Cảm Nhiễm Thể

Chương 95 : Hối tiếc trong thống khổ

Edit: _BOSS_ lười Còn chưa ngồi xuống, Tiền Nghiễm Sinh liền dùng tư thế sét đánh không kịp bưng tai, một tay tóm lấy dao gọt trái cây đặt ở trên bàn, tàn nhẫn đâm tới bụng Vương Di Lôi. Một dao đâm vào đến mức rất là dùng sức, cho đến không có chuôi. Tử vong hàng lâm lại không có bất cứ dấu hiệu gì, Vương Di Lôi đã triệt để ngây người. Con ngươi trong mắt của nàng đột nhiên co lại, tràn ngập hoảng sợ. Hai tay sít sao che bụng, một dòng nước nóng chầm chậm chảy ra theo bề ngoài lớp da. Vương Di Lôi cảm giác lực lượng và sinh mệnh đang trôi đi từ trong cơ thể mình. Đây là sự hoảng sợ lại ngắn ngủi nhất trong cuộc đời của nàng, cũng là trải qua sự đáng sợ khiến cho người ta tuyệt vọng nhất. Giơ lên tay phải run rẩy, Vương Di Lôi nhìn thấy máu tươi. Khắp cả bàn tay đều có màu đỏ tươi nhìn mà giật mình. Đầu ngón tay rất nhơn nhớt, chất lỏng ấm áp đang chầm chậm chảy xuống dọc theo cánh tay. Ánh mắt bi ai thống khổ của nàng đang lấp lóe sự sợ hãi, nhìn thấy Tiền Nghiễm Sinh đồng dạng có khuôn mặt tràn ngập thống khổ. "Ta là yêu thích ngươi như vậy. Thế nhưng, ngươi lại phải đối với ta như vậy." Tiền Nghiễm Sinh vẫn không có buông ra chuôi dao trong tay, hắn nhịn đau, như oán phụ nói lải nhải kể ra sự thù hận trong lòng mình. "Vì ngươi, ta cái gì cũng có thể không cần. Ta nghĩ tất cả biện pháp, trăm phương ngàn kế thỏa mãn yêu cầu của ngươi. Không phải là tiền sao! Không cần nói là năm ngàn vạn, dù cho là một ngàn vạn đều bị ngươi lấy đi, ta cũng cam tâm tình nguyện. Ta giết Đàm Thụy, còn có bảo tiêu của hắn. Kỳ thực trong tay của ta căn bản không có tờ đơn xét nghiệm gì cả, lần trước đưa tờ đơn xét nghiệm cho ngươi chính là tờ đơn duy nhất. Ta cũng không có khả năng nói ra chuyện thế này cho lão bà của Đàm Thụy biết. Ta biết làm thế sẽ để cho ngươi rất khó chịu. Ta phí hết tâm tư muốn giúp ngươi, muốn đạt được ngươi, ngươi lại đều là chẳng quan tâm đối với ta, thậm chí cảm thấy rất ghét ta. Ta vì ngươi làm nhiều như vậy, ngươi không những không cảm thấy cảm kích, trái lại còn muốn giết ta?" Đây là lần thứ nhất Vương Di Lôi từ trong miệng của Tiền Nghiễm Sinh biết được tin qua đời của Đàm Thụy. Nàng bị sợ đến hồn vía lên mây. Vương Di Lôi cuối cùng đã minh bạch, mình rốt cuộc là trêu chọc tới một người điên có bộ dạng gì. Thế nhưng, minh bạch đã quá chậm. "Kỹ nữ thối! Ngươi muốn giết ta, phải không?" Tiền Nghiễm Sinh đột nhiên trở nên nổi giận. Hắn dùng tiếng rống giận dữ làm cho người ta kinh hãi, đem câu nói này trực tiếp truyền tới trong tai của Vương Di Lôi. Nàng cảm giác mình trở nên đờ đẫn trì trệ, phần bụng đau nhức ngược lại cũng không có mãnh liệt như trước đó. Chỉ là không biết vì sao, hết thảy trước mắt xem ra đều rất hỗn loạn, phi thường mơ hồ. "Ngươi ở trong rượu hạ độc, ngươi muốn giết chết ta, là như vậy phải không?" Cho dù những vấn đề này đã không còn cần câu trả lời, đều là sự thực phi thường rõ ràng, Tiền Nghiễm