Cành ô liu trắng
Chương 3
Máy bay phản lực đưa Tống Nhiễm trở về lúc ba giờ sáng, do lệch múi giờ cô không thể ngủ được.
Đêm dài vô tận ngoài cửa sổ, trời mưa như trút nước.
Cô ngồi bên cửa sổ gỗ, bật đèn bàn, sắp xếp lại cuốn nhật ký và mấy cuốn sách để dưới chiếc đèn. Cô đã bổ sung nhật ký của mình ngày 3 tháng 6: Hôm đó máy bay từ Gamma đến Quảng Châu, sau đó chuyển chuyến đến Lương Thành. Khi hạ cánh xuống sân bay Thiên Hà, mọi người trên tàu đều reo hò.
Cô đã ghi lại trải nghiệm trong một đoạn hồi tưởng và ngừng viết khi nghĩ đến người đàn ông tên là "A Yan".
Một đêm yên tĩnh, cô nhìn lên cửa sổ. Các cửa sổ đều là loại cửa gỗ kiểu cũ. Các cạnh gỗ cắt những cánh cửa sổ thành các ô hình vuông nhỏ gọn gàng.
Lúc này mưa xối lên ô cửa để lại dấu vết nước uốn lượn trên kính.
Cô muốn sử dụng một số từ để mô tả sự xuất hiện của anh nhưng cuối cùng chỉ viết một câu: “Anh có đôi mắt đen sâu thẳm."
Cô cố gắng nhớ và muốn viết một cái gì đó khác về anh, bỗng có tiếng thủy tinh rơi xuống đất vang lên tiếng vỡ vụn.
Cô đi xuống xem. Khi trở về nhà, cô mở cửa sổ để thông gió. Trước khi cơn mưa ập đến, cửa sổ không đóng lại, gió và mưa làm đổ ly thủy tinh mà cô nuôi cỏ tiền thủy sinh gần cửa sổ. Cô đóng cửa sổ, lấy một bát nước khác, để cỏ vào, dọn dẹp mớ hỗn độn trên sàn nhà.
Những tháng ở Trung Đông quá khô. Khi trở về Lương Thành lại đang là mùa mưa, không khí ẩm ướt như lúc nào cũng đắm mình trong nước.
Sàn nhà, tường, đồ đạc, khắp nơi đều ẩm ướt.
Tống Nhiễm nghĩ rằng sau mùa mưa chắc phải tìm một công ty sửa chữa để thêm một lớp chống ẩm cho ngôi nhà cũ này.
Đây là một ngôi nhà cổ đặc trưng của địa phương ở Lương Thành, tòa nhà nhỏ hai tầng làm bằng gạch đỏ và xi măng, các bức tường bên trong màu trắng, các góc còn lại khoảng một mét màu xanh lá cây, màu trắng và xanh lá cây tạo nên một sự kết hợp sạch sẽ và tươi mát. Ngôi nhà nằm theo hướng bắc nam, có cửa sổ và cửa ra vào lớn, thông gió trước sau. Có một nhà bếp ở sân sau, hoa và cây ở sân trước. Trên tầng hai, có cầu thang ngoài trời và một ban công lớn chia một nửa không gian.
Đây là nhà của bà ngoại cô. Vài tháng trước, bà mất thế là Tống Nhiễm chuyển từ nhà của bố mình qua đây.
Nhà cô sống trong khu nhà ở nhân viên của đơn vị của bố, có hai phòng ngủ và một phòng khách. Ngôi nhà cũ và nhỏ. Cô và em gái cùng cha khác mẹ Tống Ưng đã chen chúc trong một căn phòng hơn hai thập kỷ.
Gia đình cô bình thường. Một nhà bốn người sống dựa vào tiền lương của bố cô. Sau đó, khi cô có thể kiếm nhiều tiền hơn thì nền kinh tế của Lương Thành lại phát triển nhanh chóng. Giá nhà tăng chóng mặt.
Khi Tống Nhiễm đi ngủ, gió và mưa ngoài cửa sổ mỗi lúc một mạnh. Nếu cứ tiếp tục thế này hoa cỏ ngoài sân chắc sẽ nát bét hết cả.
Cô thức dậy đã là mười hai giờ trưa ngày hôm sau. Mặt trời đang chiếu sáng bên ngoài cửa sổ, những chiếc lá được rửa sạch bằng nước mưa cả một đêm mang màu xanh dịu dàng. Khi cửa sổ mở, mùi ẩm của đất sau cơn mưa bốc lên nhưng đã không còn dấu vết mưa trên ngọn cây trước nhà.
