“Tốt. Cứ quyết định như vậy.” Diệp Mạnh Giác nghĩ nghĩ, lại hỏi, “Sao em biết được?” Dư Chi cười lắc đầu, nói: “Diệp Mạnh Giác, anh không biết sao? Khi anh thích một người, vẻ mặt của anh sẽ bán đứng anh. Ngày đó anh ở sân trượt băng em đã phát hiện. Em đã nghĩ, sở dĩ những người khác không phát hiện, là bởi vì những năm qua anh đối với Tiểu Tư thật sự quá tốt.” Diệp Mạnh Giác như có đăm chiêu, may mắn là chỉ có Dư Chi phát hiện, cũng may mắn Dư Chi không giống những người phụ nữ khác, không thì bé cưng nhà anh nếu bị người khác lôi lên đầu sóng ngọn gió sẽ như thế nào. Nghĩ đến đây, anh không khỏi nắm thật chặt nắm tay. “Diệp Mạnh Giác.” Dư Chi nhìn sắc mặt anh thay đổi mấy lần, biết anh nghĩ tới điều gì, nói, “Anh có thể không cần nỗ lực thích em, nhưng mà, anh phải nỗ lực không thích Tiểu Tư nữa. Chính anh cũng biết nếu chuyện như vậy truyền đi đối với anh và cô bé sẽ tạo thành những ảnh hưởng rất lớn. Tiểu Tư bé nhỏ yếu ớt như vậy sao có thể thừa nhận được áp lực như thế?” “Anh biết, anh… sẽ cố gắng.” Diệp Mạnh Giác thấp giọng nói, dường như không phải đang trả lời Dư Chi, mà như đang nói cho bản thân mình nghe. “Diệp Mạnh Giác, em không phải một người cao thượng, có thể vô tư đem bản thân mình hi sinh đi cứu giúp người khác. Thật sự trong tâm tư, em ít nhiều hi vọng anh có thể thích em. Tuy nhiên, em cũng biết hy vọng như thế thật xa vời. Nếu quả có một ngày, em cảm giác mình càng hãm càng sâu mà anh lại hoàn toàn không thể đáp lại em được, thì Diệp Mạnh Giác, đến lúc đó em sẽ dừng lại.” Dư Chi nói, “Đồng thời nếu anh không cần sự hỗ trợ của em nữa, thì anh cũng nên nói với em một tiếng.” “Được, anh sẽ.” Diệp Mạnh Giác nhìn Dư Chi, lại trịnh trọng nói, “Dư Chi, bất kể thế nào, anh cũng muốn cảm ơn em.” “Diệp Tư, có người tìm.” Một nữ sinh bình thường không nói chuyện cùng Diệp Tư, dùng một giọng điệu cực kỳ dịu dàng nói với cô. Diệp Tư có chút được sủng thành lo, cô nhìn ra ngoài cửa phòng học cũng không nhìn thấy người, tuy nhiên, nữ sinh kia xấu hổ đứng nơi đó, chắc là có người rồi. “Con mịa nó!” Kiều Hoa Hoa thấp giọng hét lên, “Phát xuân, phát xuân ! Lý Xuân Hoa hoàn toàn không thẹn gọi tên của cậu! Cậu xem ánh mắt cậu ta xxx ! Còn có giọng nói cũng xxx chả kém!” Diệp Tư bĩu môi khinh thường Kiều Hoa Hoa, nghiêng thân mình từ chỗ ngồi bước ra ngoài. Có một thiếu niên đứng ngoài cửa đưa lưng về phía cô. “Cậu là…?” Diệp Tư chần chờ hỏi. Thiếu niên kia xoay người, cười sáng lạn với cô, “Diệp Tư!” “Đường Duyệt!” Diệp Tư ngạc nhiên mừng rỡ kêu lên, “Sao anh lại ở chỗ này?” Đường Duyệt không khỏi khẽ cười lắc đầu, “Diệp Tư, anh phải nhắc em một vấn đề, anh đang học bên trung học nha” “A, đúng là trường của chúng ta có khối dành cho trung học,” Diệp Tư ngây ngô cười, “Lúc nãy em không nghĩ tới.” Tối hôm đó Đường Duyệt nói chuyện với Diệp Tư, vừa khéo Diệp Mạnh Giác kêu Diệp Tư ăn cái gì đó, cho nên cái đầu nhỏ của Diệp Tư không nắm bắt được Đường Duyệt nói