Cận Chiến Bảo Tiêu
Chương 47
Nhị tiểu thư Kỷ Tiêm Vân nhớ tới lần Sở Phàm ăn thần đan ở quán bar ngày trước, ăn xong thì hắn liền biến thành Sở Phàm hùng mạnh, ác nghiệt, lạnh lùng, dứt khoát, thậm chí còn có phần tàn nhẫn, nội tâm có chút phấn khởi kích động. Không biết vì sao nàng rất muốn nhìn Sở Phàm hùng mạnh ác nghiệt kia , khi đó trên người hắn dường như có sức hấp dẫn không diễn tả được, dường như rất lãnh huyết vô tình.
Kỷ Tiêm Vân tin tưởng là trên đời này căn bản không có thần đan gì thần kỳ như vậy, làm cho người ta ăn trong nháy mắt biến thành người khác. Nhưng trong tiềm thức nàng vẫn là muốn tin lời Sở Phàm nói là thật, tin là có một viên thần đan như vậy, Sở Phàm ăn xong sẽ trở nên hùng mạnh. Thật đúng là một nữ tử xinh đẹp mà lại nói dối kém, vẫn biết là nói dối mà không đành lòng bóc trần, còn muốn đi tin hắn !
Có đôi khi, Kỷ Tiêm Vân cảm thấy được mình nhìn không thấu được Sở Phàm. Nàng cảm thấy được Sở Phàm ngày thường trưng cái vẻ si ngốc ra bên ngoài, nhưng bên trong còn có một bộ mặt khác không muốn cho người biết , có lẽ Sở Phàm ở quán bar ngày ấy mới đúng là Sở Phàm thực sự.
Kỷ Tiêm Vân lấy lại bình tĩnh, nhỏ giọng nói:
- Chúng ta đều bị trói lại, sao phản kích được bây giờ?
- Phải thế không? Nhị tiểu thư vì sao không thử động hai tay một chút đi?
Khóe miệng Sở Phàm nở nụ cười, nhẹ giọng nói, trong mắt có một tia bí hiểm lướt qua.
Kỷ Tiêm Vân cùng Sở Phàm hai tay đều bị trói ở phía sau lưng, Kỷ Tiêm Vân nghe vậy liền bán tín bán nghi thoáng buông tay. A, không ngờ có thể buông lỏng, hoàn toàn không bị buộc chặt như trước, thâm tâm nàng không khỏi vui vẻ, lúc này thanh âm Sở Phàm ở của nàng bên tai nhẹ nhàng vang lên:
- Động tác đừng quá lộ liễu, cẩn thận bị phát hiện, bây giờ chúng ta phải ngẫm nghĩ cách khống chế hai tên này thế nào đây.
Kỷ Tiêm Vân nhìn hai tên đang ngồi ở bên cạnh bàn đang xem quyển tạp chí kia, lại nhìn hai thanh mã tấu sáng loáng để trên bàn, nàng không khỏi rụt rè hỏi:
- Sao giờ, làm sao chế phục bọn họ được? Trong tay bọn họ có dao, nói không chừng còn có súng nữa.
Hai mắt Sở Phàm đánh giá nhị tiểu thư, áo khoác không tay màu hồng nhạt bên ngoài, bên trong là áo bó sát người màu lam, dưới chân mang giày cao gót, hai chân nhìn qua phi thường gợi cảm xinh đẹp, mắt cá chân nhỏ nhắn nhìn qua cũng rất đẹp, thực mê người.
- Nhị tiểu thư, cô xem qua bộ phim Bản năng chưa ?
Sở Phàm thình lình hỏi.
Nhị tiểu thư mặt cười hơi hơi đỏ ửng, nỉ non nói:
-Xem, xem qua, làm sao vậy?
- Vậy nhị tiểu thư còn nhớ rõ trong phim có một nữ diễn viên làm một động tác kinh điển mê người không?
Sở Phàm nhỏ giọng nói.
- A!
Nhị tiểu thư không kìm nổi nhẹ giọng la hoảng lên, nhẹ giông nói:
- Anh có ý gì ? Không phải muốn tôi cũng làm như vậy sao?
Sở Phàm thản nhiên cười, ở bên tai nhị tiểu thư nhỏ giọng rỉ rả.
- Anh, anh nói là muốn tôi quyến rũ hai gã kia để bọn hắn lại gần đây á?
Nhị tiểu thư xem như đã hiểu được ý định của Sở Phàm .