Trong con hẻm đá xanh bên ngoài bức tường, một vài phụ nữ vừa tan tầm đang trò chuyện với nhau, những đứa trẻ ở trường gần đó cũng đã học xong, vừa đi bộ vừa cắm mặt vào di động chơi game.
Tống Nhiễm dựa vào cửa sổ để xem tin tức trên điện thoại di động. Các lực lượng chống chính phủ ở miền Đông đã chiếm 2/3 diện tích của thành phố Haru và quân đội chính phủ đã rút lui về phía nam.
Từ ngày hôm kia đến nay, 24.376 người Trung Quốc đã được di tản trở về Trung Quốc thông qua nhiều kênh khác nhau bao gồm cả trên bộ, trên biển và trên không. Các binh sĩ chịu trách nhiệm cho nhiệm vụ sơ tán cũng sẽ sớm trở về nước.
Cô nhìn các binh sĩ mang trang phục ngụy trang trong những bức ảnh thời sự rồi bất chợt thở dài.
Có cuốn sách nói rằng cuộc gặp gỡ giữa 7 tỷ người chính là duyên phận. Cô không biết liệu cô và anh có còn được định mệnh mong manh đó đưa đẩy để gặp lại nhau không.
Cô không có ý định làm bữa trưa, đổ một bát mì ăn liền để lấp đầy bụng sau đó đi đến đài truyền hình.
Sau khi tốt nghiệp đại học, Tống Nhiễm tham gia đài trình truyền hình vệ tinh Lương Thành với tư cách là một nhà báo, và đến tháng 9 năm nay là tròn 2 năm.
Cô vừa từ nước ngoài trở về, theo quy định cô có thể nghỉ ngơi cho đến ngày mai. Nhưng bây giờ là thời điểm đặc biệt và Chiến tranh Trung Đông đang là điểm nóng.
Số lượng phóng viên mà truyền hình vệ tinh Lương Thành đã đưa đến Trung Đông là lớn nhất trong cả nước, với các báo cáo kịp thời, nội dung chi tiết và phạm vi phủ sóng rộng. Tại thời điểm này chương trình “Chiến sự vùng giao tranh" được truyền hình trực tiếp bởi mạng truyền hình đã giành được sự quan tâm đặc biệt của cả nước.
Trong phòng thu, người điều hành, chuyên viên, khách mời, phóng viên và máy quay trước mặt, mọi người đều đang làm việc một cách có trật tự, các đạo diễn, biên tập viên và biên tập viên hậu trường đang bận rộn tới lui.
Ngay khi Tống Nhiễm đến, cô được thông báo rằng đoàn làm phim cần phải lập một danh sách các thành phố trước chiến tranh và yêu cầu cô cung cấp thông tin. Điều này không khó. Cô nhanh chóng cắt một vài đoạn video ngắn khoảng 20 giây từ tài liệu và đưa chúng vào danh sách để lựa chọn.
Khi cô cắt lọc tài liệu, cô thấy khung cảnh và những khuôn mặt bị trầy xước trên màn hình máy tính. Lúc đó, cảm giác mờ nhạt đứng trong cửa sổ nhìn ra thành phố Ale tràn ngập tâm trí cô.
Nhiều câu chuyện được lưu trữ trên máy tính của cô phải chăng sẽ bị quên lãng và không ai biết đến.
Ngay trước khi làm việc, trưởng phòng Lưu Vũ Phi đã triệu tập mọi người đến một cuộc họp. Danh tiếng của "Chiến sự vùng giao tranh" tiếp tục tăng lên và Bộ muốn có thêm một chương trình nhỏ đằng sau chương trình này để thu hút thêm người xem và quảng cáo.
Nếu không phải đang là một giai đoạn đặc biệt, các phóng viên mới nhưTống Nhiễm chắc cũng không có quyền phát biểu ở cấp độ lập kế hoạch chương trình. Vì vậy, mọi người đều rất coi trọng cơ hội này.
Đồng nghiệp Thẩm Bội đề xuất thêm một số dự đoán cho cuộc chiến trong tương lai. Cô ấy đang nghiên cứu quan hệ quốc tế. Đây là thế mạnh của cô ấy. Cha của Thẩm Bội là lãnh đạo của ban tuyên giáo tỉnh. Ngay khi cô nói cũng không ai lên tiếng phản đối.
Mặc dù Lưu Vũ Phi nghĩ rằng đó là một ý kiến hay nhưng anh cảm thấy nó chưa đủ thu hút. Anh hỏi, "Có gợi ý nào khác không?"
Tống Nhiễm nghĩ về những tài liệu của mình và nói: "Tôi nghĩ có thể nói về cuộc sống của những người dân thường ở Trung Đông trước chiến tranh."
Lưu Vũ Phi và Thẩm Bội đều nhìn Tống Nhiễm.
