Tám cái rương gỗ nhãn đen ướt sũng được khiêng vào khoang, Lục Dịch đưa mắt thoáng ước lượng, kích cỡ của chúng y như Kim Hạ đã mô tả trước đó. Hắn vừa định bảo Dương Nhạc mở hết các rương ra, nhưng lúc ngước mắt lên lại chả thấy bóng Dương Nhạc đâu nữa. Dương Nhạc vốn muốn nhanh chóng đun canh gừng cho Kim Hạ, vừa thả rương xuống, chẳng đợi Lục Dịch lên tiếng sai bảo đã chạy vụt đi. Nếu là cẩm y vệ, hắn chưa lên tiếng, há lại có ai dám động đậy nửa bước, Lục Phiến môn đúng là vô tổ chức mà. Lục Dịch rút chủy thủ cạy sáp nến bít kín các mép, bổ khóa đồng, mở rương ra —– Ấm lộ tư bằng bảo thạch nạm vàng, ấm thọ tinh quy hạc và tượng sư tử bằng bạc điểm xuyết ngọc lục bảo, bát cỡ đại trang trí li hổ bằng ngọc thạch, vân vân... Trong tám cái rương đều là mâm chén bát bằng vàng nguyên chất, trang sức châu bảo, vật dụng chế tác bằng bạc, đủ loại đồ bằng ngọc, còn cả gấm vóc thư họa, hắn chỉ liếc qua một thoáng đã biết chúng có giá trị rất lớn. Trong khoang thuyền phía dưới, Kim Hạ đã thay đồ xong, lau sơ mái tóc sũng nước của mình. Vừa khéo Dương Nhạc cũng đã đun xong canh gừng, nàng bưng lên uống một hơi cạn sạch, bấy giờ mới ấm hơn đôi chút. "Hẳn là hắn muốn nuốt trọn đống quà sinh thần ấy rồi." Trút hết sợi gừng còn thừa trong bát vào mồm, nàng đăm chiêu. "Không thể nào..." Dương Nhạc vẫn thấy vụ này khó có thể xảy ra, "Ngươi và ta đã biết chuyện, chúng ta là người của Lục Phiến Môn, hắn không phải không biết điều đó." "Có khi đang tính cách bịt miệng bọn mình lại đấy." Kim Hạ đoán. "Ý ngươi là... thế nào?" Dương Nhạc đưa tay huơ ngang cổ một cái. Kim Hạ phác họa hình dáng của kim nguyên bảo: "Chắc sẽ đưa cái này trước, xem chúng ta có thức thời hay không, nếu không thì hắn sẽ..." Tay vạch thật mạnh qua cổ. Dương Nhạc bối rối: "Ta thì muốn thức thời rồi đó, nhưng nếu chuyện này đến tai cha... Ngươi dám nhận bạc à?" Kim Hạ do dự một chốc, lại ngập ngừng đáp: "Vụ quà sinh thần này, lão đầu đã dặn chúng ta không được nhúng tay vào, cần quái gì quan tâm tới việc ai trộm nó chứ, với chúng ta mà nói, nó rơi vào tay ai thì cũng như nhau cả. Còn nữa, tiểu gia ta ngụp lặn dưới nước lâu như vậy, không có công lao cũng có khổ lao, nhận một ít tiền công thì quá quắt lắm à... Đúng rồi, sao hắn biết đường mà lần xuống nước thế?" Dương Nhạc nghe thế thì hơi khựng lại, ra vẻ sực nhớ ra chuyện gì đó, xoay người đi ra ngoài: "Lúc nãy thấy trong bếp có mè đen, ta nấu bánh trôi cho ngươi ăn nhé." "Đợi đã!" Kim Hạ quát ngăn hắn lại, soi xét một cách ngờ vực. Dương Nhạc bị nàng tia đến mất tự nhiên, đành nói: "Lúc ngươi vừa lặn xuống, hắn đã xông ra rồi. Ta định lừa hắn, mà hình như cũng lừa trót lọt rồi chứ bộ." "Ngươi..." Tim hai người đập thình thịch, ngay lúc ấy có thuyền phu đến gõ cửa, bảo rằng có Cẩm Y Vệ Kinh lịch đại nhân mời họ đến khoang trên. "Thực sự muốn bịt miệng chúng ta à?!" Dương Nhạc bất an thốt lên, "Hay là, ta báo cha một tiếng trước đã." "Đừng