Say Đắm Một Nàng Mèo
Chương 1 : Mở đầu
Cô chết rồi.
Ngày một tháng một.
Sinh nhật của cô, không ngờ đồng thời cũng trở thành ngày giỗ của cô.
Ôn Tâm ngờ nghệch đứng giữa đường đi, tận mắt chính kiến hiện trường tai nạn và toàn bộ quá trình xử lý tai nạn, hai bên đường chen chúc những đám đông đang đứng xem.
Cô có nằm mơ cũng không nghĩ tới rằng, cuộc đời mình lại ngắn ngủi như vậy, cái chết lại ập tới bất ngờ như vậy. 18 tuổi, cuộc đời chỉ vừa mới bắt đầu, thoáng chốc đã kết thúc rồi.
Nhưng nếu như vậy, cuộc đời có lẽ rất hoàn mỹ đấy chứ, ít nhất xét từ góc độ khoa học kế toán mà nói thì nó rất toàn vẹn, so với chết vào một ngày khác sẽ càng khiến người ta ấn tượng hơn nhiều.
Ôn Tâm tự an ủi bản thân như vậy, trơ mắt nhìn thể xác đẫm máu bị những nhân viên cứu hộ mặc áo bào trắng khiêng lên xe cấp cứu. Không ai nhìn thấy cô, không ai đá động đến cô, cũng không ai nghe thấy cô nói, cô giống như một luồng không khí, xuyên qua cơ thể rất nhiều người. Bây giờ phải làm thế nào đây?
Ôi, người ta vì cứu người mà chết, cô thì chết vì cứu mèo....
Ôn Tâm than vãn trong lòng, mình chết thật không đáng, nhưng ai bảo mình là người yêu mèo làm gì nhỉ? Đâu thể quay sang trách con mèo đen băng ngang đường được, đúng không nào? Dù con mèo màu đen bị cho là điềm xấu, dù điều bất hạnh đã xảy ra thật rồi, nhưng bất kể thế nào nó cũng là một mạng sống sờ sờ, nói không chừng nó còn trên có mẹ mèo già, dưới có con mèo con nữa kìa.
Hết cách rồi, đâu thể tìm nó đòi mạng....
"Này, cô đợi đã. "
Một âm thanh vọng vào tai Ôn Tâm, cô nhìn quanh quẩn tứ phía, nhưng chưa phát hiện ra có ai đang nói chuyện với mình. Chẳng lẽ là ảo giác của cô à? Cô cũng đã là ma rồi còn gì, ai có thể nhìn thấy cô nhỉ?
Ôn Tâm than thở một tiếng rồi tiếp tục phiêu dạt lên phía trước.
"Ôn Tâm! " Lại một tiếng, còn là tiếng gọi cố ý nhấn mạnh danh xưng.
Lần này Ôn Tâm xác định tai mình không nghe nhầm, tuyệt đối không phải là ảo giác hay ảo tưởng. Nghe âm thanh, dường như là đến từ phía sau lưng, cô bỗng nhiên quay lại, một con mèo đen ung dung đi về hướng cô, bước đi thong thả, thần khí cao ngạo, kỳ dị, đồng thời cũng có một sự thanh cao khó mà diễn tả.
Ôn Tâm nhăn mày, băn khoăn thầm nghĩ: Con mèo đen này...chẳng phải là con lúc nãy cô mới cứu à? Không lẽ nó đang nói chuyện với cô?
"Ôn Tâm, cô tính đi đâu đó? "
Không...không phải chứ? Mèo lại biết nói chuyện!
Nỗi kinh ngạc này thật chẳng phải chuyện vừa, cơ thể Ôn Tâm giật bắn lên như cọng lò xo.
"Cô xuống đây đi, nói chuyện với cô như vậy rất mệt! " Mèo đen thư thái, ung dung ngồi xổm xuống đất, con ngươi màu hổ phách sâu thẫm nhìn về phía Ôn Tâm, khuôn mặt xen lẫn một nụ cười.
Ôn Tâm nhìn sửng sờ mất hồn, rồi lại nhìn kỹ những người xung quanh, người qua kẻ lại không ngớt, dường như họ cũng không nhìn thấy con mèo đen này, đây rốt cuộc là chuyện gì?
Vẻ mặt cô tràn đầy nghi vấn, cơ thể trong suốt nhẹ nhàng bay là xuống bên cạnh con mèo đen.
"Ta là một con mèo dưới trướng Tử Thần, hôm nay ta chỉ tình cờ đi ngang nơi này nhưng lại khiến cô mất mạng. Đáng ra cô vẫn chưa tới số, để bù đắp lại, ta sẽ cho cô một sinh mạng mới."