Sinh lại vẫn cứ cảm thấy phẫn nộ. Hắn dùng cánh tay còn lại tóm chặt tóc của Vương Di Lôi, vung vẫy trái phải, hướng tới lỗ tai của nàng dùng âm thanh gào thét tàn khốc đến cực điểm: "Ngươi chẳng qua là đồ đê tiện chết tiệt, cho dù chết, lão tử cũng muốn ngươi phải chết trước ta." Nói, cổ tay của Tiền Nghiễm Sinh bỗng nhiên phát lực, nắm chặt chuôi dao, hướng về phương hướng mặt bên tàn nhẫn xoay một vòng. Vương Di Lôi đang thoi thóp bỗng nhiên bị nguồn sức mạnh này thúc đẩy liền ngẩng đầu lên, môi không tự chủ được mở ra, hai mắt đăm đăm, tận sâu trong yết hầu phát ra tiếng kêu thảm thiết vô cùng thống khổ, lại vô cùng yếu ớt. Nàng cảm giác mình đã đứt mất ruột. Trước đó thanh dao gọt trái cây liền đã đâm xuyên ruột. Hiện tại, Tiền Nghiễm Sinh lại dùng sức khuấy động ở trong cơ thể mình, đã triệt để xoắn nát nội tạng mềm mại, lưỡi dao sắc bén phá hoại hết thảy. Cho dù là hiện tại có người xông tới, gọi điện thoại gọi xe cấp cứu, đưa mình đến bệnh viện để cấp cứu, cũng căn bản không làm nên chuyện gì. Trước mắt lại lóe qua sự mê loạn hoàn toàn đỏ tươi. Ở tận sâu trong sự mịt mù che phủ ở phía trước con mắt, Vương Di Lôi lại nhìn thấy từng hình ảnh đã bị mình lãng quên. Một bé gái thắt bím đeo cặp, nhảy nhảy nhót nhót đi vào trường học. Ở trong phòng học, đối với sách giáo khoa, nghiêm túc lớn tiếng đọc lên câu "Yêu quý tổ quốc, yêu quý nhân dân, yêu quý đảng cộng sản Trung Quốc". Bé gái thời đại sơ trung, đem một lá thư tình lén lút nhét vào trong cặp mình, còn đưa cho nam sinh mà mình thầm mến. Mỉm cười đối với hắn nói: "Nhiệm vụ bây giờ của chúng ta chính là cố gắng học tập, tương lai mới có thể trở thành nhân tài hữu dụng đối với Quốc gia. Chuyện này ta sẽ không nói cho lão sư biết, vào đại học chúng ta sẽ gặp đi!" Rốt cục lớn lên. Khi đối mặt xã hội, cảm nhận đến sự tàn khốc còn hơn cả mùa đông lạnh lẽo. Bất luận mình cố gắng thế nào, tiền lương vẫn thật là ít ỏi. Ông chủ là người trung niên hiền lành, hắn để cho thiếu nữ phải gọi hắn là "Đại ca", nói là muốn mỗi tháng sẽ đưa cho thiếu nữ mấy vạn đồng tiền để bao nuôi nàng. Vào lúc ấy, thiếu nữ có tính tình cương liệt, thuần khiết như hoa bách hợp. Nàng thẳng thắn từ chối sự chăm sóc của ông chủ, rời khỏi đơn vị, muốn dựa vào sự kiên cường của mình, một lần nữa sáng chế một vùng tân thiên địa thuộc về mình. Đó chính là ta. Thế nhưng, ta đã không thể kiên trì đến cuối cùng. Xã hội cũng không tốt đẹp giống như trong tiểu thuyết, nó là một cạm bẫy kỳ quái lạ lùng. Ta đã rơi vào hố sâu, cũng đã không thể leo ra ngoài. Trong con mắt của Vương Di Lôi đã mất đi một tia sáng cuối cùng. Nhìn nữ nhân nằm ở trước mặt lại cũng đã không còn nhúc nhích, sự nổi giận trên mặt của Tiền Nghiễm Sinh cũng dần dần trở nên im dịu. Hắn buông tay ra, xoa xoa ngực mình, có thể hô hấp vẫn là không được ôn hòa. Phần bụng có cảm giác đau càng ngày càng mạnh. Đau đớn cũng không phải vẫn luôn kéo dài, cũng từng có mấy lần gián đoạn chậm lại. Tiền Nghiễm