vội, cứ lên đấy thăm dò một chút, sao phải sợ hắn." Kim Hạ kéo Dương Nhạc đi lên tầng trên. Đến trước cửa khoang, gõ cửa, bên trong vọng ra giọng nói lạnh nhạt: "Vào đi." Kim Hạ và Dương Nhạc vừa bước vào đã thấy Lục Dịch. Hắn mặc áo suông màu tím nhạt, tóc ướt không buộc cao lên mà túm gọn sau đầu, đang tựa người vào lưng ghế bành bằng hoàng dương giả trúc, nhíu mày nhìn đống rương dưới đất. "... Xem kìa, sư tử bạc cẩn ngọc!" Kim Hạ chọc chọc Dương Nhạc, bảo hắn nhìn vào rương. Dương Nhạc lén liếc vài cái, rồi thấp giọng nói với nàng: "... Ấm kỳ lân có chóp nạm sư tử và bát lệ chi anh vũ bằng vàng, nhìn sơ thì cái bát ấy dễ cũng phải nặng bốn năm lạng đấy." "Chắc thế rồi." Kim Hạ tấm tắc kéo dài giọng. Nhìn hai tên tiểu bổ khoái khẽ rỉ tai nhau chẳng ra khuôn phép gì, Lục Dịch nhướng mày lạnh lùng nhìn thẳng vào bọn họ: "Hai người các ngươi lén lặn xuống nước là muốn nuốt trộm đống quà này chứ gì?" Kim Hạ ngẩn ra, đống rương rành rành yên vị trong khoang thuyền này, ý đồ muốn chiếm chúng của hắn bày ra rõ ràng trước mắt, vậy mà ác nhân còn đòi cáo trạng trước cơ đấy. Dương Nhạc cuống quít đáp: "Tiểu nhân sao dám, đại nhân minh xét, tiểu nhân chỉ vì muốn tra án nên mới xuống nước ạ." "Dương bổ đầu có biết không?" Lục Dịch hỏi tiếp. Kim Hạ đáp nhanh như chớp: "Không biết." "Biết." Dương Nhạc đáp cùng lúc. Hai người nhìn nhau, còn Lục Dịch thì nhướng cao mày. "Biết." "Không biết." Họ lại đổi cách nói, cũng lại đồng thanh. Lời vừa buông xuống, Kim Hạ đã giận dữ lườm Dương Nhạc một cái, ý là ngươi sửa lời làm gì? Thường ngày có thấy huynh lanh lẹ thế đâu. Sau đó chán nản vỗ trán. Thấy hai người tự loạn đội hình, ánh mắt Lục Dịch nhìn họ tăng thêm phần nào thỏa mãn, lại hỏi: "Các ngươi làm thế nào biết được đống rương này được giấu dưới nước? Ngươi nói xem." Hắn chỉ vào Dương Nhạc. "... À,thì..." Dương Nhạc bị áp chế bởi tội danh hắn gán cho lúc nãy, vẫn chưa tỉnh ra "... Là ... Trên mấy cái rương đó có sáp nến, à không, là trên mặt đất đầy sáp mới đúng... Cả mấy dấu vết kia nữa... Là thế đấy, sau đó bọn ta mới đoán..." Nếu bảo Lục Dịch còn miễn cưỡng lắng nghe cho hết phần đầu, thì tới khi nghe đến chữ "đoán", hắn đã chẳng thể chịu đựng nổi nữa, đưa tay ra hiệu Dương Nhạc ngừng lại. Sau đó, hắn nhìn sang Kim Hạ: "Ngươi nói đi." Kim Hạ thả lỏng tay: "Thực ra chỉ là đoán mò thôi, chẳng ngờ lại may như thế, vậy mà lại tìm được." "Hóa ra là thế," Lục Dịch gật gù, mặt không để lộ chút cảm xúc nào, "Vậy chi bằng các ngươi đoán thêm một lần, đoán xem ta có đóng các ngươi vào rương rồi dìm xuống sông không." "Kinh lịch đại nhân quả rất thích nói đùa, ha ha..." Kim Hạ cười khan hai tiếng, thấy ánh mắt vô cùng lạnh lùng của Lục Dịch thì đành đáp thật, "Thứ nhất, quân sĩ bị hôn mê không bởi mê hương mà là uống phải mông hãn dược, trong khoang để lại rất nhiều vết ủng, quan sát đặc điểm của dấu vết, ta có thể thấy đấy là dấu vết mà bọn họ tạo ra, ít nhất