Cái đuôi nhỏ của anh

Chương 10 : Cái đuôi nhỏ của anh

Thành phố Ninh nằm ở phía nam, mới vào đầu xuân mà ban đêm đã có chút khô nóng, lại thêm thời tiết ẩm ướt, không có gió, không khí tựa như bị ngưng đọng lại. Càng làm cho Vu Điềm cảm thấy không khỏe. Cô để điện thoại xuống, khom lưng, duỗi tay vào ngăn kéo tìm tới tìm lui, cuối cùng cũng tìm được chiếc quạt điện nhỏ mua vào mùa hè năm ngoái, lắp pin vào, gió nhè nhẹ bắt đầu thổi. Làn gió nhẹ thổi qua gương mặt cô, lướt qua da mặt, thổi mái tóc dài mềm mại hơi bay lên, thỉnh thoảng có mấy sợi tóc bay ngược lại chạm vào gương mặt trắng trẻo sạch sẽ. Vu Điềm lấy tay gạt ra hai bên, vẫn cảm lấy cực kỳ nóng. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Hai gò má mịn màng hồng nhạt giống như loại kem dâu tây vẫn thường ăn vào mùa hạ, tiếp đó là hai má lúm đồng tiền lan ra đến tận hai tai, đến khi cả người đều trở nên trắng nõn nà. Kỳ quái! Người ta có nói gì đâu mà mình lại như vậy chứ? Vu Điềm muốn phát điên rồi! "Điềm bảo bối, cậu rất nóng sao?" Trương Giai vừa mới ra ban công để gọt táo để ăn, lúc đi qua chỗ Vu Điềm lơ đãng liếc cô một cái. Thời tiết phương nam thay đổi thất thường, mấy ngày hôm trước buổi sáng cảnh sắc vẫn rất đẹp, mặt trời chiếu gay gắt, nhưng chỉ chớp mắt một cái đến buổi tối mà lại bắt đầu mưa phùn, nhiệt độ hạ thấp. Đêm nay, cũng coi như khá oi bức, nhưng cũng không đến mức phải dùng đến quạt. Vu Điềm há miệng thở dốc, cảm xúc cũng bình thường lại, cố ý giả bộ bình tĩnh tắt quạt đi, lấy gương ra, bắt đầu dùng kem dưỡng da, sau đó vịn cầu thang bắt đầu leo lên giường, giả bộ ngớ ngẩn để cho qua nói: "Mới vừa rồi... Cậu không thấy nóng sao?" "Không nóng." Trương Giai miệng thì cắn quả táo, tay thì quạt gió về phía mặt mình, "Mình cảm thấy mát mẻ thế này rất tốt, trời mưa như vậy, rồi nhiệt độ vừa phải sẽ ngủ rất ngon." "..." "Hay là bị bệnh rồi?" Trương Giai lo lắng liếc cô một cái, ném cho cô một chiếc quạt nhỏ màu cánh sen lên giường, "Nếu mà nóng thì cho cậu mượn đó, miễn cho đến lúc nửa đêm nóng đến tỉnh, mà còn phải trèo xuống giường." Vu Điềm hơi do dự nhận lấy, kéo màn giường vào, lập tức tạo thành một không gian nhỏ thuộc về chính mình. Bốn phía không gian nhỏ đó đều được màn giường che chắn, ánh sáng rất yếu, đầu giường có một chuỗi đèn nhỏ màu vàng trong vắt, khiến mọi thứ như có một vầng sáng màu vàng ấm áp bao quanh. Không có người khác, chỉ có mình cô. Vu Điềm cũng không có chút kiêng nể gì lấy điện thoại cầm trên tay, nhìn chằm chằm hai tin nhắn mà đàn anh có đôi mắt đào hoa kia vừa mới gửi đến, bắt đầu suy nghĩ nên trả lời như thế nào. