Mưa thực sự lớn. Dòng nước ngập dưới sân tràn ra đôi giày của Tống Nhiễm. Lý Toản cầm chiếc ô lớn màu đen, gió rất mạnh nhưng tay anh cầm chiếc ô rất ổn định. Cô và anh giữ một khoảng cách. Chiếc ô khá rộng nhưng mưa vẫn hắt vào vai Tống Nhiễm. Tuy vậy, cô cũng không cảm thấy gì. Anh đưa cô đến ghế phụ của một chiếc xe uân sự, che ô cho cô lên xe. Sau đó anh đi vòng qua ghế lái, cụp chiếc ô và đặt nó vào ghế sau. Đầu chiếc ô chảy xuống một vệt nước lớn. Tống Nhiễm thấy vai trái bị ướt sung cũng nhìn sang anh thấy đồng phục màu xanh cũng đã bị ướt đến chuyển thành màu đen. Lý Toản khởi động xe, nhắc nhở: "Cô thắt dây an toàn vào" "Ừm" Tống Nhiễm vâng lời. Kính chắn gió đầy mưa, giống như một cái vòi xả nước. Cần gạt nước vung lên một cách tuyệt vọng. Một màn mưa dày treo trên kính cửa sổ khiến ai cũng khó nhìn thấy khung cảnh bên ngoài. Tống Nhiễm cảm thấy như họ đang trong một chiếc hộp thủy tinh dưới nước, gió và mưa bất tận bên ngoài. Khi ra khỏi khu nhà, anh chợt hỏi: "Đường Bắc Môn ở đâu?" Tống Nhiễm trả lời "Ở ngõ Thanh Chi" "À" Anh gõ nhẹ tay lái bằng ngón trỏ rồi không nói gì. Đang là giữa mùa hè. Sau khi đóng cửa sổ và chạy một lúc, trong xe ấm áp nhưng hơi ngột ngạt. Tống Nhiễm sờ lên mặt đã thấy lấm tấm mồ hôi, Lý Toản nhìn cô qua gương chiếu hậu rồi nói: "Có cần mở điều hòa không?" "Không cần đâu". Cô xua tay: "Điều hòa dễ làm tôi say xe” "Say xe?" anh bật cười khẽ "Phóng viên phải thường xuyên ra ngoài làm nhiệm vụ. Vậy phải làm sao?" "Tôi luôn cố gắng ngủ." Cô nói nhanh. "Vậy cô ngủ chút đi, khi nào đến nơi tôi gọi" Tống Nhiễm: "..." Cô không muốn ngủ lúc này nhưng cô không biết phải nói gì tiếp theo. Trong xe lại trở về sự yên tĩnh. Cô nhìn ra cửa sổ, cắn môi, có một chút chán nản. Lý Toản đã nói đúng chiếc xe nhỏ của cô mà lái trở về giữa đường sẽ hoàn toàn bị cuốn trôi xuống nước. Khu vực quân sự nằm trên ngọn núi ở phía đông nam của Lương Thành. Lúc đầu, đường đi khá thuận lợi. nhưng càng đi sâu vào thành phố thì càng thấy nhiều chỗ bị ngập. Mưa bão như muốn nhấn chìm cả thành phố. Buổi sáng lúc đi cô còn thấy có vài chiếc xe cố gắng vùng vẫy trong nước nhưng lúc này ngoại trừ xe của họ thì hầu như chẳng thấy xe nào, đến cả xe buýt cũng đã dừng hoạt động Thành phố trống rỗng và vắng vẻ, khắp nơi chỉ toàn là nước. Xe quân sự chạy trên đường phố, nước bắn tung tóe lên thành xe. Vài lần tưởng như bị nhấn chìm trong nước thế nhưng nó vẫn hiên ngang tiến về phía trước. Tống Nhiễm ban đầu còn muốn chỉ đường, nhưng Lý Toản dường như biết rất rõ địa hình ở đây, thậm chí anh còn không bật bản đồ. Anh như biết rõ mọi con đường nơi này. Sau khi đi được một lúc, cô đã tưởng rằng như có một tấm la bàn Lương Thành đang hiển thị trước mặt anh vậy. Anh tránh được những nơi trũng thấp và cố gắng đi lên phía cao nhất có thể. Tống Nhiễm hỏi "Bạn ở Lương Thành à?" "Không. Giang Thành". "Ồ. Vậy mà anh lái xe như thể là dân địa phương ở đây ấy nhỉ." "Tôi đã ở đây lâu rồi." "Bao lâu?" Anh nghĩ lại: "Ba, bốn năm." Vừa nói xong thì ngã tư phía trước hiển thị đèn đỏ. Anh dừng xe. Một phút ba mươi giây. Đèn đỏ tưởng như dài vô tận. Không có phương tiện nào qua lại ở đây cũng không có người đi