Cận Chiến Bảo Tiêu
Chương 48
Dịch: Tiềm Long
Nguồn: Sưu Tầm
- Ách, chúng ta làm thế nào để tiến hành đợt phản kích thứ hai đây? Có phải là cú thế xông thẳng ra ngoài không?
Nhị tiểu thư có chút kích động phấn khích nóng lòng muốn thử cái cảm giác đó.
Sở Phàm cười cười nói:
- Nhị tiểu thư, cô không phải là chưa xem phim Hongkong đó chứ? Xông thẳng ra ngoài à? Chỉ sợ cô còn lao ra đó đi chưa được mười bước thì đã mất đầu rồi!
Nhị tiểu thư líu lưỡi nói:
- Anh có phải là đang dọa tôi không? Không xông ra thì chẳng lẻ chúng ta cứ ở chỗ này chờ chúng tới à?
- Nhị tiểu thư nói đúng một nửa. Chúng ta phải để bọn chúng qua chỗ chúng ta nhưng chúng ta không phải chờ mà phải dụ dỗ, phải mê hoặc bọn chúng.
Sở Phàm nói.
- Dụ dỗ?
Đôi mắt tuyệt mĩ của Nhị tiểu thư mở to hết cỡ nhưng vẫn chưa hiểu nó là thế nào cả. Nàng mường tượng mấy từ "Dụ dỗ, mê hoặc" mà Sở Phàm nói ra hẳn không phải là ý tốt đẹp gì. Mấy từ đó luôn làm con người ta hướng tới cái dục vọng trần trụi tối nguyên thủy của nhân loại.
- Ừ! Ngoài cửa còn có hai tên đứng canh nên chúng ta phải dụ bọn chúng vào đây. Sau đó là giải quyết từng tên một.
Giọng điệu Sở Phàm có vẻ kiên quyết, nói.
- Vậy.. vậy dụ thế nào?
Nhị tiểu thư dừng một chút, khuôn mặt nàng có chút phớt hồng, nói:
- Này, anh nhìn tôi như vậy làm gì?
Sở Phàm nhìn chằm chằm vào nhị tiểu thư. Sau nửa ngày hắn mới nói:
- Tôi nghĩ nhị tiểu thư hẳn là hiểu ý của tôi chứ?
- Tôi không biết. Hừ!
Nhị tiểu thư hừ nói.
- Nhị tiểu thư, chúng ta nếu muốn thoát khỏi hiểm cảnh thì chỉ có cách cùng nhau cố gắng, cùng nhau hợp tác. Chỉ có như vậy chúng ta mới có thể an toàn chạy khỏi đây. Nói thẳng ra tôi cần sự hỗ trợ của cô.
Giọng nói của Sở Phàm đầy vẻ chân thành, nói.
Nghe vậy, trong lòng nhị tiểu thư nàng chợt động, nói:
- Tôi hỗ trợ thế nào hả?
- À, nhị tiểu thư đã từng xem qua loại phim ấy ấy chưa?
Sở Phàm nghiêm trang hỏi.
- Loại phim gì?
Ngữ khí của nhị tiểu thư đơn thuần hỏi.
- Chính là cái loại phim có tên mở đầu bằng chữ cái đầu tiên trong bàng chữ cái tiếng Anh đó. Nó giờ rất lưu hành đấy.
Sở Phàm nói.
Sắc mặt nhị tiểu thư đỏ bừng lên, không nhịn được phi một cái nói:
- Lượn, lượn, lượn đi chỗ khác. Nói cái gì vậy hả? Lúc nào rồi mà anh còn có tâm tư nói giỡn.
- Nhị tiểu thư à, tôi đang nói chính sự đó chứ. Nếu muốn dẫn hai người bên ngoài kia vào chỗ này thì nhị tiểu thư phải kêu mấy tiếng như những cô gài trong phim đó đó, rồi sau khi hấp dẫn hai tên đó vào thì mọi việc còn lại cứ giao cho tôi.
