Cái đuôi nhỏ của anh

Chương 11 : Cái đuôi nhỏ của anh

Từ tối qua đến bây giờ đã mưa cả đêm, rốt cuộc đến giữa trưa, mưa mới có dấu hiệu muốn ngừng lại. Tần Du đứng ở ban công mang quần áo ra phơi khô, ánh mắt nhìn xuống những vũng nước ướt nhèm nhẹp ở trên đường, sau cơn mưa trời lại sáng, cuối cùng thì mặt trời cũng xuất hiện, loáng thoáng chiếu ánh sáng rực rỡ nhưng rất khó thấy được qua ô cửa kính, cong thành một nửa vòng tròn trên mặt hồ, có chút mịt mù, nhưng lại càng đẹp lạ thường. Đột nhiên có linh cảm, Tần Du chạy cào trong phòng, vui vẻ đề nghị: "Hahaha, mọi người, nhìn thấy mây đen kéo đầy trời, có phải cảm thấy cực kỳ áp lực hay không, có muốn giải tỏa không?" Vu Điềm đang ru rú ở trong phòng ngủ, xem mấy chương cập nhật mới nhất của truyện tranh. Lâm Mặc Mặc đang ở bên cạnh cắn hạt dưa đọc tiểu thuyết, nghe vậy chăm chú nhìn về phía ban công, lạnh lùng nói: "Trời cũng không phải cực kỳ nhiều mây, không có áp lực, cũng không có ý muốn giải tỏa." Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Hai tròng mắt của Tần Du sáng lên, tự động loại bỏ câu nói kia của Lâm Mặc Mặc, hết sức phấn khởi chạy tới ôm lấy cánh tay của Vu Điềm: "Điềm bảo bối Điềm bảo bối, đừng đọc truyện tranh nữa. Giữa trưa ăn cái gì đây, chúng ta đi ăn lẩu đi, mình biết một quán lẩu mới mở ở gần đây." "..." "Tiệm mới khai trương, giảm giá tới ba mươi phần trăm, nếu là sinh nhật một người, sẽ giảm thêm ba mươi phần trăm trên bảy mươi phần trăm còn lại." "..." "Cậu nhìn thời tiết ngột ngạt như thế này mà xem, mưa dầm liên miên, vừa lúc thích hợp đi ra ngoài ăn một bữa lẩu đó. Nếu vào mùa hạ, trời nóng lên, muốn ăn lẩu cũng không ăn được." Vu Điềm nhíu nhíu mày, nhìn cô ấy: "Cũng có lý." "Đương nhiên." Tần Du quay đầu liếc nhìn Lâm Mặc Mặc một cái, ra vẻ bình tĩnh nói: "Mới vừa rồi Lâm Mặc mặc cũng nói ăn lẩu cũng được, cậu ấy đồng ý, chúng ta có hai người đều muốn đi, Điềm bảo bối cậu có đi không?" Lâm Mặc Mặc xoay người: "Mình đồng ý khi nào vậy." Tần Du sờ sờ đỉnh đầu mềm mại của Vu Điềm, nghiêm túc vén những sợi tóc bị bay ra ngoài của cô ra sau tai: "Cậu xem, cậu ấy lại đồng ý một lần nữa rồi." Tần Du: "Giai Giai, có có đi không?" Trương Giai vừa mới thay quần từ trong nhà vệ sinh đi ra, lấy dây lưng buộc lại, hỏi: "Đi đâu?" "Ăn lẩu. Điềm bảo bối cùng với Mặc Mặc đều đã đồng ý rồi, còn cậu?" Trương Giai: "Vậy thì đi." Vu Điềm: ? Lâm Mặc Mặc: ? Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. - Cuối cùng, ba người ở ký túc xá đều bị Tần Du lừa gạt đi ăn thành công. Nói ra thì cũng đã mấy tháng rồi Vu Điềm cũng chưa ăn lẩu, trước kia chưa đi học ở nhà đều là gà vịt ngan luộc cùng với rau xanh, hễ là những món có tính nóng gì đó Lương Nhữ đều không cho cô đụng vào một chút nào, mỗi ngày đều ăn rất thanh đạm, bản thân cô cũng cảm thấy vị giác của mình sắp biến mất