Tống Nhiễm nói: "Hầu hết mọi người khi thấy những tin tức về chiến tranh đều sẽ cảm thấy rất xa vời nhưng nếu họ thấy cuộc sống của người dân thường, có thể sẽ cảm thấy thân thuộc hơn"
Lưu Vũ Phi nghĩ ý tưởng của cô khá thú vị, anh nói: "Có sợ tạo ra hiệu ứng ngược không? ""
“Cũng không phải là những cảnh khổ sở gì, cũng không phải là những tin tức giật gân, nó chỉ như một bộ phim tài liệu nhỏ, ghi lại cuộc sống hàng ngày của họ, trong đó còn có cả những tiếng cười vui vẻ .. "
Đồng nghiệp Tiểu Đông hết lời khen ngợi:" Nếu vậy chắc sẽ rất thu hút đấy . "
Thẩm Bội nói: "Các yêu cầu đối với loại phóng sự này sẽ rất cao và đó phải là những cuộc phỏng vấn sâu. Các báo cáo cậu thực hiện đã được sử dụng trong bản tin sớm. Cậu phải xem xét về độ cập nhật của thông tin cũng như hiệu ứng của người xem. Khối lượng thông tin lớn thế có thể đáp ứng được không"
Tống Nhiễm nói " Tôi có 837 giờ tài liệu video, bao gồm 269 giờ phỏng vấn mọi người, hơn 4.000 bức ảnh và bản ghi chép hơn 70.000 từ". Mọi người trong phòng đều ngỡ ngàng.
Đồng nghiệp Tiểu Thu: "Chúa ơi, cậu có còn là con người không đó? Cậu ở đó còn chưa đầy ba tháng đấy?"
Đồng nghiệp Tiểu Hạ: "Biệt danh “Cuồng ghi chép” thực sự không phải nói chơi nhỉ." Lưu Phi Vũ cười: "OK, vậy để tôi thảo luận với cấp trên thêm xem sao cái đã"
Khi cô thu dọn đồ đạc ra khỏi phòng họp, Thẩm Bội đi ngang qua và nói " Xin chúc mừng"
Tống Nhiễm nói “Chắc gì đã được thông qua chứ"
Thẩm Bội mỉm cười, nện giày cao gót đi qua.
Đồng nghiệp Tiểu Xuân của cô hỏi: "Chà, cậu sẽ làm gì với thông tin này nếu không có chương trình mới chứ?" Tống Nhiễm mỉm cười và nói: "Tớ dự định tự viết một cuốn sách ảnh về nó. Sẽ không bị lãng phí".
Đồng nghiệp Xuân, Hạ, Thu, Đông: "... "
Đây là sự khác biệt giữa tình yêu và công việc thực sự.
Kết quả được đưa ra tối hôm đó, Lưu Vũ Phi đã thông báo cho cô viết một kế hoạch chi tiết.
Tống Nhiễm ở lại đài tới tận khuya, ban đêm lại có mưa lớn, không khí ẩm ướt đến nỗi tờ giấy cũng trở nên mềm mại. Cô đã viết chi tiết các ý tưởng và ý kiến về bối cảnh chương trình, thời lượng, phong cách và câu chuyện nhân vật, liệt kê một loạt các câu chuyện nhân vật nhỏ sống động, viết trên mười trang. Cuối cùng, một cái tên chương trình cũng được đề xuất thêm vào trong bản kế hoạch: "Thế giới Phương Đông".
Hôm sau, Tống Nhiễm mang đôi mắt gấu trúc đi làm. Tin tức đến, kế hoạch của cô đã thông qua. Tuy nhiên, các nhà lãnh đạo cảm thấy rằng cái tên "Thế giới Phương Đông" quá nghệ thuật và không đủ trực quan nên đề xuất thay thế nó bằng cái tên "Trước chiến tranh".
Chà, Tống Nhiễm nghĩ, nó thực sự đủ trực quan đến mức không thể trực quan hơn.
Hai tuần sau, chương trình "Trước chiến tranh ở Trung Đông" của đài truyền hình vệ tinh Lương Thành được lên song như là một chương trình bổ sung của "Chiến sự vùng giao tranh". Không ai mong đợi sự nổi tiếng của nó, kể cả Tống Nhiễm.
Vào thời điểm đó, lực lượng Chính phủ ở Trung Đông tuyên bố đã mất thêm hai thị trấn phía bắc và trung tâm là Surui và Haru. Thành phố Ale cũng đang gặp nguy hiểm. Một khi các lực lượng chống chính phủ chiếm Alle và đất nước bị chia làm hai, các khu vực trọng yếu của quân đội miền bắc sẽ gặp nguy hiểm.