cũng phải sáu người, ấy là chưa tính người đứng canh chừng; thứ hai, nếu rương được dời ra khỏi thuyền thì thuyền sẽ nhẹ đi, nhưng từ hôm qua đỗ lại đến bây giờ, độ nổi của thuyền vẫn chưa thay đổi; thứ ba, từ vết sáp dưới sàn khoang thì có thể đoán được họ đã sử dụng một lượng lớn sáp nến, nếu chỉ dùng để chống ẩm thì chẳng cần nhiều đến vậy, vậy nên ta đoán rằng đấy hẳn là chuẩn bị cho việc dìm rương xuống nước." "Ngươi đã suy luận được như vậy mà lại dụng tâm giấu diếm, còn bảo là không có ý đồ chiếm làm của riêng nữa à." Lục Dịch chậm rãi buông lời. "Vương Phương Hưng và thuộc hạ của ngài ấy tự có suy nghĩ riêng của mình, ta đương nhiên không tiện ra mặt góp lời rồi." Kim Hạ cười bợ đỡ, "Lại nói, bọn ta chẳng cách nào khẳng định số rương ấy được giấu dưới nước, thế nên muốn tìm thấy rồi mới báo cho đại nhân." Nửa câu sau của nàng, Lục Dịch rõ ràng không tin, hắn nhấc chén trà lên nhấp môi, nhớ lại lời nói cử chỉ của Vương Phương Hưng: Vẻ hoảng hốt lo sợ của gã không giống giả vờ, về phần người bên cạnh, vẻ mặt của tên quan kỳ bài kia và lũ quân sĩ của hắn... Cướp quà sinh thần không phải chuyện nhỏ, kẻ có thể làm vụ này không phải hạng tiểu tốt, ít nhất cũng phải là tiểu đầu mục trong quân, vậy mới có thể có uy tín xúi giục người khác cùng gây án. Trà vẫn chưa cạn mà Lục Dịch đã sáng tỏ, hắn buông chén trà xuống, tay chỉ Dương Nhạc. "Ngươi, đi mời Vương Phương Hưng và tên quan kỳ bài kia đến đây." Dương Nhạc sững người, cũng chẳng dám cãi lại, vội vã bước ra. Gọi chúng đến? Lẽ nào Lục Dịch muốn trả quà lại cho chúng? Kim Hạ nhất thời chẳng biết hắn tính toán thế nào. Bấy giờ, Lục Dịch lại nói tiếp: "Ta nhớ không lầm thì, hai người các ngươi trở về đã bẩm báo với Dương bổ đầu, sau đó mới xuống nước dò thám, đúng không?" Đã bị hắn nhìn thấu, Kim Hạ không thể phản bác nữa, đành phải gật đầu. "Các ngươi bẩm báo chi tiết lại cho Dương bổ đầu về tình hình trong khoang thuyền rồi phải không?" Kim Hạ cảnh giác nhìn hắn, trả lời qua loa: "Chỉ nói sơ thôi ạ." "Vậy nên Dương bổ đầu biết kẻ trộm là người trên thuyền." "Ông ấy không biết, ta vẫn chưa báo cáo lập luận của mình cho ông." Nàng vốn biết bản lĩnh khiến đất bằng gợn ba tầng sóng của Cẩm Y Vệ, để tránh việc hắn gán tội danh "có ý đồ chiếm quà sinh thần làm của riêng" cho Dương Trình Vạn, Kim Hạ dứt khoát ôm hết mọi chuyện vào mình, "Là do ta nhất thời hiếu kỳ, kiên quyết đòi xuống dưới kia điều tra." Ngón tay thon dài gõ nhẹ lên mặt gỗ hoàng dương trơn nhẵn, Lục Dịch khẽ nghiêng đầu nhìn nàng, cả buổi sau mới hỏi: "Ngươi thân là bổ khoái, sao lại đến chợ đêm bày sạp?" "... Đấy là sạp của mẹ ta, hôm ấy mẹ không khỏe nên ta ra giúp." Kim Hạ chẳng hiểu vì sao hắn tự dưng hỏi chuyện này. Lục Dịch gật gù, nói: "Xem ra thì gia cảnh nhà ngươi cũng không dư dả gì, chẳng trách mẹ ngươi lại muốn gả ngươi cho Dịch gia, để tiết kiệm tiền học." "Ngài... Ngài nghe lén bọn ta à!" Chuyện mất mặt thế lại bị hắn