rồi. Giờ phút này, bị Tần Du nhắc tới lẩu, thật sự cũng có chút lung lay. Theo như lời Tần Du thì quán lẩu này mới khai trương, cũng không gần trường học, cho nên bốn nữ sinh gọi một chiếc taxi, đi khoảng mười lăm phút là đến nơi. Mặt tiền của quán lẩu vẫn còn rất mới, lối đi nhỏ có để rất nhiều lẵng hoa, ở giữa vẫn còn trải thảm đỏ, cực kỳ náo nhiệt, liếc mắt nhìn một cái, ở trong con phố vắng vẻ trông vô cùng trống trải, đáng tiếc là người đi ngang qua đây rất ít, cơ bản cũng không nhiều khách lắm. Bây giờ là giờ cao điểm để ăn cơm trưa, mà bên trong cũng không có mấy người ngồi. Người phục vụ cầm thực đơn đang nhàm chán đứng ngẩn người ở cửa, thấy một chiếc taxi nặng nề từ từ dừng lại trước mặt tiền của cửa hàng, có bốn nữ sinh dáng vẻ rất đơn thuần đi xuống, ngay lập tức hưng phấn đi về trước một bước, cười hỏi: "Xin chào xin chào, xin hỏi bốn vị muốn ăn lẩu sao?" Tần Du được phục vụ rất nhiệt tình dẫn đến chỗ ngồi: "Vâng đúng vậy, bốn người." Bốn người vào bên trong ngồi xuống, bắt đầu gọi món. Lâm Mặc Mặc có chút tò mò gõ gõ mặt bàn: "Làm sao mà cậu biết quán này mới khai trương, không phải mới khai trương thì sẽ náo nhiệt sao? Tại sao lại có cảm giác không có mấy người vậy?" "Mình biết được trong vòng bạn bè, là một đàn anh gửi đến." Tần Du giơ tay, "Ai biết được, chẳng phải chúng ta chưa gọi món sao. Trước tiên thử xem rồi đánh giá hương vị sau." Lâm Mặc Mặc không nói cái gì nữa. Bởi vì trong quán rất ít người, cho nên thức ăn được mang lên rất nhanh, không tới năm phút đã có người mang nước lẩu cùng toàn bộ đồ ăn ăn kèm ra, xếp rất ngay ngắn gọn gàng đặt ở trên bàn, có thể bắt đầu ăn được rồi. Hôm nay Vu Điềm mặc một bộ quần áo màu đen để cho sạch sẽ, mái tóc mềm mại được buộc đuôi ngựa ở sau gáy, dây buộc cũng không phải là rất chặt, chỉ nhẹ nhàng buộc mấy vòng, cho nên có không ít những sợi tóc ở bên cạnh rơi ra, làm cho gương mặt trắng noãn của thiếu nữ lại càng thêm tinh xảo xinh xắn. Trước khi ăn lẩu, cô nâng tay lên, xoắn ống tay áo lên thật cao, mới cầm đôi đũa lên chuẩn bị ăn, đột nhiên nghe thấy ở của truyền đến một loạt âm thanh hò hét cùng tiếng bước chân nhốn nháo. Không đến một lát sau, bên trong lại đột nhiên xuất hiện một nhóm người cười hi hi ha ha nhốn nha nhốn nháo rất không đứng đắn, bộ dáng coi như là những nam thanh niên trẻ tuổi, bọn họ đều mặc quần áo đi làm, áo sơ mi quần tây, đôi chân dài ở thân dưới đặc biệt bắt mắt, màu da hơi trắng, tướng mạo coi như cũng được, cũng miễn cưỡng coi như là đạt tiêu chuẩn, khí chất thì rất tự cao tự đại. Trần Túy ở trong đám người chỉ liếc mắt một cái là đã nhìn thấy Vu Điềm đang ngồi ăn ở một góc của quán lẩu, thì kinh ngạc vô cùng, đôi mắt hơi nhìn qua người đàn ông vẫn còn đang chăm chú xem điện thoại di động, trong lòng âm thầm hò hét, chuẩn bị có kịch vui để xem rồi. Thật sự là khéo, người