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Cô trực tiếp bỏ qua hai tin nhắn kia của Lục Chi Diên, trực tiếp trả lời: [Lâu như vậy mà đàn anh không trả lời em, em còn tưởng đàn anh tức giận chứ, cho nên mới giải thích nha.] Lúc này, đối phương khôi phục sự thoải mái, trong lúc Vu Điềm vẫn chưa kịp gửi tin nhắn thứ hai đi, thì đã thấy Lục Chi Diên "ting" một tiếng, gửi tin nhắn tới. Lục Chi Diên: [Đã trễ thế này, tại sao vẫn chưa đi ngủ vậy?] Lục Chi Diên: [Tình cờ lúc ấy có chút việc phải làm ngay, nên phải đi. Không phải là không để ý đến em.] Vu Điềm: [Vậy bây giờ xong việc chưa?] Lục Chi Diên: [Ừm, cũng coi như xong việc rồi.] Vu Điềm: [Đàn anh, công việc mỗi ngày của anh rất bận rộn sao?] Lục Chi Diên: [Cũng không hẳn, chỉ là trong khoảng thời gian này có chút đặc biệt.] Vu Điềm nghĩ một chút xem còn cái gì để hỏi không, đột nhiên nhân cách của Lục Chi Diên giống như bị thay đổi vậy, lại gửi đến một câu: [Đi ngủ đi, thời gian cũng không còn sớm nữa.] Giống như một ông già chú ý dưỡng sinh dặn dò một đứa trẻ ham chơi, chú ý nghỉ ngơi. Vu Điềm nhìn thời gian ở trên điện thoại, vừa vặn là mười một giờ đêm, cũng xem như là không còn sớm, nhưng đối với sinh viên đại học mà nói, tuyệt đối cũng không tính là trễ. Cô không hề bối rối. Bỗng nhiên Vu Điềm nghĩ tới những lời người khác nói, nam sinh khi không muốn nói chuyện phiếm với nữ sinh đều quen dùng kỹ xảo "Ừm... Tốt", "Anh có việc rồi.", "Đi ngủ đi."... Vu Điềm cắn cắn môi, không có lựa chọn nào khác trả lời một câu: [Vậy được rồi, đàn anh, ngủ ngon.] Lục Chi Diên: [Ngủ ngon, đi ngủ sớm một chút.] -- Chỉ năm chữ, đúng là tích chữ như vàng (thường dùng để chỉ những người ít nói). Tâm trạng của Vu Điềm đột nhiên bị năm chữ này làm cho chán nản, cả người nằm ở trên giường, lấy con búp bê mềm như nhung ở bên cạnh, úp gương mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết lên đó, đôi mắt trắng đen rõ ràng nhắm chặt lại, không thể nhịn được nữa, buồn rầu kêu một tiếng. Cảm giác phiền não không khống chế được bắt đầu xuất hiện, lan ra khắp nơi, khiến trái tim cô nặng trĩu. Vu Điềm cào cào tóc, ngồi dậy lần nữa trên giường, cầm điện thoại lên, đang chuẩn bị nhìn xem truyện tranh gần đây có cập nhật mới hay không. Nhưng vừa mới mở mật khẩu của điện thoại, giống như tâm linh tương thông vậy, đàn anh đào hoa vừa mới nói ngủ ngon lại gửi một tin nhắn đến. Vu Điềm có chút tức giận mở ra. Lục Chi Diên: [Đúng rồi, có chuyện quên nói.] Lục Chi Diên: [Em gái nhỏ, thứ sáu tuần sau đi cùng với anh trai tham gia một cuộc họp.] Vu Điềm nhíu mày, đặc biệt để ý nhìn chằm chằm hai từ "Em gái nhỏ" cùng với "Anh trai", đôi mắt hơi chuyển động, giống như vẫn còn đang so đo với việc chúc ngủ ngon khi nãy. Hơi lãnh đạm trả lời: [ ] Lục Chi Diên: [Xin lỗi, quên mất.] Lục Chi Diên: [Kia...] Lục Chi Diên: [Đàn em, thứ sáu tuần sau đi cùng với đàn anh đến