Bên trong xe đã dần hạ nhiệt, cô liếc nhìn đồng hồ trong gần mười phút. Cô không thể đợi quá lâu, người bảo vệ ở cổng sẽ nghi ngờ. Cô liếc nhìn chiếc ô màu đen trên xe bên cạnh, cuối cùng ngồi thẳng dậy, chuẩn bị thắt dây an toàn, nhưng anh mắt vẫn liếc nhìn vào góc của tòa nhà bỗng thấy một người từ đo đi ra. Bộ đồ chiến đấu ngắn tay, thắt lưng, quần dài, giày quân đội, dáng người rất quen thuộc. Tống Nhiễm ngay lập tức nới lỏng dây an toàn, thò tay xuống và tắt điều hòa, giả vờ vừa vào xe. Lý Toản đi đến bên này, đôi mắt khẽ nheo lại dưới ánh sáng của mặt trời lặn. Khi đến gần, anh thấy cô trong xe. Tống Nhiễm hạ kính cửa sổ xuống phía dưới và chào anh: "Trung sĩ Lý." Anh khẽ gật đầu và hỏi: "Cô đến lấy xe à?" "Vâng" Tống Nhiễm nói: "Để ở đây cả tuần thật làm phiền các anh quá”. "Không có gì." Anh mỉm cười. Tống Nhiễm thấy rằng anh hay cười, nhưng chưa bao giờ cười lớn, luôn ôn hòa và nhẹ nhàng, như một cơn gió nhẹ. Nhưng nó giống như ... vì sự lịch sự mà thôi ... sẽ không gần gũi hơn. "Và chiếc ô" cô chỉ tay: "Tôi cũng mang trả lại anh luôn" Chiếc ô đã được cô giữ gìn cẩn thận, gấp gọn gang và buộc chặt khóa. Anh mở cửa, đặt chiếc ô vào, và cúi xuống để tìm thứ gì đó trong ghế sau. Khoảng mười giây sau, anh đóng cửa, cầm hai cuốn sách trên tay và hai chai nước. Anh đưa cho cô một chai. Nhân lúc này, Tống Nhiễm nhanh chóng liếc nhìn xem cuốn sách anh cầm là loại sách gì vật lý, khoa học hay Tiếng anh. Anh cũng là người thích đọc sách…. "Cảm ơn." Cô lấy nước và nói, "Còn có lần trước, cũng muốn cảm ơn anh." "Chuyện gì?" Lý Toản khẽ nhướng mày. Tống Nhiễm giải thích: "Tháp BoKo" "Ồ ..." Anh trả lời một cách tùy ý, đặt cuốn sách lên mui trước của chiếc xe, mở chai nước và nhấp một ngụm. Khi anh ngẩng đầu lên, đường quai hàm rất cứng và yết hầu cuộn lên xuống. Tống Nhiễm nhìn đi chỗ khác rồi lại nhìn vào cái nắp chai nhỏ màu trắng trên tay. Anh nhấp một ngụm và đóng nắp lại. Rồi anh nhìn cô bằng ánh mắt lặng lẽ. Sau tất cả, họ là những người lính và đôi mắt của họ khi yên lặng vẫn như có sức mạnh mờ nhạt. Tống Nhiễm chậm rãi nói, tiếp tục chủ đề: "Tôi đã tìm kiếm trong một thời gian dài trước khi tôi tìm thấy tài liệu của BoKo. Thật tiếc không có tài liệu nào nói rõ về việc đó. Ở đâu anh lại biết vậy?". Lý Toản siết chặt nắp chai, khẽ mỉm cười và nói, "Người dân địa phương nói." Tống Nhiễm hơi bất ngờ. Anh lấy những cuốn sách ở trên mui chiếc xe, gõ nhẹ vào bìa, nói, "Tôi đi trước nhé" "... Ừm." "À ..." Anh ta quay lại, dường như nhớ ra việc gì liền hỏi: "Cô còn giữ sợi dây màu đỏ của tôi không?" Tống Nhiễm: "Hả?" Anh vẫy tay: “Nếu mất rồi thì thôi" "À, tôi vẫn đang giữ." Cô vội nói: "nhưng tôi để ở nhà rồi." Thực ra sợi dây màu đỏ vẫn luôn trong túi của cô. Cô hạ mi xuống rồi lại một lần nữa nâng lên, nói, "Tôi không mang theo, tôi sẽ trả lại cho anh vào lần sau nhé?" "Được." Tống Nhiễm hỏi, "Làm thế nào để liên lạc với anh?" Anh nghĩ một lúc, và hỏi: "Cô có bút và giấy không? " "Có”. Tống Nhiễm cúi đầu, mở túi tìm bút và giấy, cố tránh sợi dây đỏ nằm bên trong. Cô đưa cho anh tờ giấy ghi chú và bút. Anh đi đến, đặt chai nước và sách lên nóc xe của cô, cầm bút và giấy, cúi xuống viết viết. Hình bóng người đàn ông đột nhiên che kín bầu trời ngoài cửa sổ. Tống Nhiễm ngước mắt lên, liếc nhìn khuôn mặt đang cúi xuống của anh ta. Lông mày rậm, lông mi dài, da màu lúa mạch khỏe khoắn. Anh nhanh chóng viết ra một loạt các con số, gõ nhẹ đầu bút vào tờ giấy và đứng thẳng lên. Cô tự nhiên chuyển sự chú ý của mình sang tờ giấy ghi chú thấy trên đó viết một chữ "Lý", theo sau là một chuỗi số điện thoại. Anh nói: "Làm phiền cô rồi" Cô cầm lấy nó: "Không, đó là lỗi của tôi mà." Anh khẽ mỉm cười, không hề để tâm. "Đó là sợ dây cầu bình an đúng không?" Cô hỏi. "Ừ" Anh nhớ ra cái gì đó và đưa tay cho cô lấy lại tờ giấy. "Nếu tôi đang làm nhiệm vụ, hãy gọi số này." Tống Nhiễm đưa cho anh ta tờ giấy. Thấy anh cúi xuống, lại nghiêm túc viết, anh hơi ngập ngừng và nói: "Có phải là người thân tặng anh không?" Lúc đầu anh không trả lời, khi anh viết xong, anh nhìn cô trả lời: "Ừ " Tống Nhiễm nói:" Tôi cũng đưa anh số điện thoại của tôi, trong trường hợp tôi quên, anh gọi nhắc tôi nhé. Đồ quan trọng, không nên để mất lần nữa".