phục vụ lại vừa vặn dẫn bọn họ tới cái bàn ở ngay bên cạnh tay phải của Vu Điềm, cái bàn kia là cái bàn còn lại dành cho sáu người. Vu Điềm cầm lấy đôi đũa, đôi mắt mở thật to, nhìn người đàn ông cao gầy đi sau cùng của đám người kia, mặc áo sơ mi sạch sẽ, bên ngoài tùy ý mặc một chiếc áo khoác vận động, không cài khóa kéo, một tay đút ở trong túi quần, một tay cầm đi động ngón tay chuyển động không ngừng, cũng không biết là đang xem gì mà không để ý đường đi, đôi chân dài sải bước đi đến. Chân của anh thon dài thẳng tắp, đi như mang theo gió, khí chất lạnh lùng cao quý, ở trong nhóm người này là người có diện mạo trưởng thành tốt nhất, dẫn tới mấy chị vẫn đang ăn lẩu kia liên tiếp nâng mắt nhìn lén anh vài lần, nhưng ánh mắt của anh rất lơ đãng lại có chút lạnh lùng, không hề có tác phong của một quý ông, ngay cả nửa ánh mắt cũng không cho. Người đàn ông này trời sinh đã mang theo một hơi thở sạch sẽ đầy cấm dục làm người khác phải chú ý, đặc biệt khiến người khác yêu thích. Người đẹp như vậy, lạnh lùng chút thì sao chứ, không phải vẫn khiến các chị gái bên kia quyến luyến không rời, ánh mắt liếc qua đây không biết bao nhiêu lần hay sao. Cùng lúc đó, bởi vì lối đi của bàn ăn rất hẹp, lúc Lục Chi Diên đi ngang qua chỗ của Vu Điềm, vạt áo khoác của anh nhẹ nhàng đụng phải cần cổ trắng như tuyết của thiếu nữ, lướt qua bờ vai của cô, cảm giác ngưa ngứa xuất hiện, cô sờ sờ, nhưng lại rất nhanh đã biến mất, giống như là chưa từng xảy ra chuyện gì vậy. Lâm Mặc Mặc cầm thìa  xúc một miếng thịt bò, tùy ý chăm chú nhìn, thản nhiên đụng một cái vào cánh tay cô, nói đầy mập mờ: "Bạn trai tin đồn của cậu kìa." Vu Điềm: "Ai nói anh ấy là bạn trai của mình vậy." Lâm Mặc Mặc: “Tin đồn với anh ấy, cậu chịu thiệt rất nhiều sao?" Vu Điềm: "Đúng vậy, thiệt thòi lớn đó." Lâm Mặc Mặc: "Thôi đi, trong lòng cậu, không chừng rất vui sướng chứ hả." "..." Lâm Mặc Mặc liếc mắt một cái liền vạch trần tâm tư nhỏ của cô: "Làm sao vậy, mới vừa rồi người ta không nhìn thấy cậu, không vui rồi sao." "..." Vu Điềm không nói lời nào. Kỳ thật cũng có cảm giác... giống như là mất mát. Nhưng Vu Điềm rất là cứng đầu, từ chối không thừa nhận. Cô vừa định nói: "Không hề!" Lâm Mặc Mặc liếc mắt nhìn ra sau lưng cô, khóe miệng hơi nhếch lên ... một cái, ở bên cạnh tai cô thổi một hơi, lời nói rất mập mờ: "Mau nhìn đi, anh ấy đang  nhìn cậu chằm chằm kìa." "..." Lâm Mặc Mặc rất không có ánh mắt đẩy đẩy bả vai của cô, nghĩ muốn xoay mặt cô qua: "Ai, cô bé, người ta đang nhìn cậu đó, cậu mau đáp lại người ta thật tốt đi." "..." Vu Điềm cảm thấy lạnh cả sống lưng, sau lưng có một ánh mắt dính thật chặt ở trên người của cô, muốn bỏ mặc cũng không thể bỏ mặc được nữa. Trái tim đập bùm bụp vô cùng nhanh, có cảm giác như một giây sau có thể nhảy ra khỏi cổ họng vậy, có chút không dám quay đầu, nhưng trong