tham gia một cuộc họp.] Vu Điềm nhăn mặt nhăn mũi, gõ chữ: [Được.] Đến nửa phút sau phía đối diện cũng không trả lời cô. Nhạt nhẽo, Lại nhạt nhẽo. Hình như là không còn nói chuyện nữa. Ngay lúc Vu Điềm cảm thấy đoạn nói chuyện này chắc có thể kết thúc được rồi, đang phân vân không biết có nên “báo thù” gửi cho anh một câu chúc ngủ ngon, nhân tiện nói "Anh đừng gửi tin nhắn nữa, em muốn đi ngủ” hay không. Điện thoại di động lại rung lên một cái. Đàn anh Lục đặc biệt để ý đến chuyện đi ngủ này: [Sao mà em vẫn còn chưa đi ngủ, anh còn tưởng tin nhắn anh gửi, phải đến ngày mai em mới trả lời chứ?] Vu Điềm theo phản xạ có điều kiện đối nghịch với anh: [Em không có thói quen đi ngủ sớm như vậy.] Lục Chi Diên: [Bạn nhỏ, thức đêm không có tốt.] Vu Điềm: [Em cũng không có thức trễ như vậy.] Lục Chi Diên: [Được rồi.] Lục Chi Diên: [Vậy thì em nhanh ngủ đi. Đàn anh còn có chút việc, phải bắt đầu làm việc rồi.] Thì ra, anh không rảnh để nói chuyện phiếm với cô là vì có việc phải làm. Vu Điềm: [Đàn anh, tại sao anh lại bận rộn như vậy?] Vu Điềm cảm thấy mình có phần kỳ quái, không biết tại sao mũi hơi nghẹn lại, bỗng nhiên mới nghĩ đến khi cô còn nhỏ, lúc ấy Vu Chi Sơ mới mở công ty gây dựng sự nghiệp, mỗi ngày đều bận đến mức sứt đầu mẻ trán, tóc cũng rụng đi rất nhiều, hiện tại bây giờ cũng chẳng còn mấy sợi nữa. Nghĩ như vậy, cô kết nối ý nghĩ lại với nhau, nếu mái tóc ngắn sạch sẽ gọn gàng kia của đàn anh có đôi mắt đào hoa lại biến thành bộ dáng giống với Vu Chi Sơ. Vu Điềm rùng mình một cái, cũng không có đối nghịch với anh nữa, có ý tốt trả lời: [Đàn anh, anh phải chú ý nghỉ ngơi đó, dù sao cũng không nên khiến mình quá mệt mỏi.] Nếu không có tóc, quả thật rất xấu. Lục Chi Diên: [Cảm ơn đàn em đã quan tâm, đàn anh làm xong công việc thì sẽ đi ngủ.] Vu Điềm: [Vậy thì đàn anh, ngủ ngon.] Vu Điềm tắt màn hình điện thoại di động, im lặng nằm xuống, ngay cả chuỗi bóng đèn nhỏ lãng mạn ở đầu giường cũng tắt đi. Tầm nhìn tối đen một mảng. Tâm tình từ từ yên lặng. Cập nhập gần đây của truyện tranh, cô cũng không xem. Trong đầu đều nghĩ đến đàn anh có đôi mắt đào hoa đen nhánh mê người, cùng với giọng điệu lười biếng nhưng đầy suy ngẫm của anh. Cũng không biết, khi anh nói chuyện với những nữ sinh khác, có phải cũng như vậy hay không. - Trên thực tế, Lục Chi Diên chỉ đối với Vu Điềm như vậy thôi. Còn người khác, bất luận là ai, gần như đều không được nhìn thấy vẻ mặt ngả ngớn của anh. Mấy ngày nay, anh không có tiết học, cho nên cũng không cần đến trường. Dù sao cũng sắp tốt nghiệp, mấy giáo viên hướng dẫn đều nhắc nhở anh, bây giờ cần phải đặt trọng tâm lên công việc, thuận tiện cũng nói bóng nói gió một chút, hỏi anh có muốn ở trong nước tìm một công việc bình thường hay là