Sinh vẫn luôn công tác ở khoa xét nghiệm của bệnh viện, biết rõ đây hẳn là một loại kiềm sinh vật nào đó đang phát huy tác dụng. Hắn cảm giác tâm tình của mình rất kích động, trong lỗ mũi vẫn đang chảy máu. Đây là độc dược sản sinh hiệu quả kích thích đối với trung khu thần kinh. Căn cứ những đặc thù này, Tiền Nghiễm Sinh cấp tốc phán đoán ra: Độc dược mà Vương Di Lôi trộn lẫn ở trong rượu không phải loại đơn độc, hẳn là hỗn hợp hai loại thuốc trở lên. Muốn giải độc ở tình huống như thế này, không thể nghi ngờ đã tăng thêm khó khăn. Tiền Nghiễm Sinh giơ lên cánh tay run rẩy, lau nước bọt chảy ra từ khóe miệng. Phân lượng độc dược bên trong bình rượu đỏ đó kỳ thực không coi là nhiều. Độc dược vừa vào miệng liền chết, đó chỉ là đồ vật hư cấu ở trong tiểu thuyết. Mặc dù là Kali Xyanua (KCN) có độc tính mãnh liệt, lại có thời gian phát tác cố định. Bản thân lại không có uống vào cả bình rượu, chỉ uống có hai ly, chất độc tiến vào thân thể lại có hạn. Mấu chốt của vấn đề, chính là ở chỗ đoạn thời gian đuổi theo Vương Di Lôi đang chạy trốn. Tăng nhanh tốc độ tuần hoàn máu dẫn đến tăng nhanh tốc độ truyền bá chất độc, đã vượt xa lá gan có công năng giải độc như thường. Tiền Nghiễm Sinh đã rõ ràng trong lòng đối với tình trạng cơ thể bây giờ của mình. Nếu như không có chạy nhanh, khi uống cạn rượu đỏ liền lập tức chạy tới bệnh viện để tiếp thu cứu trị, thì vẫn còn kịp thời thanh trừ độc tố. Cho tới hiện tại, e rằng đã chậm. Sự hoảng sợ hết sức mãnh liệt, cấp tốc tràn ngập ra từ tận sâu trong đầu óc của Tiền Nghiễm Sinh. Không, ta không muốn chết. Tiền Nghiễm Sinh nhớ tới ở trong tầng hầm, bảo tiêu bị bà Trần tươi sống gặm sạch. Cảnh tượng tử vong đó thực sự là quá mức dọa người. Việc đó dù sao cũng là phát sinh ở trên người của người khác, lại không có quan hệ gì với mình. Hình ảnh tử vong đáng sợ đã bạo liệt ở trong đầu của Tiền Nghiễm Sinh, lại như là cơ thể bị điện giật, Tiền Nghiễm Sinh bỗng nhiên sản sinh một ý nghĩ cực kỳ điên cuồng. Hắn nhớ tới, lần trước ở trong tầng hầm của bệnh viện, Viện trưởng Tống Gia Hào có tự nhủ qua những câu nói kia. "Đây là một hạng mục nghiên cứu có thể thay đổi văn minh nhân loại. Sự tình ở đây không thể công khai đối ngoại, bởi vì rất nguy hiểm, vì lẽ đó tuyển chọn tiến hành thí nghiệm ở trong lòng đất. Trần bác sĩ phụ trách công việc vệ sinh ở trong tiểu tổ nghiên cứu của chúng ta. Nàng trái với quy trình thao tác, không cẩn thận bị virus lây nhiễm mới biến thành như vậy. Đến khi chúng ta phát hiện, đã không kịp." Bà Trần bị lây nhiễm. Nàng không chết. Nàng còn sống sót. Then chốt ở chỗ, nàng còn sống sót. Tiền Nghiễm Sinh nhớ tới ở trong tầng hầm, một màn lúc mình nhét Đàm Thụy và bảo tiêu vào trong cửa động vách tường. Bà Trần cắn đứt cái cổ của bảo tiêu. Thế nhưng, đầu lâu dựa theo quan điểm y học để hiểu rõ lại không có khả năng để tồn tại, vậy mà vào mấy phút đó, lại lần nữa mở mắt ra. Có lẽ, ta không cần phải chết. Chỉ cần bị loại virus