bộ nào. Chiếc xe yên lặng, anh cũng lặng lẽ gõ nhẹ ngón tay vào vô lăng. Tống Nhiễm vén tóc lên vành tai, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô nhìn về phía trước, cần gạt nước quét qua quét lại ánh lên những con số màu đỏ đang đếm ngược. Cô nghĩ về hình ảnh những con số đếm ngược lần trước. Cô bất ngờ nói nhỏ: "Anh đã từng cứu tôi. Anh nhớ không?". Đèn giao thông vừa chuyển sang màu xanh, anh quay tay lái rồi quay sang nhìn cô. "Nhớ ra rồi" Tống Nhiễm nói: "Lúc đó bối rối quá tôi quên chưa cảm ơn anh. Sau này quay về vẫn muốn tìm anh để nói lời cảm ơn... " Lý Toản nói:"Cô không cần để tâm đâu. Đó là việc chúng tôi nên làm." Giọng anh rất giản dị như việc đó quả thật không đáng nhắc đến, không hề coi đó là một đại ân gì to lớn. Theo ý anh thì đó chỉ là nhiệm vụ, nhiệm vụ của những người lính như anh, giống như một phóng viên làm nhiệm vụ đưa tin tức hay cảnh sát giao thông chỉ đạo giao thông như là chuyện thường ngày ở huyện mà thôi. Tống Nhiễm có vài điều muốn nói, nhưng không thể nói bất cứ điều gì. Cô hít một hơi, cả thành phố ẩm ướt và cô cảm thấy dường như mưa cũng đang ngấm cả vào phổi mình. Sau khi đi qua đường, Lý Toản định đánh vô lăng thì Tống Nhiễm nhìn lại, nói: "À ... anh không thể đi đường đó." Anh chạy chậm lại, nhìn cô. Tống Nhiễm thấy sự ngạc nhiên ánh lên trong mắt anh, nở một nụ cười, nói "... đó là đường một chiều" Anh quay đầu lùi xe lại vài mét rồi chọn đi một đường khác, nhưng vẫn hiếu kỳ nói: "Nó thay đổi từ khi nào vậy?" "Vài tuần trước." "Hèn gì" Anh khẽ hừ một tiếng. Khi Tống Nhiễm nhìn thấy biểu hiện của anh, cô cũng mỉm cười và nói: "Lương Thành đã sửa chữa tàu điện ngầm và đường bộ ở khắp mọi nơi trong những năm gần đây, thành phố đang xây dựng nông thôn mới nên chỗ nào cũng như công trường thi công vậy. Các hướng dẫn giao thông cũng được thay đổi thường xuyên. Đồng nghiệp của tôi còn đùa rằng thay đổi nhiều đến mức có thể viết thành cả một bài tin tức xã hội." Lý Toản đánh lái tránh vũng nước trên đường, không trả lời. Sau vài giây im lặng, anh cảm thấy có gì đó không ổn nên chọn chủ đề và hỏi "Cô có làm tin tức quốc tế không?" "À, cũng có làm một chút nhưng chủ yếu vẫn là làm tin tức trong nước." Tống Nhiễm hỏi, "Anh có xem truyền hình vệ tinh Lương Thành không?" "Đôi khi có xem" Anh khẽ cúi đầu, gãi nhẹ ngón trỏ lên khóe miệng, nói, "Hình như đang phát sóng chương trình “Trước chiến tranh ở Trung Đông" thì phải”. Tống Nhiễm hỏi: "Anh thấy nó thế nào?” Lý Toản liền hỏi: "Cô có tham gia làm chương trình đó à?" "À vâng… chương trình được làm từ những tài liệu thực tế tôi đã thu thập từ chuyến đi lần trước". Lý Toản nhìn cô một chút và nói "Chương trình đó khá hay" "Ồ, vậy sao." Khóe môi hơi cong, đôi mắt cô dường như sáng thêm lên một chút. Bên ngoài vẫn mưa lớn nhưng cô chợt nhận ra hóa ra mình lại yêu loại thời tiết quái quỷ này đến thế. Nhưng khung cảnh đường phố quen thuộc đã sớm xuất hiện bên ngoài cửa sổ, đã đến phố Bắc Môn. Khi đến đầu con hẻm thì thấy con hẻm đã bị chặn bởi mấy chiếc xe của các gia đình ở đây, không thể đi thêm vào trong. Lý Toản đã thử xem có đi qua được không nhưng dường như bất khả thi rồi. Tống Nhiễm nói "Anh dừng