Tin tức về những cái chết và thương tích của dân thường vẫn tiếp tục được đưa tin trong chiến sự, vô số người tị nạn đã phải rời khỏi nhà cửa. Trong bối cảnh các phương tiện truyền thông đều đưa tin về các cuộc bắn phá đẫm máu thì chương trình “Trước Chiến Tranh ở Trung Đông” trên Truyền hình vệ tinh Lương Thành đã trở thành một luồng gió mới, truyền đạt rõ ràng cuộc sống ở Trung Đông trước chiến tranh. Cuộc sống, sự phát triển quá mức, những lựa chọn của người dân đối với tương lai ... một loạt những câu chuyện nhỏ đã thu hút được sự chú ý và thảo luận rộng rãi trong công chúng. Chưa đầy hai tuần sau khi phát sóng, số lượng bài báo khen ngợi công khai tiếp tục tăng.
Phong cách kể chuyện khách quan và bình tĩnh tương tự như phim tài liệu cũng đã được ca ngợi rộng rãi. Một số video ngắn về các nghệ sĩ đường phố, cuộc sống của cặp vợ chồng bán thịt nướng cũng xuất hiện hàng đầu trong danh sách tìm kiếm của các trang web, diễn đàn khác nhau.
Tên của Tống Nhiễm cũng đã xuất hiện trên một số các phương tiện truyền thông, cô cũng được liên hệ phỏng vấn nhiều lần, ngay cả người phụ trách của nhà xuất bản những cuốn sách Best Seller cũng đã mời cô.
Tuy nhiên, so với khung cảnh tại nơi làm việc Tống Nhiễm quan tâm nhiều hơn đến cơn mưa vào tháng 6. Cô không biết gần đây tâm trạng của mình có thấp bất thường vì mùa mưa kéo dài không. Trong công việc cô vẫn giữ được sự tập trung cao độ nhưng khi buông ra thì lại lên xuống thất thường. Đặc biệt là khi ngồi một mình trước cửa sổ vào ban đêm, nhìn mưa ngoài cửa sổ còn có thể bị thất thần trong một thời gian dài.
May mắn thay áp lực từ sự nổi tiếng của chương trình, cô cũng không có nhiều thời gian để quản lý tâm trạng buồn bã hay những cơn mưa nữa.
Một chương trình gây được tiếng vang lớn khiến "Tống Nhiễm " trở thành một cái tên thường được nhắc đến trong ban lãnh đạo của đài truyền hình. Chương trình thành công đến nỗi các đồng nghiệp đã kêu gọi Tống Nhiễm phải mời một chầu.
Tống Nhiễm dù vẫn chưa nhận được gì đáng kể từ công việc của mình nhưng cô vẫn quyết định hào phóng một phen, mời mọi người ăn tôm càng cay bên bờ sông.
Hơn bảy giờ, mười đồng nghiệp chen vào hai chiếc xe. Đi được nửa đường, trời lại bắt đầu mưa. Màn mưa dày đặc, xối như nước lũ xuống mái xe.
Tiếu Đông, là người ở phía bắc, than vãn: "Thiệt vãi, tháng này không có lấy một ngày không mưa, trong nhà tôi quần áo, chăn chiếu muốn mốc hết cả lên rồi…"
Tiểu Thu thở dài: "Mưa thế mà ban ngày vẫn nóng vãi mật"
Ban đầu còn nghe thấy vài câu than thở, sau rồi biến mất. Bởi vì mưa quá dữ dội, ngồi trong xe giống như ngồi trong một hộp thiếc liên tục bị mưa quất xuống. Nó nuốt chửng hết tất cả lời than vãn khiến ai cũng không thể nghe được gì.
Tống Nhiễm lại cảm thấy thế giới thật yên tĩnh, ngay cả tiếng còi xe gay gắt của các phương tiện khác cũng bị nhấn chìm bởi tiếng mưa.
Chiếc xe đã bị chặn tại một ngã tư. Tiếng sấm vang rền. Sau khi bị chặn trong một thời gian dài, Tống Nhiễm nằm trên vô lăng và quan sát cần gạt nước quét qua lại. Mưa lớn xối lên kính chắn gió, cô thì như là một con cá được nuôi trong bể cá.
Nhìn nó, cô chợt nghĩ về anh.
Cô ngồi trong xe, như chìm trong biển nước. Vô cớ cảm thấy buồn tẻ, ẩm ướt, hơi thở có chút không thông.
Thật lạ. Ngày gặp anh trời không có mưa. Rõ ràng như thế, khí hậu quá khô. Mặt trời gay gắt đến một tí gió cũng chả có.
Truyện khác cùng thể loại
33 chương
10 chương
20 chương
18 chương
58 chương
10 chương
188 chương
82 chương