cái gì với cô, cô hoàn toàn không có năng lực đi suy xét. “Tôi nói mà, thì ra đúng là có trai đẹp đến!” giọng nói đáng đánh đòn của Kiều Hoa Hoa truyền tới. Diệp Tư vừa thấy, người kia đã thay thế Lý Xuân Hoa đứng ở phía sau bọn họ. “Hì hì hì, Đường Duyệt, nói thử nghe xem mục đích mờ ám của anh đến đây tìm Diệp Tư nhà chúng tôi là có chuyện gì?” Kiều Hoa Hoa cà lơ phất phơ trêu đùa Đường Duyệt. Trong lòng Diệp Tư mắng thầm, Kiều Hoa Hoa cậu là nữ lưu manh! Nữ lưu manh! Một vạn lần! Một vạn lần! Đường Duyệt có vẻ như hoàn toàn không để ý tới Kiều Hoa Hoa, anh chỉ cười nói với Diệp Tư: “Tuần này lớp sáu của anh đi công viên cắm trại ăn đồ nướng, em có muốn đi cùng không?” “Đi cắm trại ăn đồ nướng?” Diệp Tư hưng phấn mà nói, “Được, được. Em cũng chưa bao giờ được đi. Nhưng mà, học sinh lớp khác có thể tham gia cùng sao?” Đường Duyệt gật đầu nói: “Ừ, có thể, em yên tâm đi. Vậy thứ bảy anh đón em?” Diệp Tư vội vàng nói: “Không cần không cần, em sẽ nói với chú tiểu Lý đưa em qua là được rồi.” “Tốt lắm, thứ bảy buổi sáng 8 giờ, ở cửa phía nam công viên Hồ Nam tập hợp nhé.” “Được rồi.” Diệp Tư vui vẻ híp mắt cười rộ lên, “Thứ bảy gặp.” Kiều Hoa Hoa không được để ý tới đã tức muốn sùi bọt mép, mấy cọng tóc ngắn của cô ta cũng đã muốn dựng đứng lên hết rồi… “Đường Duyệt, anh dám làm lơ tôi hả! Còn có Diệp Tư! Các cậu…” Đường Duyệt nhìn Diệp Tư nói: “Cứ vậy đi, nếu có chuyện thì cứ gọi điện thoại cho anh, thứ bảy gặp.” “Ừ.” Diệp Tư dùng sức gật đầu, “Thứ bảy gặp, Đường Duyệt!” Đường Duyệt chào tạm biệt cô rồi xoay người đi, Diệp Tư nhìn anh biến mất ở cuối hành lang, thế này mới xoay người về lớp học, đi ngang qua Kiều Hoa Hoa đang xanh cả mặt, tóc dựng đứng trước mặt, cô đắc ý quan sát Kiều Hoa Hoa từ trên xuống dưới một chút, trong lòng thật hả hê, hận không thể chống nạnh ngửa mặt lên trời cười dài, ha ha ha, rốt cuộc tìm được món đồ tốt có thể chiến thắng, không nhìn cô ta! Không nhìn cô ta! Bị áp bách lâu như vậy, mai kia xoay người làm chủ nhân tư vị quả thực quá tuyệt vời. Đường Duyệt quả nhiên lợi hại, Kiều Hoa Hoa nổi tiếng kiêu ngạo khinh địch như vậy cũng có thể bị anh ta chọc cho tức điên, chậc chậc chậc. “Bánh bao nhỏ! Cậu biến thành người xấu rồi! Đồi bại! Cậu và Đường Duyệt quen nhau đâu có bao lâu đã cùng với tên kia làm chuyện xấu!” Kiều Hoa Hoa nổi trận lôi đình, đi theo phía sau Diệp Tư, không ngừng chửi bới Đường Duyệt, “Cậu xem anh ta dáng người khinh miệt như vậy, vừa thấy đã biết không phải người thiện lương gì, lưu manh, tuyệt đối là lưu manh!” “Kiều Hoa Hoa, trước mắt mình chỉ thấy được có một người lưu manh, đó chính là cậu nha, nữ lưu manh!” Diệp Tư nói, “Không được chửi bới Đường Duyệt, nếu không mình vĩnh viễn không để ý tới cậu nữa.” Kiều Hoa Hoa vòng qua trước mặt Diệp Tư, cẩn thận chu đáo hỏi: “Bánh bao nhỏ, cậu thành thật khai báo cho mình, cậu không phải là đang quan hệ kết giao mờ ám với Đường duyệt đấy chứ. Làm gì mà bao che cho