Sở Phàm nói.
- Cái gì? Anh. anh muốn tôi phát ra những tiếng xấu hổ khó nghe đó hả? Tôi.. tôi mặc kệ Nhị tiểu thư không thể tưởng tượng nổi nói.
- Nhị tiểu thư, duy chỉ có kế này mới dụ bọn chúng tới đây được. Tôi nếu có thể kêu ra những tiếng như vậy thì đã sớm kêu rồi. Nhị tiểu thư à, kế này trên binh thư có viết đó là kế mị âm dụ địch. Phải là người xinh đẹp, tài giỏi như nhị tiểu thư mới có thể thực hiện. Hơn nữa mùi trong này thật khó ngửi. Chẳng lẻ nhị tiểu thư không muốn sớm ra ngoài một chút sao?
Sở Phàm khuyên.
Nhị tiểu thư tất nhiên là đã bị Sở Phàm thuyết phục. Nàng do dự hỏi:
- Nhưng.. nhưng mà tôi không biết phát ra những tiếng như vậy.
- Cái này đơn giản lắm.
Sở Phàm nói xong liền đi đến bên người Kỷ Tiêm Vân rồi nhanh chống áp sát vào thân thể nàng, nhẹ giọng thì thầm bên tai nhị tiểu thư:
- Nhị tiểu thư, cô cứ tưởng tượng tôi là một tên vô lại đang tiền hành giày xéo cô. Sau đó cô phản kháng, cô la hét nhưng vẫn vô dụng. Tôi vẫn cứ giày xéo, xoa bóp, ấy ấy cô, dẫn đến cô phát ra từng đợt từng đợt rên rỉ tiêu hồn. Tưởng tượng đi. Nhưng âm thanh cũng không được quá lớn, chỉ cần để cho hai tên ngoài cửu nghe thấy là được.
Giọng nói Sở Phàm đầy ma lực, nhẹ nhàng mà kích thích lên dây huyền cầm trong lòng nhị tiểu thư. Trong khoảnh khắc, nhị tiểu thư chỉ cảm thấy thân thể bỗng nóng lên. Một cảm giác khác thường tựa như điện giật khiến thân thể mềm mại của nàng khẻ run lên. Đôi môi anh đào hé mở mà không nén nổi phát ra những tiếng ưm ưm. Dần dần, âm thanh đó càng lúc càng lớn. Trong đầu nàng không ngờ lại hiện ra vẻ mặ lạnh lùng kiên nghị của Sở Phàm. Điều này khiên cho nàng cảm thấy rất kinh ngạc, nhưng thần trí của nàng vẫn còn rất minh mẫn nên để phối hợp cho việc diễn kịch, nàng lớn tiếng nói:
- Ngươi. ngươi, cái tên khốn nạn nhà ngươi cút ngay, đừng có đụng vào ta. Cút.. A. Đừng chạm vào ta, a..
Trong tay Sở Phàm cầm một sợi dây thừng rồi thút lút một đầu dây lại mà lắc lắc. Sau khi nghe được tiếng kêu như ẩn như hiện kia của nhị tiểu thư, trong lòng hắn không khỏi nghĩ; Cô gái nhỏ này đúng là thanh khiết thông minh. Nói tí là đã thông rồi. Ngày sau mình phải đào tạo nàng thật tốt mới được!
Sau đó Sở Phàm nhấc cái ghế nhỏ lên rồi nhẹ nhàng tiến tới bên cạnh cánh cửa, nhìn qua kẽ hở ngó ra trông hai tên bên ngoài, tiếp đó hắn đột nhiên giơ cái ghế trong tay lên đập nó xuống đất đến "Phanh" một tiếng. Cùng lúc đó, tiếng kêu của nhị tiểu thư cũng lại tăng lớn hơn nữa.
