Cảm Nhiễm Thể
Chương 94 : Ngươi lừa ta gạt
Edit: _BOSS_ lười
Tiền Nghiễm Sinh lại lần nữa hưởng thụ đến loại hạnh phúc đã lâu không gặp.
Đáng tiếc chính là, một bộ vị nào đó của thân thể lại thực sự không quá hăng hái, vẻn vẹn chỉ chiến đấu chưa tới 5 phút, liền triệt để tước vũ khí đầu hàng.
"Ngươi thật là lợi hại nha!"
Giọng nói làm nũng của Vương Di Lôi được truyền tới từ phía bên cạnh. Tiếp đó chính là cánh tay trắng mịn mềm mại, từ phía sau chầm chậm leo lên vai của Tiền Nghiễm Sinh. Thời điểm như thế này, bất cứ nam nhân nào đều sẽ không từ chối yêu cầu của nữ nhân, Tiền Nghiễm Sinh cũng đồng dạng.
Yêu cầu của nàng rất đơn giản: "Thân ái, đi cầm đến bình rượu đỏ trên bàn trong phòng khách ở bên ngoài vào đây được không? Ta muốn chúc mừng một hồi với ngươi."
Rượu?
Thời điểm như thế này, xác thực là muốn uống chút rượu. Đặc biệt là rượu đỏ đại biểu sự lãng mạn cùng thoải mái.
Tiền Nghiễm Sinh không chút nghĩ ngợi liền đứng lên đi ra ngoài.
Ở sau người hắn, Vương Di Lôi phong tình vạn chủng hết sức dịu dàng bỗng nhiên thay đổi sắc mặt.
Vẻ mặt của nàng đã tràn ngập khuất nhục, trong con mắt phóng thích ra sự hung ác hết sức lạnh lẽo.
Đàm Thụy không có nói với chính nàng là đi đâu.
Bất quá, theo Vương Di Lôi hiểu rõ và quen thuộc đối với Đàm Thụy, những chuyện này căn bản không cần phải nói toạc. Đối với nữ nhân, mỗi một nam nhân đều có thái độ giống nhau, ai cũng không cho phép nữ nhân của mình bị nam nhân khác ngấp nghé, thậm chí chiếm cứ.
Vương Di Lôi có thể cảm nhận đến ngọn lửa giận trong lòng của Đàm Thụy. Không hề nghi ngờ, lần này Tiền Nghiễm Sinh chết chắc rồi.
Trang điểm và ăn mặc lộng lẫy đương nhiên chính là vì nghênh tiếp nam nhân thắng lợi về nhà.
Thế nhưng Vương Di Lôi làm sao cũng không nghĩ tới, nhìn thấy chiếc xe quen thuộc chạy đến cánh cửa, khi mình chan chứa sự vui mừng chạy ra nghênh tiếp, thế nhưng người từ trong buồng lái đi ra lại là người mà mình không nguyện ý nhìn thấy nhất.
Lời nói được nói ra từ trong miệng của Tiền Nghiễm Sinh, lại là khiến cho người ta tuyệt vọng, khiến cho người ta chấn động.
"Ngươi cũng đừng lại nghĩ tới lão già khốn nạn Đàm Thụy. Hắn đem ngươi làm một phần điều kiện, đã tặng cho ta."
"Thế nào, không tin? Khà khà khà khà! Tờ đơn xét nghiệm đó rất trọng yếu đối với Đàm Thụy tới nói, hắn ở trước mặt lão bà hắn chính là một con chó Pug đàng hoàng nghe lời. Ta chưa từng thấy nam nhân uất ức như hắn. Cho dù là ở bên ngoài có nữ nhân, sinh con, có gì lại không dám nói? Hừ!"
"Hắn quỳ trên mặt đất cầu xin ta, để ta trả lại tờ đơn xét nghiệm cho hắn. Xem ở phần trên một ngàn vạn mà hắn mang đến, ta đương nhiên cũng sẽ nói giữ lời. Bất quá, sự tình sẽ không có kết thúc dễ dàng như thế. Ta nói rõ sự tình giữa chúng ta với hắn, đúng lúc Đàm Thụy cũng muốn thoát khỏi sự phiền toái nhà ngươi, vì lẽ đó liền rất trực tiếp nói cho ta biết ngươi ở đây, để cho ta đến tìm ngươi. Bằng không, hắn làm sao sẽ đưa chìa khóa xe cho ta, nói là ngươi đã ngồi qua chiếc xe này, cảm giác rất xúi quẩy. Thà vứt đi, còn không bằng cho ta. Ha ha ha ha..."
Những câu nói này đương nhiên đều là giả.
Thế nhưng vào lúc đó Vương Di Lôi nghe tới, lại là nửa thật nửa giả.
Chính nàng cũng không có chắc chắn Đàm Thụy có phải là vứt bỏ mình hay không. Thế nhưng theo thái độ lần trước khi biết mình mang thai đến nhìn, hắn hiển nhiên vẫn là hy vọng mình sinh ra đứa con.
Nếu thế, những câu nói được nói ra từ trong miệng Tiền Nghiễm Sinh, nhất định là thành phần giả dối chiếm đa số.
Còn vali mật mã bằng kim loại, xác thực là vật kiện của Đàm Thụy. Cũng là may mắn, hôm nay là tháng ngày mà công ty Đàm Thụy thu khoản, khi nhận được điện thoại của Vương Di Lôi, khoản tiền thu gom gần như chính là những thứ này. Tiền Nghiễm Sinh mở ra vali mật mã, những số tiền đó nhiều đến mức để cho Vương Di Lôi chóng mặt một hồi, cũng càng ngày càng tăng thêm sự hoài nghi của nàng.
Đàm Thụy có tính tình rất là hung hăng, sẽ không dễ dàng khuất phục.
Huống hồ, Tiền Nghiễm Sinh vẫn là cầm lấy tờ đơn xét nghiệm tiến hành áp chế đối với hắn.
Nếu như nói, Đàm Thụy bởi vậy tiêu diệt Tiền Nghiễm Sinh, Vương Di Lôi tuyệt đối sẽ không hoài nghi. Thế nhưng tình huống bây giờ lại cứ một mực ngược lại, Tiền Nghiễm Sinh lại nói Đàm Thụy chủ động đưa tiền cho hắn để mua thái bình... Nói chung, hết thảy đều rất khác thường.
Tiền Nghiễm Sinh đến liền yêu cầu vui vẻ, Vương Di Lôi hết cách rồi, đành phải biên cái cớ để cho hắn đi tắm rửa trước. Tiếp đó, lén lút bấm số điện thoại của Đàm Thụy, gợi ý số điện thoại của đối phương đã tắt máy.
Gọi số điện thoại của bảo tiêu cũng giống thế.
Vào lúc này, trên cơ bản Vương Di Lôi đã có thể xác định, Đàm Thụy khẳng định là trúng mưu kế của Tiền Nghiễm Sinh. Không phải đã bị giết, chính là bị nhốt ở đâu đó.
Chuyện giết người thực sự quá lớn, quá khủng bố. Vương Di Lôi quả thực không dám tưởng tượng.
Nàng theo bản năng hy vọng chính là loại thứ hai.
Thế nhưng, nàng cũng không dám báo cảnh sát.
Nếu như cảnh sát liên lụy tiến vào, thì hết thảy bí mật đều phải lộ ra ánh sáng. Đặc biệt là tờ đơn xét nghiệm biểu hiện mình mang thai, nhất định sẽ bị lão bà của Đàm Thụy biết. Đến vào lúc ấy, bản thân liền thật sự chẳng còn gì cả.
Nếu không thể thông qua thủ đoạn hợp pháp để giải quyết vấn đề, thì cũng chỉ có thể dựa vào chính ta.
Tiền Nghiễm Sinh mang theo rượu đỏ từ bên ngoài đi tới, hắn thuận tiện từ trên tủ rượu cầm lấy hai ly đế cao, rất có thân sĩ phong độ phân biệt rót rượu cho mình và Vương Di Lôi, tiếp đó giơ ly lên, cố làm ra vẻ tiêu sái nói: "Về sau, sẽ không còn ai đến can thiệp cuộc sống của chúng ta, ta sẽ cho ngươi một ngôi nhà hạnh phúc."
Đây xác thực là tiếng nói trong lòng của Tiền Nghiễm Sinh.
Phí đi nhiều công phu như thế, lại bỏ ra nhiều tinh lực như thế, chính là vì đạt được Vương Di Lôi. Sự khó khăn và phiền phức trong đó, đã vượt xa sự theo đuổi của một nam tử có lòng si mê mang ý nghĩa như thường đối với nữ nhân. Nhìn Vương Di Lôi xinh đẹp lại tràn ngập sức mê hoặc, trên người mặc nội y tình thú nằm ở trên giường. Tiền Nghiễm Sinh cảm thấy, bản thân làm tất cả, đều rất có giá trị!