người ta như thế? Không thể mới lần thứ hai gặp mặt mà cứ như vậy che chở cho anh ta nha?” “Kiều Hoa Hoa cậu thật lưu manh! Đại lưu manh! Mình không để ý tới cậu nữa!” Diệp Tư quát. Kiều Hoa Hoa ý thức được Diệp Tư giận thật, cũng đã quên bản thân mình vừa mới nổi giận chuyện gì, nhanh nịnh nọt nói: “Tiểu Tư à, mình quan tâm cậu thôi, cậu mới gặp anh ta có hai lần làm sao biết được anh ta không phải lưu manh? Có phải không? Chỉ bằng hoả nhãn kim tinh của mình, vừa thấy đã biết anh ta không phải dễ chọc.” Hừ! Diệp Tư hừ lạnh một tiếng, cậu mới là lưu manh! Diệp Tư nổi giận, cô quyết đoán quyết định phản công! “Kiều Hoa Hoa, có phải nếu hôm nay cậu bị Đường Duyệt trêu đùa, cậu sẽ nói anh ấy là người tốt? Về điểm này của cậu thật là tính toán nhỏ nhặt, đừng có chỉ muốn bắt nạt người ta.” “Mình…” “Cậu cũng đừng giải thích, giải thích là che dấu. Che dấu đã nói lên mình nói không sai!” “Bánh bao nhỏ…” “Đừng gọi mình là bánh bao nhỏ, còn kêu nữa cẩn thận mình nói cho anh Trần Á biết!” “Cậu…” “Cậu cái gì mà cậu, mình hôm nay là hát lên bài ca nông nô nổi dậy, cậu muốn như thế nào đối với mình? Hử?” “…” “Không phản đối à, Kiều Hoa Hoa, mình cho cậu biết, mình tin tưởng vững chắc vào chân lý ‘không chết trong im lặng, bùng phát trong im lặng!’ Mìnhbùng phát đó! Kiều Hoa Hoa! Về sau không được nói nữa!” Kiều Hoa Hoa nước mắt ròng ròng nhìn Diệp Tư, sau một lúc lâu, lóe lên ánh mắt hâm mộ nhỏ giọng nói: “Bánh bao nhỏ, con mịa nó, sao không nói sớm, cậu có sức chiến đấu quá mạnh mẽ! Bây giờ mình tuyên bố, cậu phản công thành công! Mình bội phục cậu!” Phụt ~ Diệp Tư nghe vậy liền muốn ói, đây là tình huống gì? Kiều Hoa Hoa lẽ ra phải giống như con khỉ vò đầu bứt tai, trên nhảy dưới nhót mới đúng chứ? Bội phục? Thế nào là phản công thành công, có vẻ như không có sung sướng đến thế? Kiều Hoa Hoa lại đang tính kế gì sao? Kiều Hoa Hoa nhìn vẻ mặt Diệp Tư rối rắm, trong lòng âm thầm cười trộm, trẻ con, cậu muốn sung sướng sao? Ha ha ha, cậu còn kém lắm, chậc chậc chậc, bánh bao nhỏ lúc ra uy, sức chiến đấu vẫn là tương đối khả quan thôi. Oa ha ha, rốt cục khiến cô ta dạy dỗ thành ra một đối thủ răng bén lưỡi nhọn, những ngày sau, ngẫm lại đều rất đẹp. Không còn nhàm chán, không còn nhàm chán ! Hai người ai cũng có mưu đồ riêng, đều tự trở lại chỗ ngồi đem sách ra đọc không tiếp tục nói chuyện. Kiều Hoa Hoa không nghĩ tới, cô ta kích phát ra sức chiến đấu của Diệp Tư, nhiều năm sau, Diệp Tư trở thành người đầy trang bị vũ khí. Diệp Mạnh Giác quả nhiên như anh nói, rất ít xuất hiện trong nhà, có đến vài ngày, Diệp Tư đều không nhìn thấy anh. Mỗi buổi tối cô chờ đến khi ngủ quên mất, buổi sáng rời giường việc đầu tiên là chạy sang phòng của Diệp Mạnh Giác, xem anh có trong đó hay không. Tuy nhiên, để cho cô tiếc nuối chính là vẫn luôn không nhìn thấy dấu hiệu anh có trở về nhà. Cho dù là trước đó biết, trong lòng Diệp Tư vẫn có một tia mất mát. Trong điện thoại giọng nói Diệp Mạnh