đó lây nhiễm, ta sẽ không cần phải chết. Để cho Trần bác sĩ cắn ta một cái. Hoặc là, tiêm máu trong cơ thể Trần bác sĩ. Tiền Nghiễm Sinh cũng không cảm thấy ý niệm này có điên cuồng cỡ nào. Bất luận ai kề cận cái chết, đều sẽ liều lĩnh gắt gao nắm lấy thứ có thể trở thành nhánh cỏ cứu mạng ở dưới cái nhìn của bọn họ. Một giây cũng không có làm lỡ, Tiền Nghiễm Sinh giãy giụa đứng lên từ dưới đất, loạng chòa loạng choạng đi tới trước giường. Đến khi hắn phí rất lớn công phu để mặc quần áo tử tế, thời gian đã là buổi sáng 4 giờ 55 phút. Trời sắp sáng. Nhất định phải nắm bắt thời gian, giành giật từng giây một trước khi bệnh viện mở cửa làm việc, chạy tới tầng hầm. Nhẫn nhịn cơn đau bụng tập kích từng trận, Tiền Nghiễm Sinh lảo đảo đi ra biệt thự, kéo mở cửa xe, tiến vào buồng lái. Khi hắn vặn chuyển chìa khóa khởi động động cơ, từ trong kính chiếu hậu nhìn thấy mình có khuôn mặt nhợt nhạt không có chút hồng hào. Nắm chặt vô lăng, phát hiện trong lòng bàn tay tất cả đều là mồ hôi. Thời điểm như thế này, đã không còn để ý tới thu dọn thi thể Vương Di Lôi bị mình giết chết. Dục vọng cầu sinh mãnh liệt, đã áp đảo hết thảy. ... Vào thời gian thế này, thành thị vẫn còn chưa thức dậy từ trong giấc ngủ. Trên đường sá xe cộ rất ít, người dậy sớm chạy bộ đổ mồ hôi ở trong bóng tối, công nhân bảo vệ bắt đầu một ngày làm việc, hết thảy đều có vẻ an lành yên ổn. Tiền Nghiễm Sinh gắt gao cắn chặt hàm răng, lái xe, một đường nhanh như chớp điên cuồng xông lên. Hắn cảm thấy mình chính là đang giành giật từng giây cùng với Tử Thần, cũng rõ ràng cảm nhận đến dấu hiệu sinh mệnh đang trôi đi từng chút một từ bên trong cơ thể. Nếu như không phải vì để tránh cho phiền phức, hắn thậm chí căn bản sẽ không giảm tốc độ tại trước khi tiến vào trạm kiểm soát cửa chính của bệnh viện. Rất may mắn, dọc theo đường đi đều không gặp ai. Xe ngừng ngay ở vị trí đường dốc cao ốc, Tiền Nghiễm Sinh liền gấp không thể đợi nhảy xuống từ trong buồng lái. Hắn dùng đôi tay run run móc ra chìa khóa để mở khóa, tiếp đó bước chân lảo đảo, dùng tốc độ có thể đạt đến mức nhanh nhất để chạy vào. Lưu Thiên Minh và Tống Gia Hào sớm đã rời khỏi tầng hầm. Cửa chống trộm đã khóa chặt. Vì thông qua cửa ải cuối cùng, Tiền Nghiễm Sinh không thể không lại lần nữa thi triển thần kỹ mở khóa của mình. Loại sơ sẩy trí mạng thế này. Nếu như là trước đó đạt được chìa khóa từ chỗ Tống Gia Hào, thì sẽ không phiền phức như thế. Khi nghe được tiếng "Ken két" được truyền ra từ trong tim khóa của cửa chống trộm, Tiền Nghiễm Sinh cảm thấy quả thực chính là cánh cửa Thiên Đường đang mở rộng đối với mình. Bước chân lảo đảo chạy vào, liều mạng một điểm sức lực cuối cùng tháo gỡ tấm ván gỗ trên khe hở tường kép, Tiền Nghiễm Sinh cảm thấy cả người mình đã hư thoát. Môi hắn trắng bệch, toàn thân run rẩy đến mức kịch liệt, chỉ có thể miễn cưỡng dựa vào ở trên tường, mang theo sự hoảng sợ và chờ mong không nói ra được, đem tay trái luồn vào khe hở tường kép.