ở đây đi" Lý Toản nói, "Cô đi bộ được chứ?" “Được" "Được rồi." Anh quay lại ghế sau và đưa cho cô chiếc ô. Khi anh quay người, người hơi nghiêng lại phía cô. Qua cổ áo màu đen cô thấy được một phần là xương quai xanh của anh. Tống Nhiễm như bị điện giật, cũng trong lúc đó cô chợt nhớ ra rằng sợi dây màu đỏ của anh vẫn ở chỗ cô. Anh lại dường như đã quên nó rồi. Cô ...cũng quên trả lại anh. Cô cầm ô, quay sang nói: "Tôi sẽ trả lại anh khi tới lấy xe." "Không có gì đâu. Cô cứ giữ lấy đi." Anh lịch sự mỉm cười với cô. Với một trái tim đã mềm như nước, cô đẩy cửa xe, mở chiếc ô lớn lên. Mưa rơi trên chiếc ô và cô nghe anh nói: "Tháp BoKo bị hư hại trong một vụ hỏa hoạn, sau đó nó được xây dựng lại." Tống Nhiễm hơi sững sờ. Có một tập trong chuỗi phóng sự "Trước chiến tranh ở Trung Đông" có đề cập đến Tháp BoKo ở Ale, nói rằng đó là một tòa tháp có lịch sử gần 3000 năm. Sau khi về nhà ngày hôm đó, Tống Nhiễm đã tìm kiếm thông tin cả một đêm nhưng có quá ít thông tin về lịch sử Trung Đông trên Internet và không hề có thông tin nào đề cập đến vụ hỏa hoạn của tòa tháp BoKo. Cô cũng không thể tìm thấy thông tin trong kho lưu trữ của đài truyền hình. Thời tiết đã tốt hơn vào buổi sáng ngày thứ ba và máy bay đã có thể cất cánh. Tống Nhiễm lên đường đến Đế thành. Vào ngày đầu tiên, cô tới thư viện thành phố tìm kiếm thông tin và cuối cùng tìm thấy một đoạn văn bản trong bản dịch đã ố vàng về lịch sử của Trung Đông trong Kho lưu trữ đơn vị của mẹ, có ghi: “Tháp Boko, hiện ở ngoại ô phía tây Ale, được xây dựng vào thế kỷ thứ 1 trước công nguyên, vào năm 1197 đã bị phá hủy trong cuộc chiến Aare, sau nhiều thế hệ lịch sử, các nhà khảo cổ đã cố gắng khôi phục lại từ các dữ liệu lịch sử tuy nhiên nó vẫn không hoàn toàn giống như lúc ban đầu”. Chỉ là một đoạn văn bản ngắn, không có hồ sơ hình ảnh nào đính kèm. Tòa tháp đã bị phá hủy gần chín trăm năm trước không thể được kiểm chứng về màu sắc thực sự của nó. Tống Nhiễm không biết làm thế nào Lý Toản lại biết được đoạn lịch sử này. Có thể sau khi trở về Lương Thành, khi đến lấy xe ở khu quân sự cô sẽ hỏi lại anh. Cô ngồi trong văn phòng của Nhiễm Vũ Vi, mẹ cô, cầm một cuốn sách đọc và chờ bà ấy đang bận bụi họp hành. Giữa chừng có ai đó gõ cửa, đó là Phó Chánh Văn phòng, nhân viên của mẹ cô “À, Nhiễm Nhiễm ở đây à” "Dì Ngô”. Tống Nhiễm đứng dậy, mỉm cười. "Lần này tới cháu sẽ ở đây bao lâu?" "Dạ một tuần ạ" “Ôi thời gian trôi qua nhanh quá, giờ đi làm rồi không như trước đây đến ở cả một mùa hè" "Vâng." "Nghe mẹ cháu nói thời gian trước cháu đi công tác tận Trung Đông à?" “Dạ” "Giỏi quá" Phó Giám đốc Ngô khen. Tống Nhiễm mỉm cười, biết rằng đó là những lời khen khách sáo. Những người trẻ tuổi ở đây đều phải đi đến những vùng nguy hiểm ngay từ khi mới gia nhập công ty. Trường hợp của cô cũng không có gì đặc biệt. Tuy nhiên, Phó Giám đốc Ngô là cấp dưới của mẹ cô. Nhìn cô lớn lên nên cũng có đôi chút thiên vị trong lời nói. "Cháu đã nghĩ tới việc tới đây để phát triển sự nghiệp chưa?" "Dạ, hiện tại thì chưa ạ" ”Cháu không thấy Lương Thành quá nhỏ sao" Tống Nhiễm mỉm cười và nói, "Cháu cũng chỉ là một con cá nhỏ thôi mà" Gần sáu giờ Nhiễm Vũ Vi mới họp