Cân Cả Thiên Hạ
Chương 492 : Độc huyết trùng vương
Xuân Đức nghe thế thì thử điều khiển còn Độc Huyết Chúa kia xem sao, khi hắn tâm niệm động thì có niệm lực phản hồi từ con Huyết Độc Trùng Vương. Điều khiển nó công kích lung tung một hồi thì Xuân Đức mới an tâm một chút, bây giờ có thể khẳng định con này đã bị Bóng Ảnh xóa hết kí ức, trồng vào bên trong một số kí ức khác.
Vì phòng ngừa vạn nhất Xuân Đức liên tục hạ thêm mấy trăm cái cấm chế cùng khống hồn thuật lên con Độc Huyết Trùng Vương này. Làm xong hắn còn không quên hành hạ cái con xấu xấu bẩn bẩn 028 này thêm một lúc cho bỏ ghét, dám ăn hết đám muỗi của hắn nuôi dưỡng bấy lâu, dù sao hướng phát triển của đám muỗi kia cũng rất khả quan.
Xuân Đức sau khi hành hạ con kia thì mới bắt đầu quan sát thuộc tính của nó.
꧁༺༒ Độc Huyết Trùng Vương ( 9 sao)༒༻꧂
Chủ Nhân: Trương Xuân Đức.
Cấp độ: Thiên Quân Cảnh đỉnh phong.
Tính cách: Nghịch ngợm.
Chủng tộc: Trùng Tộc.
Tử vi: Thổ diệu.
Sức sống: Bền bỉ.
Sức mạnh: Siêu cường.
Né tránh: 87%
Chống suy yếu: 12%.
Chống định thân:12%
Chống hôn mê: 19%
Chống choáng: 67%
Chống mê hoặc: 13%
Năng lực thần thông:
Độc sát cấp 10(max 100): Khiến cho địch nhân xuất huyết liên tục. Hôn mê sâu.
Địa Phượt cấp 1(max 100): Khiến địch nhân 5s bất động, bỏ qua kháng tính hồi 300s.
Thương ngân cấp 2 ( max 100): Khiến địch nhân nhận thêm 10% công kích
Hấp Huyết cấp 3( max 100): Hấp thu khí huyết địch nhân 3% trong đòn đánh.
Thôn Phệ: Cắn nuốt địch nhân lớn mạnh bản thân.
Động Sát: Tăng công kích của chủ nhân cùng chiến sủng.
Diệt Hồn: Công kích linh hồn.
Quan sát xong thì Xuân Đức cũng phải nhìn lại mấy lần cái con Huyết Độc Vương này. Nhìn bẩn bẩn vậy mà cũng mạnh đấy chứ, Xuân Đức nhếch mép nói:
" May cho chú mi là chú mi cũng khá bằng không anh làm thịt chú mi luôn, thôi thì đã nhập bọn với anh thì cũng cho chú mi một cái tên. Trước đó đã có A Ngốc thì bây giờ gọi là A Khờ đi, rất hợp bộ. Sau này kiếm thêm mấy con nữa gọi là A Khùng, A Manh nữa. Hắc hắc."
A Khờ bay bên cạnh nghiêng nghiêng cái đầu, dĩ nhiên nó không hiểu Xuân Đức vì sao mà cười. Xuân Đức cũng đâu cần nó hiểu, mình hắn hiểu là được rồi.
Mới xuống nơi này mà đã gặp phải tồn tại khó chơi như vậy nên Xuân Đức quyết định chọn con đường khác, dựa vào mùi mà A Ngốc để lại, Xuân Đức nhanh chóng lần theo.
Đi theo con đường mà A Ngốc để lại dấu vết thì Xuân Đức thấy được vết tích đánh nhau, cùng vài bộ thi thể không đầu. Nhìn mấy bộ thi thể không đầu kia Xuân Đức cảm thấy rất quen, quen ở đây chính là khí tức đấy, khí tức tu ra cùng một loại công pháp.
" Đường này đi lắm kẻ cản đường thật. Đã 2 canh giờ đi qua thì mấy người đó hẳn đi vào bên trong rồi."--- Xuân Đức đứng dậy đá cái kia không đầu kia sang một bên rồi tiếp tục chạy đi.
Vòng vèo khắp nơi cuối cùng Xuân Đức cũng vượt qua cái đầm lầy mắc dịch đi tới cửa vào. Đi trên đường tới đây hắn gặp không ít đám sinh vật mạnh mẽ tập kích có vài con hắn đánh lại còn có vài con thì không, hắn bỏ chạy. Khi bỏ chạy thì hắn phát hiện đám sinh vật kia chỉ ra tới một khoảng cách nhất định thì không đuổi theo nữa, bằng không bây giờ hắn đã không ở đây.
