Cánh Cổng

Chương 94

"Mày vừa làm gì tao?" Giọng có phần hụt hơi của Richard kéo Tường trở lại với thực tại. Tên này vẻ mặt vẫn còn tái mét nhưng cặp mắt đã lại lóe lên lợi hại đằng sau đôi đít chai dày cộp. Gã vừa hỏi vừa kéo Riko về phía mình. Câu hỏi của Richard là một câu tiếng anh đơn giản mà Tường hiểu ngay trước khi Richard lặp lại lần nữa, nhưng cậu lựa chọn không trả lời. Richard có vẻ hiểu lầm, gã nhẹ nhàng lấy lại cái máy phiên dịch trên cổ Riko, và hỏi lần thứ ba. "Mày vừa làm gì? Năng lực của mày là nhìn trước tương lai nếu tao nhớ không lầm?" Richard đã biết là những viên tinh thể X chỉ đánh thức một phần năng lực của con người sau lần tiếp nhận ban đầu. Năng lực mới sẽ không ngừng phát triển, gã tin thế. Nhưng sự phát triển này khá liền mạch, có thể nói là một kẻ dịch chuyển như Haibara đâu thể nào đột ngột có thể điều khiển lửa được. Về cơ bản, Richard thuần túy không tìm thấy mối liên quan giữa nhìn trước tương lai và một ngón tay suýt đưa gã đến chỗ chết vừa nãy. Còn việc gã có khi sẽ vẫn sống nhăn nếu ngón tay đó chạm vào người Richard đơn giản là nghĩ cũng không thèm nghĩ. Và đúng thế, năng lực mới của Tường cùng với nhìn trước tương lai vốn vẫn đồng nguyên. Khi một người nhìn thấy tương lai, tức là anh ta có thể thay đổi nó. Và với một người không ngừng nhìn thấy viễn cảnh của 5s sau, không ngừng thay đổi nó cho phù hợp với mục đích của mình như Tường, thay vì nói là nhìn thấy tương lai, không bằng nói là lựa chọn tương lai thì đúng hơn. Giới hạn cho sự lựa chọn của Tường không thực sự rõ ràng, bị nhiều yếu tố của hoàn cảnh chi phối. Ít ra, đó chính xác là một giải thích khá chính xác về năng lực của Tường cho đến 5 phút trước. Năng lực mới của Tường, hừm, cậu sẽ gọi nó là Tà nhãn. Trong vô hạn khả năng của tương lai, Tường đã thấy sự kết nối của tất cả chúng lại với nhau mà cậu cũng sẽ đặt tên luôn là tử huyệt. Mọi thứ mà Tường nhìn thấy đều tồn tại một tử huyệt, và chẳng hiểu vì sao, Tường có thể chạm tới nó, kết thúc nó. Tường không định giải thích gì về thứ năng lực này với Richard. Mà cậu cũng chẳng có tâm trạng mà giải thích với gã bất cứ cái gì. "Akade!" Tường gọi, cô gái vẫn đóng vai một khán giả bàng quan liền nhìn cậu. "Cho tôi mượn cái máy phiên dịch." Akade nghĩ ngợi. Chỉ còn hai cái, một của Richard, một của Akade. Tổ chức của Vito đã chết cùng với ông ta, sau này muốn kiếm một món đồ chơi hiện đại như cái máy cô đang đeo sẽ không dễ dàng. Cô gái nghĩ tới Maxim, tay thuyền trưởng chiếc Varan mà cô biết giờ chỉ là cái vỏ rỗng không đậu bên bờ biển. Nghĩ nhiều như vậy nhưng chẳng có gì hiện ra trên mặt Akade, và thậm chí cô cũng không chần chừ khi tháo cái vòng cổ xuống và đưa nó cho Tường. "Cảm ơn." Tường nói, rồi quay sang Richard. Chính xác thì cậu nhìn Riko đang giấu mình sau lưng Richard. Cô bé này hãy còn đang sợ hãi, và rõ ràng đã liệt Tường vào danh sách người xấu của mình. "Riko!" Tường trầm giọng. "Từ giờ, em sẽ đi với tôi!" Richard tái mặt, còn Riko thì càng thêm sợ hãi. Khi Riko vô thức lùi lại một bước, lưng cô bé đụng vào Hart. Người đàn ông cao lớn vững chãi vẫn luôn chăm sóc cho Riko nhiều năm đặt tay lên vai cô bé trấn an. "Cậu nghĩ cậu là ai mà đòi dẫn Riko đi?" Giọng Hart lạnh lùng. "Hừ, tôi là nạn nhân của mấy người. Và ông nên biết ơn vì tôi đã không tìm cách báo thù." "Cậu!" Mối quan hệ vi diệu giữa những người ở đây là một vấn đề tế nhị mà mọi người đã tránh nhắc đến, giờ Tường chủ động nêu ra khiến Hart giật mình. "Xét đến việc mấy người cũng là nạn nhân của Vito, bị ông ta xỏ mũi dẫn đi nên tôi mới bỏ qua những chuyện đã xảy ra." Tường tiếp tục bằng cái giọng đều đều vô cảm. "Cậu không được nói nữa!" Hart hét lên, nhưng đã muộn. "Anh không được nói xấu cha em." Riko giãy khỏi tay Hart. Cô bé thôi trốn sau lưng Richard, nhướn người đứng trên gót chân cho cao hơn, và kêu to vào mặt Tường. "Tôi cấm cậu nói nói thêm một lời nào nữa!" Hart gầm gừ đe dọa, ông ta hơi liếc nhìn Richard hi vọng tên này sẽ làm gì đó hỗ trợ, nhưng gã dường như đang nghĩ gì đó, mặt cúi gầm nghiên cứu bề mặt quả đất. "Hừ, cha cô bé đã chết..." Tường xem lời đe dọa của Hart như gió thoảng bên tai. Và Hart chưa bao giờ là kẻ chỉ đe dọa suông. Năng lực cầu dị không gian của ông ta phát động tức thì. Không được Hart cho phép, mọi ngoại vật đều sẽ bị trục xuất khỏi phạm vi năng lực của ông. Tường rõ ràng đã trở thành ngoại vật mà Hart bài xích, và cho tới bây giờ, còn không có thứ gì đứng vững được trước phản lực sinh ra khi Hart mở rộng dị cầu. Hart rất nhanh, thời gian trễ khi khởi động năng lực của ông ta vô hạn tiến gần zêrô. Chỉ đáng tiếc, kẻ mà ông ta đối phó lại đã nhìn thấy điều mà Hart sắp làm từ tận 5s trước. Mắt của Tường chuyển sang màu đen kịt hầu như cùng lúc khi Hart sử dụng năng lực, và một ngón tay đơn giản điểm thẳng tới. Vách ngăn không gian của dị cầu vỡ vụn như thủy tinh khi đầu ngón tay Tường chạm tới. Ngón tay Tường dừng trước trán Hart. Cười khẽ mỉa mai, Tường nói: "Vito đã chết!" Câu nói được Tường cố ý nhấn mạnh để Riko có thể nghe rõ từng từ. "Cha cô bé đã chết, và vì tính mạng của em được bạn gái tôi đổi lấy, từ giờ em phải đi với tôi!" Khó mà nói rõ vẻ mặt của Riko lúc ấy, đau khổ, không tin, và thứ gì đó nữa. Cô bé có thể có nhiều cách để đáp lời, nhưng cuối cùng, câu nói rời khỏi miệng Riko lại là: "Chị Sương đã chết để cứu em?" Tường gật đầu. Richard lúc này đột ngột xen ngang: "Tôi không muốn làm phiền, nhưng cái thứ kia đã tới đây rồi!" "Cái thứ kia" - con rôbôt mà Richard tạo ra, bị bỏ quên từ nãy tới giờ, đáp lại bằng một cú vung roi xé vỡ bức tường âm thanh hướng thẳng về nhóm người Tường. Tường nhún vai, chẳng có vẻ gì bất ngờ, chỉ lặng lẽ nhìn Hart. Cầu dị không gian của ông ta lần nữa phát động, và bao phủ tất cả kể cả Tường vào bên trong. Richard chắc chắn là đã nhíu mày rất khẽ, nhưng được cặp kính bự hoàn hảo giấu đi.