- Nếu không chúng ta làm thế nào khống chế được bọn họ? Chỉ khi bọn họ đến gần rồi chúng ta mới có cơ hội chứ.
Sở Phàm nhỏ giọng nói.
Kỷ Tiêm Vân nghe vậy thế thì đỏ hết cả mặt, cắn răng lưỡng lự, nhất thời chưa quyết định được, nàng thầm nghĩ, lúc này nếu Trầm Mộng Lâm ở đây thì tốt rồi, bồ ý biết rõ làm sao để đem một quyến rũ một gã nam nhân lại đây. Tên gốc tử này cũng thật là, không ngờ muốn ta đi dụ dỗ hai cái tên làm người ta nhìn qua đã thấy ghê tởm này rồi, thật là …
Kỷ Tiêm Vân cùng Sở Phàm thì thào một hồi cuối cùng cũng làm hai tên kia chú ý, một tên trong đó quát nói:
- Hai đứa chúng mày thì thầm nói cái gì thế hả?
Trong lòng Kỷ Tiêm Vân lúc này đã hạ quyết tâm, đột nhiên ngẩng đầu, một đôi mắt to nhìn chằm chằm hai gã kia, sóng mắt lưu chuyển, lại cố ý dùng một giọng điệu mị hoặc nói:
- Hai vị đại ca, tôi mang giày cao gót chật quá, các anh có thể lại đây giúp tôi cởi đem giầy ra hay không? Nàng nói xong còn cố ý giơ cặp đùi trắng nõn, thon dài lên, hướng hai gã mà khiêu khích.
- Ối chao!
Một tên nhếch miệng cười, nhìn qua không chỉ có dâm đãng mà còn thật ghê tởm, hắn cười hì hì nói:
- Anh đây rất vui vì mỹ nữ cống hiến sức lực, đừng nói giúp em cởi giày, cho dù là giúp em mát xa đấm lưng anh đều vui lòng.
Gã này nói xong muốn đứng lên, thì gã kia kéo hắn lại, trầm giọng nói:
- A Trụ, Phong ca nói, con bé này không thể đụng vào.
- Ôi xời, mày chả hiểu phong tình gì cả? Giúp em ấy cởi giày cao gót thôi mà, có phải là động chạm gì em ấy đâu. Không có việc gì hết, Phong ca hỏi đến tao chịu trách nhiệm một mình, được chưa?
Đôi mắt gian tà của tên này nhìn chằm chằm vào cặp kia thon dài trắng nõn của Kỷ Tiêm Vân, trả lời đồng bọn.
Tên kia không có biện pháp gì nữa, vì an toàn đành phải đi theo tên đại hán này đi tới.
Tên này đến gần cười gian ác, nói:
- Người đẹp, anh đến cởi giày cho em đây
Nói xong liền ngồi xổm xuống, sau khi xem lại liền cau mày, Kỷ Tiêm Vân mang đôi giày cao gót nhưng căn bản là rất tự do không bó buộc gì cả, tự thả ra là được, vì sao còn muốn nhờ hắn đến tháo ra cho? Chẳng lẽ. ..
Tên này còn không kịp nghĩ, đã thấy đùi phải của Kỷ Tiêm Vân đá lên dùng mũi giày cao gót đột nhiên đá đúng vào cổ họng của hắn. Tên này bất ngờ không kịp đề phòng, bị Kỷ Tiêm Vân đá trúng một cước, lúc này hự lên một tiếng, hai tay ôm cổ họng, sắc mặt thống khổ té trên mặt đất!
- Mày. .
Tên còn lại thấy thế liền tức giận kêu lên, đáng tiếc lời còn chưa dứt liền bị Sở Phàm vốn đang bị trói cột vào ghế hữu trảo biến thành chưởng, trực tiếp bóp cổ họng hắn. Tiếp đó Sở Phàm tả chưởng cũng biến thành chưởng đao, tụ lực đánh chưởng vào một chỗ, một kích đánh về phía huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu hắn, tên này cảm thấy trong nháy mắt có một luồng điện truyền khắp toàn thân, đầu hắn liền mê muội, rồi ngã lăn ra hôn mê bất tỉnh!