"Tốt! Về sau ngươi phải tốt đối với ta, không cho phép bắt nạt ta! Cụng ly!"
Vương Di Lôi rất cao hứng, lại như tiểu cô nương vừa mới bắt đầu mối tình đầu.
Nàng tựa hồ cảm thấy chỉ uống rượu còn chưa đã nghiền, nhìn Tiền Nghiễm Sinh uống cạn rượu trong ly, đưa tay từ sau lưng ôm bờ vai của hắn, sau đó đem ly rượu đỏ của mình đưa đến bên mép của Tiền Nghiễm Sinh, như là người lớn đút cho đứa bé, chầm chậm tiến đến.
Hết thảy đều rất bình thường, Tiền Nghiễm Sinh cũng không cảm thấy có vấn đề gì.
Nếu như là lúc mới vừa vào cửa, Vương Di Lôi liền làm đến cử động như vậy, Tiền Nghiễm Sinh nhất định sẽ lòng sinh cảnh giác.
Hiện tại, hai người đã lại lần nữa có quan hệ chuyện ấy, hơn nữa trên ga giường còn có hơi ấm đôi bên, áo ngủ nam mặc trên người cũng là Vương Di Lôi lục lọi từ trong ngăn kéo đưa cho mình... Việc này cho thấy, nàng đã khăng khăng một mực đối với ta.
Nàng đã không có lý do để không làm thế ah ———— Đàm Thụy đã không cần nàng nữa, ta một mạch liền đưa cho nàng năm ngàn vạn, những lời nói dối trước đó tuy nói có nhiều chỗ khó mà cân nhắc được, thế nhưng cả tổng thể tới nói, cũng xoi mói không ra tật xấu gì. Vương Di Lôi vốn là nữ nhân được Đàm Thụy bao nuôi, chỉ cần đập tới cọc tiền mặt, nàng chẳng lẽ còn không đàng hoàng đi vào khuôn phép hay sao?
Tiền Nghiễm Sinh từ đầu đến cuối cũng không có phát hiện, Vương Di Lôi lại căn bản không có uống qua rượu được rót ra từ bình rượu đỏ.
Hai ly rượu vào bụng, thân thể đã bắt đầu tỏa nhiệt, Tiền Nghiễm Sinh lại muốn làm chuyện ấy.
Vương Di Lôi từ trên giường bò lên, hóa thân thành một con Tinh Linh khoái hoạt, chạy tới chạy lui ở trong biệt thự rộng rãi, trong miệng cười "Khanh khách khanh khách", trong miệng không ngừng nói câu nói như "Tới bắt ta đi".
Nữ nhân là một loại sinh vật hết sức đáng sợ.
Đặc biệt là nữ nhân xinh đẹp lại có tiền, bên cạnh đều là sẽ có rất nhiều người muốn gần gũi nàng. Bất luận nam nữ, đều có mục đích của riêng phần mình.
Vương Di Lôi đã không còn nhớ, đến tột cùng là đạt được phần lễ vật đặc thù đó từ trong tay vị bằng hữu nào.
Đó là một loại thực vật được mang đến từ địa phương xa xôi.
Nó bị hong khô, mài thành bột, thật giống còn dùng thủ đoạn hóa học nào đó để tinh luyện qua. Khi đó bằng hữu ấy chỉ là đem nó cho rằng món đồ chơi tặng cho mình. Còn đùa giỡn cười nói: Nếu như có ai trêu chọc mình tức giận, liền dùng nó đối phó hắn.
Nghĩ tới, vật này có danh tự thật giống gọi là Celastrus (Chi Dây gối), lại thật giống gọi là Strychnos (Chi Mã tiền). Tên gọi cụ thể Vương Di Lôi thực sự không nhớ được. Nhưng nàng vững vàng nhớ tới: Vật này có độc tính rất lớn, có thể trí mạng.
Khi một nam nhân tắm rửa ở trong phòng tắm, đoạn thời gian đó đủ để cho nữ nhân làm ra rất nhiều sự tình lén la lén lút.
Hơn nữa, nam nhân vĩnh viễn cũng sẽ không biết.