lòng lại rất ngứa ngáy, rất muốn nhìn một cái, xem có phải là Lâm Mặc Mặc lừa cô hay không, có phải thật sự là anh đang nhìn mình hay không. Cứ như vậy khoảng hơn mười giây. Vu Điềm cho mình một cái lý do cực kỳ hợp lý, cô cùng đàn anh cũng đã biết nhau rồi, tối hôm qua vẫn còn chúc nhau ngủ ngon đó. Người ta chủ động nhìn mình, nghĩa là muốn chào hỏi mình, nếu vậy thì mình không thể bơ người ta đi được. Vu Điềm liền cố gắng đè nén trái tim mình, ra vẻ bình tĩnh quay đầu nhìn anh. Ánh đèn ở trong quán lẩu khá tối, bầu không khí cũng có chút lãng mạn, ở trên mỗi ngọn đèn đều có một chuỗi những bóng đèn nhỏ màu vàng, ánh sáng nhàn nhạt nhẹ nhàng chiếu xuống thẳng vào gương mặt của người đàn ông. Lục Chi Diên ngồi ở vị trí góc khuất của bàn sáu người, áo khoác thể thao được anh tùy ý cởi ra rồi vắt lên trên lưng ghế dựa, trên người cổ áo của áo sơ mi trắng cũng rất ngay ngắn, nếp gấp bên dưới lại càng thêm rõ ràng, cả người rất sạch sẽ, thấy Vu Điềm nhìn qua, đôi mắt đào hoa hơi nhíu lại, trong mắt chứa tia sáng nhỏ vụn. Một giây sau Vu Điềm nhận được tin nhắn trên WeChat. Lục Chi Diên: [Tại sao lại đến chỗ này vậy?] Vu Điềm: [Bạn cùng phòng dẫn tới. Còn anh?] Hai người vụng trộm nhắn tin nói chuyện yêu đương riêng với nhau, rõ ràng là khoảng cách cũng không xa, nhưng lại rất vui vẻ sử dụng ứng dụng nói chuyện tán gẫu với nhau. Lâm Mặc Mặc buông tầm mắt quét qua động tác của Vu Điềm, vỗ vỗ cánh tay của cô, đặt một miếng thịt bò mềm bỏ vào trong cái bát sạch sẽ của cô: "Điềm bảo bối, trước tiên không nói chuyện phiếm nữa, ăn cơm xong thì lại nói tiếp. Cứ như thế này chúng mình sẽ ăn sạch sẽ thịt bò thì cậu sẽ không còn cái gì mà ăn đâu." Vu Điềm ngoan ngoãn gật đầu, còn chưa chờ đàn anh đào hoa trả lời tin nhắn, ngay lập tức đã thêm vào một câu: [Đàn anh, em ăn trước đây. Anh cũng ăn đi, nếu cứ nhắn tin nói chuyện phiếm với em, thế chẳng phải mấy món ngon đều bị cướp sạch hết rồi.] Lục Chi Diên ngồi ở một bên, hình như hơi sửng sốt một chút, sau đó cúi đầu cười: [Được. Vậy thì em ăn đi, người bạn nhỏ phải ăn nhiều một chút, thì mới cao lên được. Vu Điềm: ? Vu Điềm rất muốn hỏi, vì sao mà lại sỉ nhục chiều cao chứ. Nhưng cô suy nghĩ lại, cuối cùng vẫn nhịn xuống, trả lời lại một chữ [Được]. - Hôm nay, bọn họ tới quán lẩu này có ý là muốn chúc mừng sinh nhật hai mươi lăm tuổi của Trần Túy. Trì Hoành gọi một chút rượu, để cho mọi người cùng uống với nhau, bởi vì đây cũng không phải là một nơi để ầm ĩ, nên bọn họ nói chuyện vui đùa với nhau cũng tận lực áp chế âm thanh, vừa nói nhảm mấy câu linh tinh, vừa chúc mừng Trần Túy có buổi sinh nhật hai mươi lăm tuổi thật vui vẻ. Trì Hoành: "Bánh ngọt thì khỏi đi, toàn là người lớn, ăn bánh ngọt làm gì. Huống hồ cậu cũng không có bạn gái, càng không cần cánh ngọt làm gì." Lý Thu Quỳ bưng chén rượu lên, cùng Trần Túy chạm