Quyết tâm thu phục một đám sủng vật của hắn thất bại từ bên trong trứng nước, nhìn thấy cửa vào Xuân Đức làm đúng như lời Bóng Ảnh từng nói.
Két két
Cánh cửa mở ra, một cái quang môn truyền tống xuất hiện, Xuân Đức cũng không có nán lại mà bước đi vào. Quang môn lập lóe vài cái Xuân Đức biến mất,cửa đá bên ngoài lại từ từ ầm ầm đóng lại như chưa từng mở ra.
Xuất hiện một lần nữa...
Xuân Đức xuất hiện ở bên trong một nơi khô ráo nhưng lạnh lẽo, ngửi ngửi một chút Xuân Đức liền phát hiện mùi của A Ngốc đi về hướng phía bên trái.
" Vèo "
Như tia chớp Xuân Đức chạy đi hướng phía bên trái, đi không qua bao lâu Xuân Đức liền nghe được tiếng động rất lớn phát ra từ phía trước. Bên trong tiếng động có một đống tạp âm khác nhau nên hắn cũng khó lòng phân biệt được.
Theo Xuân Đức thấy cứ đi tới phía trước nhìn là biết mà cần gì phải đắn đo nhiều. Không qua mấy cái hô hấp Xuân Đức đã tới nơi giao tranh. Nhưng đang đánh nhau không phải là mấy người Huệ Ngạn mà là hai lão đầu ăn no rực mở làm ra.
Còn dấu vết bọn Huệ Ngạn còn lại men theo lối đi phía sau mấy đám người nơi đây mất đi. Nơi đây đang đứng phân biệt 4 cái thế lực, trong đó Xuân Đức chỉ biết mỗi thế lực của Hỏa Thần Tông. Hảo thần tông nơi này có 5 người, 2 lão đầu cùng 1 trung niên cùng 2 mỹ phụ. Bọn họ bây giờ đang hào hứng đánh giá trận chiến trước mắt.
Cách đó không xa còn ba nhóm người mặc quần áo khác nhau tiêu chí trên đạo bào cũng khác nhau, mỗi nhóm có từ 4-5 người. Xuân Đức đang đứng một nơi bí mật còn đang do dự có nên đi ra ngoài giết đám người này rồi đi vào trong hay là tự mình lén đi vào.
Dọ dự một chút hắn quyết định lén đi vào, giết người xong rồi mấy cái thế lực này lại nháo trò lên thì mệt, cứ âm thầm phát tài là được.
Rất nhanh hắn liền nhìn thấy cơ hội đi vào, ngay lúc này ở bên phía Hỏa Thần Tông có một vị lão đầu quần áo te tua mang theo ba người thanh niên đi tới, lão đầu này nhìn xung quanh mọi người khẽ gật đầu một cái rồi mở ra một cái cánh cửa( Công nhận trong này lắm cửa).
Xuân Đức cũng nhân cơ hội này lẻn đi vào cùng với ba người kia, có lẽ Xuân Đức có thiên sinh làm nghề ăn trộm nên kỹ năng tiềm hành của hắn bây giờ đã tới tình trạng tàng hình rồi. Không gây cho một ai chú ý.
..........
Khi Xuân Đức một lần nữa xuất hiện thì cảnh sắc đã hoàn toàn thay đổi. Bầu trời trong xanh lại còn có nắng chiếu xuống, bên dưới là thảm thực vật dày đặc xanh um tùm, chim bay, cá nhảy không khác gì một cảnh thế ngoại đào nguyên. Làm gì giống nơi chôn cất người chết ngu lời Bóng Ảnh nói.
" Non xanh nước biếc, sông núi hữu tình như thế này mà định mệnh tên Bóng kia chém gió nơi này là mộ địa."
Xuân Đức thầm chửi lão nhị một câu, sau đó hắn hít một hơi thật sâu bắt đầu cảm nhận xem A Ngốc đi nơi nào, khổ nổi vào trong này rồi thì cả mùi vị lẫn cảm nhận của Xuân Đức cùng A Ngốc như bị thiên địa cắt đứt, không làm sao liên hệ được.
" Mất công truy tới đây bảo vật thì chưa thấy đâu mà toàn gặp chuyện không may. A a a a a a a a."
Xuân Đức thét lên một tràng dài cho đỡ buồn phiền, hét xong hắn bắt đầu mò đường.
Truyện khác cùng thể loại
100 chương
16 chương
15 chương
20 chương