Vương Di Lôi không có khái niệm gì đối với hóa học, thời trung học học qua những thứ đó sớm đã trả lại cho lão sư. Bất quá, sinh vật học của nàng lại rất tốt, lúc đó vẫn là đại biểu môn sinh học trên lớp. Cho đến hiện tại, Vương Di Lôi còn vững vàng nhớ tới lão sư đã nói ở trên lớp sinh vật: Thời gian phát tác sau khi độc tố tiến vào thân thể cũng không xác định, mấu chốt dẫn đến tử vong hay không, thứ nhất phải xem liều lượng dùng độc tố, thứ hai chính là tốc độ tuần hoàn dòng máu của chính người trúng độc.
Muốn Tiền Nghiễm Sinh bị chết nhanh một chút, nhất định phải để cho thân thể của hắn mau chóng nóng lên.
Chạy nhanh đi! Đứa ngốc!
Đến truy đuổi ta ah! Thằng khốn như ngươi bất cứ lúc nào đều có khả năng độc phát thân vong.
"Lạch tạch!"
Tiền Nghiễm Sinh tầng tầng té lộn mèo một cái.
Không phải bởi vì trượt chân, cũng không phải giẫm đến thứ gì.
Hắn cảm thấy đau bụng, đau đến không gì sánh được.
Buổi tối hôm nay, phát sinh rất nhiều sự tình. Tiền Nghiễm Sinh vừa mới tiêu diệt hai người, lại vứt bọn họ cho bà Trần làm món ăn khuya. Những hình ảnh tàn nhẫn tràn đầy máu tươi, cấp tốc chiếu lại ở trong đầu của Tiền Nghiễm Sinh, để cho hắn tỉnh táo rất nhiều, cũng từ trong mộng ảo ái tình mỹ lệ trở về hiện thực.
Bình rượu đỏ đó có vấn đề!
Ta uống một ly, Vương Di Lôi lại cho ta uống một ly... Đợi một tý, nàng thật giống căn bản không có uống, mà là lừa gạt dụ dỗ ta uống vào ly rượu đó.
Bụng đau đớn chẳng những không để cho Tiền Nghiễm Sinh rơi vào hôn mê, trái lại khiến cho đầu óc của hắn chỉ trong nháy mắt đã tỉnh táo lại.
Cơn hoảng sợ to lớn bao phủ Tiền Nghiễm Sinh, nhưng hắn không có chịu thua.
Hắn đương nhiên sợ chết, sợ đến muốn chết, khắp toàn thân đều đang run rẩy. Thế nhưng, hắn cũng không có ý định cứ thế buông tha Vương Di Lôi.
Bà nương thối! Lão tử hao tổn tâm cơ muốn đi cùng với ngươi, ngươi lại dùng thủ đoạn độc ác như thế để đối phó ta.
Ta giết Đàm Thụy, lại đưa cho ngươi ròng rã năm ngàn vạn. Nếu như không đủ, năm ngàn vạn còn lại cũng có thể đưa cho ngươi. Vì sao... Ngươi vì sao phải làm thế?
Trong đầu có thanh âm đang gào thét, đang gào thét.
Tiền Nghiễm Sinh ở bề ngoài lại không chút biến sắc. Hắn nhìn thấy dao gọt trái cây trên khay trà cách đó không xa, thế là bò mấy bước đi đến hướng đó.
"Ôi! Không cẩn thận té lộn mèo một cái. Đến giúp ta một hồi, chân bị trẹo."
"Sàn nhà cũng quá trơn ah, ngươi có phải là chà sáp nến ah?"
"Đến giúp ta một hồi ah, ta chân bị trẹo, dìu ta đứng lên một hồi."
Tiền Nghiễm Sinh cố nén đau đớn, giả vờ ung dung lôi kéo chuyện phiếm.
Loại động tác mê hoặc thế này lập tức thu được hiệu quả.
Vương Di Lôi nhìn ở phía xa, cảm thấy có phải là những độc dược ấy còn chưa phát huy tác dụng. Chính nàng cũng không dám khẳng định. Để cho ổn thỏa, thế là cẩn thận từng li từng tí đi tới từng bước, dìu đỡ Tiền Nghiễm Sinh đang giả vờ đau chân, chầm chậm ngồi ở trên ghế salông.
Truyện khác cùng thể loại
6 chương
78 chương
58 chương
69 chương
1550 chương
29 chương