một chạm: "Già thêm một tuổi, mình chúc Túy ca sớm ngày tìm được bạn gái, tìm cho mình một chị dâu, sớm ngày giải phóng cho bàn tay trái vất vả lao động mười mấy năm." Liêu Nam: "Sinh nhật vui vẻ, sinh nhật vui vẻ, em trai." Kỳ Nguyên: "Sinh nhật vui vẻ. Quà tặng đã để quên ở nhà, ngày mai bổ sung cho cậu." Cuối cùng, tất cả mọi người đầy mong chờ nhìn về phía Lục Chi Diên, muốn nhìn xem anh sẽ bày tỏ như thế nào. Lục Chi Diên nhíu mày, hơi lạnh toàn thân thu lại không ít, cánh tay dài vươn ra, cầm một cốc bia đầy sạch sẽ vẫn chưa ai đụng tới, chạm một cái với Trần Túy, giọng nói có chút trong trẻo đầy hờ hững, đường nét tuấn tú rõ ràng, giống như ánh trăng lạnh lẽo, nhưng lại cực kỳ thật lòng -- "Sinh nhật vui vẻ. Chúc cậu mọi chuyện đều đạt được như mong muốn, tất cả nỗ lực đều được đền đáp." Những người khác nhỏ giọng nói "Cắt" một tiếng, cảm thấy lão đại thật sự không có thú vị chút nào, hàng năm lúc sinh nhật đều nói như vậy, giống như một lý do thoái thác vậy. Chỉ là Trần Túy biết, quanh năm suốt tháng, lão đại nói rất nhiều lời như vậy với anh ta, lời hay, nói bậy, lời vô vị, trừ bỏ công việc, chỉ một câu này là đầy mười phần tấm lòng. Cậu ấy thật sự hy vọng chúng ta đều tốt. - Ăn qua một vòng lẩu, tất cả mọi người đều đã có chút no. Người phục vụ tới để thêm nước lẩu, Lâm Mặc Mặc lại bắt đầu nhúng thịt bò. Quán lẩu này tự xưng là quán lẩu chính gốc nhất ở thành Đô, ngay cả nước lẩu này cũng là bí quyết độc nhất vô nhị, lại được nấu có tâm, làm hương vị càng thơm nồng. Vu Điềm cũng cảm thấy được, hương vị quả thật không sai, một nồi đồ tươi, vị cay đều đầy đủ, làm kích thích vị giác của khách hàng. Nhưng chỉ là... Thật sự cay quá rồi. Cô vừa ăn một miếng thịt, vừa uống một ngụm nước ở bên cạnh. Thừa dịp người phục vụ đến châm thêm nước, đoán chừng nước lẩu cần phải thêm một lúc nữa mới sôi, Vu Điềm bỏ đũa xuống, lau miệng, mặt hơi đỏ, nhỏ giọng nói: "Mình đi nhà vệ sinh một chút." Nói xong thì đứng lên, theo lối đi nhỏ đi ra ngoài. WC của quán lẩu này rất dễ tìm, toilet nam ở bên trái, toilet nữ ở bên phải, ở giữa là bồn rửa tay, vòi nước ở bồn rửa tay là vòi cảm ứng. Khi Vu Điềm đi vệ sinh xong, đi đến bồn rửa tay ở giữa, lòng bàn tay trắng nõn để xuống, theo lý là dòng nước cũng chảy ra theo. Đáng chú ý là, cô đợi nửa phút sau, đưa tay nhiều lần, vòi nước lại không hề phản ứng, đến nửa giọt nước cũng không chảy ra. Kỳ quái. Vu Điềm lại tiếp tục chiến đấu với cái vòi nước kia, tay đặt ở bộ phận cảm ứng hồng ngoại, quơ quơ, vẫn như cũ không có chút hiệu quả nào, giống như có thù hận gì với cô vậy, không cho một chút phản ứng nào... . Cô thở một hơi rất nhẹ nhàng. Đang muốn nghĩ biện pháp, còn chưa lấy lại tinh thần, trong lúc giật mình, có một bàn tay khớp xương rất rõ ràng đưa ra, không đến vài giây đã giúp cô làm vòi nước hoạt động bình thường.