Giác dịu dàng dễ nghe, anh dặn cô phải ăn cơm thật ngon, phải ngoan ngoãn ngủ, hết thảy tựa hồ giống như trước kia lúc anh đi công tác, chỉ là cô mơ hồ cảm thấy anh rời cô càng ngày càng xa. Cô muốn hỏi anh một chút, vì sao nhiều ngày như vậy không về nhà, có chăm sóc thật tốt bản thân mình hay không, định nói đến bên miệng lại nuốt trở vào. Thứ sáu, Lý Hoa Quyên sang đây thăm bọn họ. Nghe được Diệp Mạnh Giác đã lâu rồi chưa về nhà, bà cũng không giống như trước lo lắng cho sức khỏe của anh, mà là mang theo chút ý cười gật gật đầu. Vẻ mặt tươi cười của bà làm cho Diệp Tư chảy mồ hôi lạnh. Cô cảm giác được đằng sau nụ cười này chính là đang che dấu chuyện không mấy tốt đẹp. Lúc Lý Hoa Quyên đi có nói với Diệp Tư hai ngày cuối tuần nên trở về nhà lớn ăn cơm. Diệp Tư nghĩ đến cuộc hẹn cùng Đường Duyệt liền từ chối. Sáng thứ bảy, Diệp Tư đúng hẹn đi đến cửa đông công viên Hồ Nam, Đường Duyệt đã chờ ở nơi đó. Diệp Tư xuống xe, chạy tới ngượng ngùng nói: “Đường Duyệt, em tới trễ sao? Thật ngại quá.” Đường Duyệt vội vàng nói: “Không có, là anh sợ em tới sớm, một mình nhàm chán, cho nên anh mới đến sớm hơn chút thôi. Thật ra anh cũng vừa mới đến.” Diệp Tư nhìn Đường Duyệt, trong lòng xúc động, Đường Duyệt thật tốt, nữ lưu manh Kiều Hoa Hoa kia cứ như vậy mà chửi bới Đường Duyệt, hừ! Bạn học của Đường Duyệt cũng từ từ đến đông đủ, thấy Diệp Tư đứng bên cạnh Đường Duyệt, vài nam sinh ồn ào nói: “Đường Duyệt, không nhìn ra, cậu đã có ‘Người nhà’?” Mặt Diệp Tư lập tức đỏ lên. Đường Duyệt cười híp mắt trả lời: “Không phải nói có thể mang người nhà theo sao? Mình mang em gái đến, thế nào?” “Oh, em gái ~”vài người đáng khinh cười khà khà, thấy thế nào cũng rất giống với Kiều Hoa Hoa kia. Diệp Tư không khỏi lắc đầu, thì ra mỗi người bên người đều có một hoặc là vài Kiều Hoa Hoa! Như vậy xem ra cô vẫn là may mắn, bên người cô mới chỉ có một Kiều Hoa Hoa. Đường Duyệt nghiêng đầu nói chuyện với Diệp Tư, thừa lại vài người nở nụ cười nửa ngày, không thú vị vuốt cái mũi đi ra. Diệp Tư thấy bọn họ phẫn nộ mà đi, không khỏi bật cười, “Đường Duyệt, thì ra là anh có kinh nghiệm đấu tranh, khó trách Kiều Hoa Hoa bị tác phong của anh chọc thành như vậy.” “Ừ.” Đường Duyệt cười như thật nói, “Anh trải qua nhiều năm đối địch đấu tranh, tổng kết ra kinh nghiệm chính là không nhìn tới bọn họ, như vậy bọn họ dĩ nhiên là cảm thấy không có ý nghĩa.” “Đúng vậy, Kiều Hoa Hoa lần trước bị tác phong của anh chỉnh thảm.” Diệp Tư nói, “Em rốt cục có thể hãnh diện, ức hiếp cậu ấy một lần.” “Phải không? Vậy em hẳn là nên cám ơn anh đi.” “Đúng vậy, em không chỉ muốn cám ơn anh riêng chuyện này thôi đâu.” Diệp Tư nói xong, không còn cười hì hì nữa, mà là có chút trịnh trọng nói, “Đường Duyệt, cám ơn anh, lần trước theo giúp em cùng đi công viên tưởng niệm.” “Không.” Đường Duyệt nói, “Kỳ thực anh phải cám ơn em mới đúng, anh cũng rất lâu rồi không đi thăm mẹ mình, lần đó vừa khéo có thể đi nhìn bà ấy.”