Hai tên canh giữ ở bên ngoài tất nhiên là nghe được động tĩnh trong phòng. Đầu tiên là tiếng kêu phản kháng của con gái, sau đó tiếng ghế rơi, đập, rồi lại tiếp tục tiếng kêu thảm thiết của con gái. Hai người đưa mắt ngơ ngác nhìn nhau. một tên nói:
- A Trụ cùng Uy Tử làm gì bên trong đó vậy?
- Chắc không phải hai tên này làm gì cô gái kia chứ?
Tên còn lại nói.
- Con mẹ nó, Phong ca rõ ràng đã dặn cô gái này không được đụng vào. Hai tên này dám để ngoài tai những lời của Phong ca chắc?
Tên kia vừa giận dữ vừa nói.
- Đi, vào xem thế nào. Nếu quả có tình huống như vậy thì chúng ta phải ngăn hai tên đó lại. Dù sao cũng từng là anh em với nhau. Không thì chờ Phong ca trở về, hai tên này hẳn không còn đường sống nữa.
Tên đứng trước nói xong liền đẩy của gỗ tiến vào. Tên còn lại cũng cất bước theo phía sau.
Sở Phàm đang náu ở cạnh cánh cửa, đôi mắt hắn sắc bén như đao, nhìn chằm chằm vào cửa, tay hắn cầm một sợi dây thừng thút nút một đầu. Lúc này, Sở Phàm hắn tựa như một con báo đang lẳng lặng chờ đợi con mồi xuất hiện. Và một khi con mồi xuất hiện hắn sẽ bất thình lình ra tay, phát ra một kích trí mạng.
Cánh cửa gỗ "Két!" một tiếng mở ra. Tên đầu tiên tiến vào trong. Do anh sáng trong phong hơi tối nên tên này trong nhất thời không thể nhìn ra được tình cảnh bên trong. Nhưng khi đã thấy rõ được trong phòng, hai tên đồng bọn của mình, một tên thì hôn mê, một tên bị trói lên ghế thì không khỏi giật mình. Lúc này, một sợi dây thừng từ trong hư không xuất hiện cuốn lấy cổ hắn. Tiếp đó một lực kéo rất mạnh xuất hiện, kéo hắn ngã rầm xuống đất! tên thứ hai đi vào còn chưa thấy rõ được tình hình bên trong mà chỉ thấy đồng bọn của mình ngã rầm xuống đất thì không phải kinh hãi. Nhưng trong khi còn đang chìm đắm trong sự kinh hãi đó thì một thân ảnh chớp lên tấn công hắn. Đang định đưa tay rút thanh đao đao đeo bên hông ra nhưng đao còn chưa rút ra thì một sợi dây thừng đã quấn vào cổ hắn ta. Tiếp đó một thoi quyền rất nặng đánh trúng huyệt Thiên Trung trên người hắn. Ngay lập tức trước mắt hắn bỗng hoa lên, thần trí trở nên mơ hồ, còn thân ảnh kia dùng dây thừng quấn chặt lấy cổ họng hắn ta rồi giật một cái. Hắn cũng ngã rầm xuống đất!
Thân ảnh kia chính là Sở Phàm. Hắn chẳng biết từ khi nào đã rút thanh chủy thủ sắc bén trên người tên thứ nhất ra rồi kề vào cổ tên đó, lạnh lùng nói: - Không được lên tiếng. Nếu không thì máy sẽ vĩnh viến ngậm miệng!
Sở Phàm nói xong liền vặn tay hai tên này ra đằng sau rồi dùng dây thừng trói chúng lại. Cái tên bị một quyền đánh vào huyệt Thiên Trung sai khi thấy rõ tình hình trong phòng bèn lớn tiếng kếu:
- Phong..!
" Phanh!" một tiếng, tên đó lời còn chưa kịp ra khỏi miệng đã bị Sở Phàm một quyền đánh trúng quai hàm. Đầu hắn ta vật ngửa ra sau, lắc lắc lắc lắc, nửa sống nửa chết.