Sau khi nghe những lời này Ôn Tâm vui mừng trong lòng, bảo: "Vậy nghĩa là ngươi có thể đưa ta về lại bên trong cơ thể của mình à? "
"Xin lỗi, " Mèo đen có chút áy náy nói: "Cơ thể trước kia của cô đã bị hủy hoại rồi, năng lực của ta có hạn, chỉ có thể tìm cho cô một thế thân ở không gian khác. "
"Ý ngươi là.....vượt thời gian? "
"Theo cách nói của loài người các ngươi, thì đúng là như thế. Nào...Chúng ta bắt đầu nhé. " Mèo đen vội vàng nói.
"Chờ đã, để ta suy nghĩ kỹ lại! "
"Đừng suy nghĩ nữa, hết thời gian rồi. Nếu Tử Thần đại nhân đến thì ta toi đấy! " Mèo đen thần sắc tỏ ra rất căng thẳng, buột miệng hớ lời.
"Câu này của ngươi là ý gì? " Ôn Tâm lừ mắt liếc nhìn, "Nếu ngươi không nói rõ, ta sẽ đứng mãi ở đây không đi đâu cả. "
"Ôi giời, bà cố tổ của ta, coi như ta van xin cô có được không? Vài phút nữa Tử Thần đại nhân sẽ về đến, nếu ông ta phát hiện ra cô chết rồi thì ông ta sẽ trừng phạt ta. "
Sắc mặt mèo đen trở nên cực kỳ sợ hãi, bời vì điều này sẽ khiến nó nhớ đến những trải nghiệm đáng sợ trước kia.
"Hứ, con mèo màu đen đúng là không phải thứ tốt lành gì! Ta vì cứu ngươi mới chết, ngươi lại dám chơi khâm ta, coi ta như con ngốc à! Ta chờ thần chết đến hoàn dương cho ta, xem ông ta trừng trị ngươi như thế nào! " Ôn Tâm bực tức nói.
Mèo đen không giận dữ mà lại mỉm cười, giễu cợt nhìn cô với ánh mắt kỳ dị, thẳng thừng nói: "Cô đã chết rồi, Tử Thần đại nhân chỉ có thể mang cô về địa ngục chứ không thể hoàn dương cho cô đâu."
"Vậy, vậy phải làm sao? " Ôn Tâm sợ đến âm thanh bỗng dưng tuột xuống vài decibel, nét mặt khó tránh khỏi có chút hoảng sợ, chờ thần chết giá đáo chắc sẽ không xong rồi, "Ta đồng ý với ngươi, vượt thời gian thì vượt thời gian, còn không làm nhanh lên! " Cô thề: Chờ sau khi cô hoàn hồn nhất định sẽ không bao giờ giao du với lũ mèo gian xảo này!
"Vậy ta bắt đầu đây...."
"Khoan, đợi đã! "
"Sao cô rắc rối thế! " Mèo đen bực mình nói.
Đôi mày Ôn Tâm chau lại, cặp mắt xinh đẹp liếc qua, "Đây là ngươi nợ ta, ta phải có quyền lựa chọn thân thể thay thế đúng chứ? "
"Việc này....Cô nói đi. "
"Yêu cầu của ta không nhiều, trước nhất là không được thay đổi giới tính. Ta không muốn một sớm thức giấc, phát hiện ra mình trở thành một gã đàn ông. Còn nữa, da dẻ phải trắng trẻo, tướng tá đàng hoàng, tục ngữ có câu: một làn da trắng che được ba khuyết điểm xấu, trước đây ta rất trắng trẻo, nên điểm này ta rất kiên trì. Đúng rồi! Còn nữa còn nữa, nếu có thể thì phải có tiền có thế, được nằm hưởng phước là tốt nhất rồi, không cần phải chịu khổ chịu tội. "
Sắc mặt mèo đen sửng sốt, khẽ cúi đầu nhỏ nhẹ nói: "Ta có thể làm được, nhưng..."
"Nhưng nhị cái gì? "
"Có một điều ta không thể đảm bảo...."Mèo đen nói được phân nửa, bỗng nhiên ngừng lại, sau đó la to một tiếng: "Chết rồi, Tử Thần đại nhân đến rồi, ta phải nhanh chóng đưa ngươi đi...."
"Ôi...Cha mẹ ơi~~~~"
Một tia sáng lóe lên, "Bụp" một tiếng Ôn Tâm biến mất tăm.
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
281 chương
34 chương
91 chương
11 chương
112 chương