muốn đi tham gia kì thi của quốc gia để chính thức bước chân vào bộ ngoại giao tìm một công việc lý tưởng, hoặc là xuất ngoại làm việc ở đại sứ quán. Nói thật, mấy giáo viên hướng dẫn của Lục Chi Diên cảm thấy đề nghị này rất tốt, Lục Chi Diên  là một nhân tài trời sinh, đương nhiên nên làm việc ở đại sứ quán nước ngoài rồi. Trong lúc anh vẫn còn học quan hệ quốc tế thì đã thành thạo ba loại ngôn ngữ, theo thứ tự là tiếng Anh, tiếng Đức và Tiếng Pháp, thiên phú ở phương diện ngôn ngữ là một điểm cộng lớn. Cả khẩu ngữ chính gốc vùng Luân Đôn cũng có thể chuyển sang giọng Đức rất tự nhiên, mặc tây trang nghiêm túc, ở bên ngoài thực hiện lễ nghi tiêu chuẩn nhất, cả người toát ra khi chất cấm dục lại đầy tự tin, không hề làm mất thể diện của quốc gia. Ngay cả giáo sư Lương thích khiêu vũ ở quảng trường kia cũng nói: "Đứa nhỏ này rất tốt, bẩm sinh đã có thực lực cùng sự quyết đoán của người làm ngoại giao. Trừ bỏ có chút ngạo mạn, các phương diện khác đều không có gì là không tốt. Lấy tài năng của cậu ấy, nếu thật sự đi ra nước ngoài, không cần vài năm, chắc chắn có thể làm lên nghiệp lớn, trở thành một nhân viên quan hệ ngoại giao cao cấp của nước ta." Nhưng đứa nhóc Lục Chi Diên này, ngày thường nhìn thì chuyện gì cũng đều để tâm, nhưng không biết làm sao mà vừa nhắc đến việc ở lại trong nước hay không thì lại không quan tâm chút nào. Vừa có người hỏi anh, anh lại cười cười cho qua, tùy tiện nói mình chưa suy nghĩ đến, còn muốn suy nghĩ kỹ một chút, để lấy lệ cho qua. Không cho một đáp án chính xác. Dù sao, ra nước ngoài ước chừng một kỳ cũng phải vài năm, có người nào lại muốn một mình cô đơn sinh sống ở nước ngoài lâu như vậy chứ. Gần đây công việc bên ngoài dồn lại hơi nhiều. Mấy ngày hôm nay Lục Chi Diên cũng tính không về, vốn cho rằng, lần gặp mặt Vu Điềm tiếp theo cũng là vào ngày thứ sáu tuần sau. Không nghĩ đến ngày hôm nay lại có thể gặp mặt. Ngày hai mươi lăm tháng ba, vừa vặn là sinh nhật hai mươi lăm của của Trần Túy. Ban đầu các đồng nghiệp cùng làm chung đều cảm thấy phải bao một phòng lớn cho anh ta ở quán bar, cùng nhau vui chơi cả đêm mới được. Dù sao cũng năm năm nữa, là đã đến tuổi ba mươi rồi. Con người khi còn sống làm gì được bao nhiêu cái hai mươi năm đâu, hiện tại không chơi thật vui, đến khi tuổi đã lớn mới mù quáng chơi bời thì không được, bây giờ tận hứng vui chơi, tất cả mọi người đều cảm thấy nhân lúc còn chơi đùa được thì nên chơi cho thật đã. Ai ngờ, Trần Túy lại không nghĩ như vậy! "Suốt đêm?" Trần Túy phất phất tay, bộ dáng cực kỳ giả dối: "Đổi cái khác đi. Ngày mai còn phải đi làm, còn phải làm việc, suốt đêm thì thôi đi. Nghĩ cái khác đi." Lý Thu Quỳ ngâm trà dưỡng sinh, cười tít mắt nhìn anh ta: "Như thế nào suốt đêm mà cũng