Tên đầu tiên thấy vậy thì trong lòng bỗng run lên rồi lặng lẽ nuốt tiếng kêu định hô lên vào bụng. Sở Phàm kéo cái tất bằng ni-lông trên đầu hai tên này xuống rồi nhét vào miệng chúng.
Sau khi giả quyết xong tất cả, Sở Phàm nắm hai tên này quẳng một cái làn vang lên hai tiếng "Bùm, bùm!". Hai tiếng này cũng kéo nhị tiểu thư về với thực tại. Nàng vốn tưởng rằng trên chiến sẽ phải rất kịch liệt nhưng nào ngờ rằng, mình còn chưa kịp nhìn rõ thì Sở Phàm loáng cái đã thu phục hết tất cả hai tên này.
Nhị tiểu thư trộm nhìn Sở Phàm. Vẻ mặt lãnh khốc vô tình của hắn ta giống như một viên đã nhỏ ném vào biểm lòng nàng tạo nên những gợn sóng nhè nhẹ nhè nhẹ. Nàng nghĩ: Sở Phàm kỳ thật trông cũng rất đẹp trai nha. Ít nhất là nhìn từ phía sau.
Tiểu Ngốc Ngốc này ngày thường thì ngây ngây ngô ngô mà tùy ý bất cứ lúc nào nàng với Phi Phi, Mộng Lâm cũng có thể khi dễ, trêu đùa. Nhưng một khi mình gặp nguy hiểm thì anh ta lại luôn đứng lên phía trước, vì an toàn của bản thân mình mà dũng cảm tiến lên, hoàn toàn không để ý tới an nguy của chính anh ta. Nàng đột nhiên có chút gì đó cảm động mà ánh mắt khi nhìn về phía Sở Phàm lại còn hơn một tia tôn kính.
- Nhị tiểu thư, giờ không phải lúc nhìn chằm chằm vào tôi đâu. Chờ khi về nhà, tôi nằm trên giường thì cô thích nhìn gì thì cứ nhìn.
Sở Phàm nhìn nhị tiểu thư, dưng dửng nói.
- Lượn, lượn đi. Ai nhìn anh? Anh cũng không cầm gương soi lại mình xem. Thật sự là rất xấu!
Sắc mặt nhị tiểu thư phớt đỏ.
- A, thật sao? Trước tiên không cần nói về vấn đề này nữa. Tiếp theo phải tiến hành bước thứ ba của kế hoạch.
Sở Phàm trầm giọng nói.
- Bước thứ ba của kế hoạch? Đó là cái gì?
Nhị tiểu thư hỏi.
- Bắt tên Phong ca kia. Hắn mới là nhân vật chủ yếu. Chỉ có cách bắt hắn mới có thể tìm ra người đứng đằng sau thao túng tất cả chuyện này.
Ánh mắt Sở Phàm trở nên sâu sắc, chậm rãi nói.
- A, vậy.. vậy làm thế nào để bắt hắn ta? Có phải lại muốn tôi đi dụ dỗ hắn không?
Nhị tiểu thư chu miệng nói.
Sở Phàm nhìn nhị tiểu thư thật lâu rồi nói:
- Dụ dỗ? Cho dù nhị tiểu thư bằng lòng thì tôi cũng đồng ý!
Nghe vậy, đôi mắt đẹp tuyệt mĩ của nhị tiểu thư nàng lén nhìn về phía Sở Phàm, trong đầu thầm mắng:
" Tên ngốc chết tiệt này. Hắn sao mỗi lần nói lại khiến người ta cảm thây chút cảm động, lại có một chút vui sướng nữa chứ? Đúng là một tên ngốc đáng chết. Hừ!"
Truyện khác cùng thể loại
19 chương
114 chương
13 chương
10 chương
17 chương
68 chương
59 chương