Tiếp theo Sở Phàm đem dây trói mình trói chặt tên bị Kỷ Tiêm Vân đá một cước trúng cổ họng đang nằm té trên mặt đất. Sở Phàm dùng một tay đè trên người tên này, làm hắn nói không được. Vừa rồi hắn thình lình bị Kỷ Tiêm Vân đá một cước trúng cổ họng, trong nháy mắt cảm giác giống như là bị nghẹn thở, hô hấp đều khó khăn dồn dập, vừa phục hồi tinh thần đã thấy hai tay mình bị trói về phía sau, hơn nữa đồng bọn của mình không ngờ cũng ngã xuống!
Hắn quả thực không thể tin vào mắt mình, chỉ ngắn ngủn không đến một phút không ngờ đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. Hắn còn không biết mình sao lại thế này thì đồng bọn đã bị Sở Phàm đánh ngã, lúc này hắn mới ý thức được, lúc trước bọn họ đều xem thường Sở Phàm!
- Mau, tìm miếng vải nhét vào mồm hắn.
Sở Phàm nhìn Kỷ Tiêm Vân đang nghệt mặt ra, trầm giọng giục.
Kỷ Tiêm Vân phản ứng lại, nhìn nhìn chung quanh, hỏi:
- Hic, làm gì có vải?
- Không có à? Thế cô cởi tất của tôi ra, nhét vào mồm hắn ."
Sở Phàm thản nhiên nói.
- Cái gì? Anh, anh muốn tôi giúp anh cởi giày, còn cởi tất nữa á?
Nhị tiểu thư nói, giọng đầy ngạc nhiên.
- Nhị tiểu thư, chúng ta không có nhiều thời gian, nếu không nhanh lên, bị người bên ngoài phát hiện thì lại bị trói lại như cũ đấy.
Sở Phàm lạnh lùng đáp.
Nhị tiểu thư nghe vậy thì không cam tâm, trừng mắt lườm Sở Phàm. Nàng vẫn còn biết nặng nhẹ, nhưng vẫn bất mãn nói:
- Rồi tôi sẽ tính sổ với anh.
Nói xong liền khom người xuống cởi đôi giầy thể thao giá rẻ của Sở Phàm ra. Sau khi cởi một mùi thối đậm đặc xông vào mũi, nàng vội vàng bưng kín cái mũi, kêu ca:
- Sao mà thối thế ?
- Nếu không thối mới là không bình thường, nhị tiểu thư cô thử đi đôi tất không nhãn mác gì mua mười đồng ở chợ đêm xem? Xem có thối hay không!
Sở Phàm dừng một chút, lại nói tiếp:
- Hơn nữa, tất này cũng không phải nhét vào miệng cô thì sợ gì ? Tên hỗn đản này vừa rồi còn mưu toan phi lễ nhị tiểu thư đó, chẳng lẽ nhị tiểu thư lại không trừng phạt hắn? Nói sao thì cũng phải cho hắn nếm thử một chút mùi vị của tất thối ?
- Đúng, anh nói đúng!
Sở Phàm vừa nói đã làm dấy lên sự chán ghét trong lòng nhị tiểu thư, nàng cởi hai cái tất thối của Sở Phàm rồi vo viên thành một cục, nhét vào trong mồm tên kia!
Thần sắc tên đại hán kia ban đầu là phẫn nộ chuyển sang hoảng sợ, muốn cầu xin tha thứ, muốn giảm thống khổ, hắn chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình đều bị mùi của tất thối bốc lên, hắn muốn phun ra, nhưng làm như thế nào cũng phun không được, hắn mỗi một lần hô hấp, đều nuốt xuống một ngụm nướt bọt, đều mang theo một mùi tất thối, có thể hiểu đây thống khổ đến mức nào!
Sở Phàm cầm lấy một đoạn dây thừng, đem đại hán kia ấn ngã vào ghế, dùng dây thừng trói cả người hắn vào ghế thành một khối. Trong mắt tên kia toát ra một vẻ cầu xin tha thứ, thần sắc bi thương kia làm người ta nhìn cũng không chịu nỗi, nhưng mà Sở Phàm giống như là không nhìn thấy, không chút để ý tới hắn.
Sắp xếp mọi thứ xong Sở Phàm ngồi lên một cái ghế khác, đi giầy thể thao vào, cúi xuống cột dây giày, trong miệng trầm thấp nói:
- Kế tiếp tiến hành hành động đợt thứ hai!
Kỷ Tiêm Vân ở bên cạnh si ngốc nhìn Sở Phàm. Nàng nhận ra giờ khắc này Sở Phàm rất dễ nhìn, lại có điểm mê người.
Truyện khác cùng thể loại
19 chương
114 chương
13 chương
10 chương
17 chương
68 chương
59 chương