Yêu nghiệt hoành hành, cuồng phi họa giang sơn!
Chương 1 : Tương tiên hà thái cấp*
*tương tiên hà thái cấp: ý nói phải giúp đỡ lẫn nhau
Miệng có chút mặn chát, bụng đau trướng lên, mí mắt nặng đến mức không mở nổi.
Cảm giác đầu tiên của Hoắc Thủy là xong đời rồi, cô đã biến thành quỷ chết chìm dưới biển, hơn nữa còn là một oan hồn quỷ chết chìm bất tán.
Người ta chết còn có thể tự do lềnh bềnh trôi, còn cô đến cả cử động cũng không nổi. Là ông trời ghét cô đã giết quá nhiều mạng nên trừng phạt, không muốn cô đi đầu thai sao!
Nhớ lại quá trình mình chết chìm, Hoắc Thủy rơi lệ đầy mặt.
Cô nhận được nhiệm vụ giết lão đại trong hắc bang nước G, tiền thuê là 300 nghìn… dollar Mĩ!
Vừa nghĩ đến làm xong vụ giao dịch này thì có thể xách chậu vàng về nhà làm ruộng nuôi cá, Hoắc Thủy nhanh chóng diện một chiếc váy ngắn cổ chữ V, trà trộn vào yến thịnh trên du thuyền xa hoa của nước G tổ chức.
Tuy rằng cô rất yêu tiền như còn yêu cái mạng của mình hơn, nếu biết trên du thuyền có hàng loạt các loại súng đang chờ để bắn cô, đánh chết cô cũng không nhận vụ giao dịch này. Tiền của cô gửi trong ngân hàng đủ dư để cô sống mấy đời. Thực hiện giao dịch này mà bị tàn phế thì số tiền kết xù kia có ý nghĩa gì!
Sáu tuổi học võ thuật, 16 tuổi xuất đạo, đến nay đã lăn lộn trong giới sát thủ 10 năm. Các loại sóng to gió lớn cô đều đã nếm qua, duy chỉ chuyện bị mấy chục người chĩa súng vào là chưa bao giờ.
Đây là lần đầu tiên, hi vọng cũng là lần cuối cùng!
Lúc những mũi súng kia chĩa vào cô, hai chân thon dài của Hoắc Thủy như nhũn ra, mẹ nó, có thể đùa vui hơn chút nữa hay không, huy động một đám người như thế để đối phó một cô gái trói gà không chặt sao!
Nếu mấy tên trong giới hắc đạo biết sát thủ “Hoắc Thủy” nổi tiếng kia tự xưng mình là cô gái trói gà không chặt, phỏng chừng có thể đem đại pháo đến bắn cô, sau đó chửi rằng: “Mẹ nó! Thật đúng là không biết ngượng miệng”.
Tại một khắc những viên đạn kia được phóng ra, Hoắc Thủy leo thoăn thoắt lên điểm cao nhất của du thuyền, vì không muốn bị trúng đạn nên trực tiếp nhảy xuống biển.
Mẹ yêu ơi, nơi này thật đáng sợ, con muốn về nhà ~
Lúc bơi dưới biển, cô còn cảm nhận được tiếng nước bắn tung tóe do đạn xả xuống. Cho đến lúc cô đã nín thở không nổi nữa, cô chỉ có hai lựa chọn, hoặc là chết đuối, hoặc là trồi lên để bị đạn bắn chết.
Vừa nghĩ đến cuộc đời 26 năm của mình chưa từng bị cái gì gây khó dễ, lại bị đạn bắn thành một cái tổ ong, nếu truyền ra ngoài không chừng người ta sẽ cười rớt mấy chục hàm răng.
Cô quyết định chọn chết đuối, đại dương sâu thẳm dìm cô đến hôn mê bất tỉnh.
Hoắc Thủy cảm giác ngón tay của mình đang chạm vào rất nhiều cát, cố hết sức mở mắt ra, cô thấy mình trôi dạt vào bờ biển.
Lúc này thủy triều đang xuống, Hoắc Thủy bị nước biển tạt vào nhưng vẫn lờ mờ thấy có bóng người đang bước đi trên bờ, tiếp đó có âm thanh trò chuyện truyền vào tai.
“Công tử, bên kia có người!” Một nam nhân hô lên kinh ngạc.
“Chớ xen vào việc của người khác, công tử còn có chuyện quan trọng phải làm!” Một giọng nữ mang đầy hàn ý vang lên.
Hoắc Thủy lấy ngón tay cái và ngón trỏ day day mí mắt, nhìn thấy cách đó không xa có một chiếc thuyền lớn, hình như những người đó bước từ thuyền kia xuống.
Nghe nữ nhân kia nói như thế, mặt Hoắc Thủy co quắp lại, đại tỷ, phụ nữ không làm khó phụ nữ, chúng ta cùng là đồng bào phái nữ siêu cấp trí tuệ, tương tiên hà thái cấp!
Cô thuận tay nhặt một cục đá trên bờ cát, trực tiếp ném về phía nữ nhân kia. Cô bất nhân tôi bất nghĩa, mụ đàn bà xấu xa hãy ăn một đòn của lão nương đi, đáng đời!
Một tiếng đau kêu truyền đến, sau đó nghe thấy tiếng một nam nhân hô to, “Công tử, công tử có sao không?”
Khóe miệng Hoắc Thủy co rút, sao lại nhầm người thế này, xui xẻo!
Truyện khác cùng thể loại
64 chương
31 chương
51 chương
63 chương
91 chương