xong. Lúc hai mẹ con lái xe về đang là giờ cao điểm. Đầu tháng 7, Đế Thành đang ở giữa mùa hè với nhiệt độ lên tới 41 độ. Hoàng hôn đang rực cháy với những chiếc xe chậm rì chạy trên con đường rải nhựa muốn bốc khói. Các cửa sổ đều được đóng chặt, điều hòa bật, bên trong có mùi khét từ những chiếc ghế da. Tống Nhiễm có chút khó chịu. Nhiễm Vũ Vi ngồi ở ghế lái, mặc váy trắng, vớ da chân, giày cao gót và tóc được chải chuốt kỹ càng. Đôi bông tai ngọc trai, tai nghe bluetooth trắng gắn trên tai, nói chuyện điện thoại và như thường lệ tiếp tục sắp xếp, giao phó công việc tại cơ quan. Chiếc xe dừng lại rồi lại nhích lên từng chút trong tình trạng kẹt xe, Tống Nhiễm thấy bị lóa mắt bởi ánh mặt trời gay gắt. Mùi của chiếc xe pha trộn với mùi nước hoa của Nhiễm Vu Vi tạo thành một mùi vị không mấy dễ chịu. Ngay khi cô định hạ cửa sổ xuống, Nhiễm Vũ Vi đã tắt tiếng điện thoại di động trong giây lát và nói: "Hôm nay chất lượng không khí rất thấp, PM2.5 là 280 đấy" Tống Nhiễm búng ngón tay, cửa sổ lại được kéo lên và đóng chặt. Nhiễm Vũ Vi tiếp tục gọi. Mười phút sau, xe vẫn tắt nghẽn trên đường vành đai thứ hai. Nhiễm Vũ Vi bắt đầu bật radio để nghe các thông tin giao thông nhưng lại không nghĩ rằng lại nghe được một thông tin rằng mực nước ở sông Dương Tử đã vượt quá mức cảnh báo lũ lịch sử. Lương Thành đã mưa từ ngày hôm qua, giờ thành phố bị ngập úng nghiêm trọng và đang trong tình trạng khẩn cấp. Nhiễm Vũ Vi nhỏ giọng nói: "Năm nào cũng vậy, chính quyền ở đó chắc chỉ ăn không ngồi rồi. Sau 20 năm, mẹ cũng không thấy cơ sở hạ tầng của thành phố đó tốt hơn chút nào." Lương Thành đã bị lũ lụt nghiêm trọng vào năm 1998. Đó cũng là năm mà quê nhà của Dương Huệ Lâm bị ngập lụt, cuốn sạch mọi thứ. Trong lúc tuyệt vọng bà đã đưa Tống Ứng tìm đến cửa. Khi trận lũ lịch sử qua đi, Nhiễm Vũ Vi cũng một mình đến Đế thành. Tống Nhiễm cố vớt vát, nói: "Cũng không phải là không có gì thay đổi." Nhiễm Vũ Vi là dạng phụ nữ độc lập, tự chủ, sớm đã tự rèn luyện cho mình một bảnh lĩnh cứng rắn. Bà cũng không dành thời gian đôi có với cô về chủ đề này nữa. "Cũng đúng". "Mẹ có xem qua chương trình “Trước chiến tranh ở trung Đông” của con. Tống Nhiễm quay sang nhìn bà, lòng không khỏi chờ mong một số bình luận tích cực từ bà. Nhiễm Vũ Vi nói: "Nó quá sơ xài. Nội dung lỏng lẻo, chủ đề không rõ ràng, chỉ đôi chút lấy được thiện cảm vì sự tươi mới. Ở Lương Thành thì còn có thể xem là sự đột phá nhưng nếu nhìn về bình diện chung thì chẳng là gì." Tống Nhiễm không nói gì, khuôn mặt cô đỏ ửng, có thể do ánh hoàng hôn quá nóng. Nhiễm vũ Vi lại nói: "Con đừng bị chút hư vinh ở cái nơi nhỏ bé đó che mờ mắt, nếu không nhảy ra khỏi vòng an toàn con sẽ không bao giờ nhìn thấy con người thật của mình. Là vàng thật hay chỉ là sắt vụn, cứ tới Đế Thành sẽ biết." Tống Nhiễm thấy không thoải mái lắm. Muốn nói câu gì đó nhưng mũi lại thấy ngứa ngứa. Cô ngay lập tức ngẩng đầu lên, một dòng máu ấm nói từ mũi chảy xuống. "Thành phố này quá khô con không thể chịu được". Cô nói một cách thất vọng, "Chất lượng không khí cũng quá tệ!"    Mùa hè nắng và nóng, nhưng vẫn có lớp sương mù màu xám bao phủ. Giống như thành phố Ale trong sa mạc kia.