nghe được, Kim Hạ nghẹn lời trố mắt, mặt đỏ lên. Lục Dịch không nổi nóng, nói tiếp: "Nên ngươi xuống dưới ấy, thực ra là muốn hốt một vố, dù không ôm trọn được chuyến này nhưng lấy vài món cũng đã quá đủ." Hắn nói không sai, nhìn đống bảo vật trong rương kìa, chỉ tiện tay trộm cái ấm kỳ lân kia thôi thì nhà đã không phải sống túng thiếu nữa. Kim Hạ đi chuyến này, ngoài việc xả giận ra thì quả thực cũng đã nghĩ đến chuyện lấy một ít. Giờ đây bị hắn đoán trúng, nàng trợn mắt nhìn hắn, sau một lát thì bỏ cuộc: "Đại nhân minh giám, ty chức vẫn chưa lấy món gì cả, rương vẫn ở chỗ ngài đây." "Vận may của ngươi quả thực không tồi." Hắn lạnh nhạt đáp. Kim Hạ thầm nghiến răng nghiến lợi, nhưng không dám nổi nóng, cũng chẳng dám hó hé gì: Tiểu gia ta từ sớm tinh mơ đã lặn xuống đấy cực khổ nửa ngày, thế mà vẫn chẳng vớ bở nổi, suýt nữa đã bị ngươi gán cho cái tội có ý đồ trộm quà sinh thần, vậy mà còn bảo ta may mắn ư! Ngươi may, cả nhà ngươi mới may đấy! Tiếng bước chân vang lên ngoài khoang, Dương Nhạc đưa Vương Phương Hưng và quan kỳ bài lần lượt tiến vào. "Đây đây... Đây... Đây..." Vương Phương Hưng vừa vào đã thấy tám cái rương đen bằng gỗ nhãn ướt sũng nước được xếp ngay ngắn dưới sàn. Lục Dịch đứng dậy chắp tay nói: "Lúc nãy vừa tìm thấy, chẳng hay đây có phải là rương đựng quà sinh thần mà thuyền ngài đã đánh mất không?" "Đúng đúng đúng!" Vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, Vương Phương Hưng nhất thời quên cả lễ độ, bước thẳng đến kiểm tra thọ lễ trong rương. Cùng lúc ấy, Lục Dịch phất tay ra hiệu, ý rằng Kim Hạ và Dương Nhạc đã có thể lui ra rồi, Kim Hạ vốn định xem kịch hay, bèn lén đánh nửa vòng lớn, ngoảnh trở về ngồi xổm dưới cửa sổ khoang thuyền nghe chuyện. Dương Nhạc đưa tay ra hiệu ý bảo nàng xuống tầng cùng mình, Kim Hạ không chịu, trái lại còn kéo hắn ở lại nghe lén. Bên trong khoang, Vương Phương Hưng thấy đồ vàng vật bạc, trang sức châu bảo, gấm vóc thư họa đều còn đấy thì thở phào nhẹ nhõm, xoay người mừng rỡ nói với Lục Dịch, "Tìm thấy đống rương này ở đâu vậy?" "Chính trên quý thuyền." "Trên thuyền bọn ta?" Vương Phương Hưng khó hiểu. "Rương được giấu dưới khoang kín nước của thuyền, về phần giấu bằng cách nào thì ta nghĩ ngài nên hỏi quan kỳ bài của mình rồi." Tuy Lục Dịch đang cười nhưng ánh mắt lại sắc bén như đao, vẫn luôn nhìn thẳng vào tên quan kỳ bài mặt đen đứng chếch sau lưng Vương Phương Hưng. Vương Phương Hưng bỗng ngoái đầu, chẳng tài nào tin được: "Sa Tu Trúc!" Quan kỳ bài mặt đen được gọi là Sa Tu Trúc kia nghiêm người đứng đấy, ngực phập phồng lên xuống, chỉ giương mắt trừng Lục Dịch... Kim Hạ không biết tại sao Lục Dịch biết chuyện này là do Sa Tu Trúc làm, bèn liều mình nhỏm người dậy nhìn tên quan kỳ bài ấy, gã cao bảy thước(*) có dư, vì hàng năm phơi mình nơi biên tái nên chỗ da lộ ra đều ngăm đen thô ráp, nhưng khớp xương tay lại to, xem ra là đã lao động hoặc luyện võ một thời gian dài.