không dám. Sợ bị bệnh liệt dương à." "Con mẹ nó." Trần Túy xông lên đánh một phát vào đầu anh ta, thuận tiện lấy chén trà dưỡng sinh uống một ngụm, "Bất lực cái đầu cậu ấy, cậu mới bị bất lực. Bất lực gì chứ! Không thì hai người chúng ta thử so xem?" "Cậu xác định?" Vẻ mặt Lý Thu Quỳ đầy khinh bỉ nhìn anh ta: "Tớ không so với cậu, có bản lĩnh thì cậu so với lão đại đi." "Lão đại!" Trì Hoành đang ngồi một cái bàn khác bên cạnh Lục Chi Diên nghe tiếng thò đầu ra, đá đá cái ghế dựa ở bàn làm việc có người đang ngủ, thấy người nọ không có dấu hiệu nào muốn tỉnh dậy, lại đá một cái vào chân, không chê nhiều chuyện nói: "Lão đại, Trần Túy với Lý Thu Quỳ nói cậu bị hư nhược." Phải làm việc đến gần sáng, lúc này Lục Chi Diên đang lấy áo khoác của mình che đầu lại, cả người dựa lưng vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe thấy âm thanh, khóe miệng bị áo khoác che mất nhếch ... một cái, lười phản bác, chỉ "Ừm" một tiếng. Coi như là cam chịu. Trần Túy đắc ý đầy hả hê theo bậc thang mà xuống, chỉ vào Lý Thu Quỳ: "Nghe chưa! ! Cậu nghe một chút đi! Chính lão đại cũng thừa nhận mình hư nhược rồi. Cái này làm sao có thể so sánh được nữa chứ?" "Ngu ngốc!" Lý Thu Quỳ đẩy cái chén đi, liếc mắt nhìn cậu ta: "Đó là do lão đại chẳng muốn nói chuyện vô nghĩa với chúng ta, cho nên mới nói như vậy, cậu thật cho rằng lão đại bị hư nhược sao?" "Cậu!" Trần Túy kéo lấy Lý Thu Quỳ, muốn đánh cậu ta. Cuối cùng không biết Lý Thu Quy nói câu gì đó với Trần Túy, Trần Túy lập tức khóc lóc thút thít đi đến bên cạnh ghế dựa làm việc của Lục Chi Diên, lôi kéo cánh tay Lục Chi Diên, tìm anh làm chỗ dựa: "Diên cẩu*, bọn họ bắt nạt mình!" *Cách xưng hô giữa bạn bè thân thiết Âm thanh Trần Túy nói chuyện rất lớn. Lần này trực tiếp làm cho Lục Chi Diên thức dậy, anh lười biếng kéo áo khoác xuống, cánh tay thon dài đeo đồng hồ tùy ý vén mái tóc lộn xộn rơi xuống trán, đôi mắt đào hoa qua nửa ngày mới quay về trạng thái sáng ngời, khóe mắt hơi liếc, nhìn anh ta một cái. Trần Túy hả hê đắc ý tiếp tục cao trạng, ý đồ muốn mượn sức để tuyên chiến với bạn tốt một lần: "Cậu vừa mới thừa nhận cậu bị hư nhược, bọn họ đã cười nhạo mình, cái đó chẳng phải là gián tiếp cười nhạo cậu hay sao? Bọn họ lại còn dám cười nhạo cậu đó! Diên cẩu! !" Ai ngờ, chân mày Lục Chi Diên đầy thâm thúy nhếch lên, buồn cười nhìn anh, mở miệng nói với giọng nói khàn khàn khi vừa tỉnh ngủ. Liếm liếm khóe miệng, trong lời nói chứa ý cười: "Ai nói, từ khi nào thì mình thừa nhận là bị hư nhược, có sao?" Lý Thu Quỳ: "Không có." Trần Túy: "Dối trá!" Tiết mục nhỏ đi vào kết thúc. Tất cả mọi người quyết định mục tiêu là một quán lẩu cách đó không xa, để chúc mừng Trần Túy trở thành một người đàn ông bước vào tuổi hai mươi năm.