Cánh Cổng
Chương 95
Đứng bên trong dị cầu của Hart khi bị con rôbôt của Richard điên cuồng tấn công là một trải nghiệm tương đối kì lạ. Bởi vì con rôbôt đã trở thành trung tâm của một vòi rồng cỡ nhỏ, trong phạm vi ảnh hưởng của cái vòi rồng này, cát bụi mù mịt che khuất ánh sáng.
"Tối quá!" Haibara than thở, cô nàng này biến tới bên cạnh mọi người ngay trước khi Hart khởi động dị cầu. Thò tay vào túi, Haibara móc ra một cái di động có trang bị đèn pin nhỏ. Tia sáng lóe lên bất ngờ, chói lóa.
"Chúng ta lại biến khỏi đây chứ?" Haibara hỏi, rồi nhớ ra điều gì, cô nói thêm: "Yên tâm đi, lần này sẽ không bị lỗi như lần trước nữa. Vì ở đây chỉ còn có 6 người."
Sáu người... Sương đã mất, cô bé Hà cũng không có trong này.
"Không cần đâu. Tôi sẽ giải quyết nó!" Tường nói.
Haibara tròn mắt. Có thể thấy vẻ hơi hơi không tin trên mặt Haibara. Nếu không phải cái cảnh Tường một ngón tay đập vỡ dị cầu của Hart ban nãy, cô gái có khi đã cười to Tường thật biết cách chém gió.
"Vậy cậu còn chờ gì nữa?" Haibara hỏi. Ba người Hart, Akade và Richard không nói nhưng có vẻ cũng có cùng nghi vấn. Lại nói, gã Richard từ đầu tới cuối cứ cúi đầu không chịu ngẩng lên, người thi thoảng lại co giật cứ như lên cơn. Thi thoảng, vài tia điện tóe ra từ người gã.
Ban đầu thì Tường cũng nghi ngờ Richard lại đang giở trò gì, nhưng vì không "thấy" được gì có vẻ nguy hiểm xảy ra nên Tường cũng không nghĩ nhiều nữa. Cậu không biết, Richard quả thực là đang có âm mưu. Gã đang cố gắng giao tiếp với Hart bằng mấy tia điện từ của mình mà không thành công.
Một cơ hội tuyệt hảo, chỉ việc đẩy Tường khỏi không gian của dị cầu ngay lúc này, con rôbôt sẽ lo nốt việc còn lại, Richard nghĩ thế. Nhưng gã Hart đầu đất chẳng biết đang nghĩ gì mà lại tỏ ra thành thật như thế nữa không biết. Hoặc có lẽ ông ta đã cam chịu và sẽ để Riko đi cùng với Tường? Richard càng nghĩ càng khó chịu. Cho đến khi Tường tuyên bố có thể tự mình dọn dẹp con rôbôt thì gã thực sự giật mình.
"Mọi người có ai có súng không?" Tường đổi chủ đề. "Khẩu súng cô đưa tôi bị mấy gã áo đen tịch thu rồi." Câu này là Tường nói với Akade. Ngay trước khi bỏ đi, mấy gã cận vệ của Vito cũng không quên thu hồi món đồ nguy hiểm đó.
Akade lắc đầu, nhìn những người còn lại. Hart và Haibara nhìn nhau, rồi thì, Haibara nhìn sang Richard.
"Nếu anh có thì đưa ra đi." Haibara nói theo kiểu tin chắc là Richard phải có một khẩu súng trong người. Nhiều tháng cùng chung đội với Richard trong nhóm lính đánh thuê Michael, cô hiểu khá rõ gã là kiểu người luôn chuẩn bị cẩn thận mọi thứ.
Richard do dự, và việc này lập tức bán đứng gã. Thở dài, gã móc khẩu súng lục trong người ra và đưa cho Tường.
"Bán tự động, băng đạn 16 viên, cùng kiểu với loại súng mà cô ta xài." Richard nói cô ta là ám chỉ Akade. Người của đội áo đen đều xài một loại súng lục này. "Tôi nghĩ lẽ ra ông cũng phải có một khẩu đấy Hart."
Hart nhún vai, không giải thích gì.
"Mà cậu định dùng thứ này để hạ con rôbôt của tôi sao?"
"Đúng thế." Tường nhận khẩu súng của Richard, gật đầu xác nhận.
Nâng súng, Tường hỏi Hart:
"Từ trong này bắn ra ngoài kia được không?"
"Không."
"Vậy à, thế tôi bước ra ngoài được chứ?"
"Không. Nhưng tôi có thể thu hẹp bán kính của dị không gian lại, hoặc cũng có thể đá cậu ra ngoài ngay bây giờ nếu cậu thích."
"Ồ. Ông có muốn thử cách thứ hai không?" Tường hỏi. Và cậu với Hart trao đổi với nhau vài ánh mắt. Hart chẳng thấy chút xíu nào như là sợ hãi trong con ngươi của Tường. Sau cùng, ông lắc đầu:
"Tôi sẽ thu hẹp bán kính dị cầu lại."
"Cảm ơn." Tường nói, bước xa ra một chút. Súng trên tay đã ngắm vào vị trí cậu muốn bắn.
Tường gật đầu ra hiệu. Hart thu hẹp phạm vi ảnh hưởng của dị năng.
"Đoàng!"
Tiếng súng nổ khô khốc. Không thấy Tường bắn phát thứ hai. Từ bên ngoái, cái vòi rồng mini đang không ngừng xoay tròn tại chỗ bỗng chốc nổ bụp. Bụi cát, mảnh vỡ kim loại và hằng hà sa số thứ khác văng ra mọi hướng.
Truyện khác cùng thể loại
1332 chương
165 chương
6 chương
199 chương
370 chương
30 chương
9 chương