...
~ Jaejoong...
~ Ha... ~ Cậu giật mình nhìn về phía cửa phòng khi nghe tiếng hắn gọi, ngớ người ba giây sau đó thì chợt nhận ra...hắn vừa gọi tên cậu sao?
Thế có nghĩa là...hắn đã biết rồi...hắn biết hết...từ chuyện cậu đánh mắng hắn thế nào đến chuyện cậu nằm ngủ trên người hắn ra sao...AAAAAAAA...cái tên chết tiệt kia! Ta đã biết không thể tin ngươi được mà...
Jaejoong đang rất lúng túng không biết phải có thái độ gì với hắn bây giờ, cứ như là mình bị bắt tại trận khi đang ăn vụng ấy...Thậm chí việc có thể bị trừng phạt vì đã đánh hắn như thế cũng không làm Jaejoong lo lắng bằng việc cậu chủ động ôm hắn ngủ...chuyện này...chuyện này thực sự rất đáng xấu hổ...
Rất rất xấu hổ ~ ~ ~
~ Jaejoong... ~ Hắn tiến đến gần trong khi cậu vẫn mải nghĩ ngợi, vươn tay ra vuốt vào đôi má đang ửng hồng.
~ A! ~ Jaejoong vội hất tay hắn ra rồi lùi một chút về phía sau.
~ Có chuyện muốn nói với ngươi... ~ Hắn lờ đi phản ứng đó của cậu và tiếp tục sáp gần.
~... ~ Cậu chột dạ, có chuyện sao? Là vụ căn phòng quan tài vàng đó hả?
~ Ngươi... ~ Hắn nắm tay cậu, thật chặt để cậu không thể vùng ra, Jaejoong nhìn hắn khó hiểu ~ Hãy trở thành búp bê của ta...và chỉ được thuộc về mình ta thôi...
~ Búp...b...ê... ~ Jaejoong tưởng mình nghe nhầm, cố hướng ánh mắt dò xét về phía hắn.
~ Búp bê của ta! ~ Hắn khẳng định chắc nịch, người lúc này đã dính chặt lấy người cậu.
~ Umh... ~ Jaejoong đang định hỏi thêm gì đó nhưng mùi máu tanh nồng chợt sộc lên mũi khiến cậu giật mình.
Đến lúc này cậu mới nhìn kỹ hắn. Khắp người hắn được nhuộm đỏ bởi máu tươi, trên khuôn mặt, trên cánh tay...đâu đâu cũng là máu...nó...làm cậu kinh tởm...cậu muốn ói...
~ A! Tránh xa ta ra! ~ Cậu đẩy hắn thật mạnh, đưa tay lên bịt mũi để không phải ngửi mùi đó từ người hắn.
~ Ngươi... ~ Hắn nhìn cậu khổ sở trên giường, sau đó lại nhìn vào mình ~...ngươi sợ máu người sao?
~ Ọe...oẹ... ~ Dạ dày như muốn lộn cả lên, đầu óc choáng váng...máu người...máu người...
Hình ảnh hắn giết người ngay trước mặt cậu ngày trước vốn đã được chôn sâu trong lòng nay vô tình dội lại. Kinh khủng...thật kinh khủng...bảo cậu làm búp bê của kẻ như thế này ư? Bảo cậu làm đồ chơi để kẻ này vui lòng ư? Để ngày ngày chứng kiến thú vui dã man của hắn ư?...Không...Câu trả lời của cậu là không - bao - giờ —
Hắn rùng mình một cái, toàn bộ vết máu trên người hắn đều biến mất không một dấu vết, nhíu mày nhìn cậu mặt mũi tái nhợt trên giường, cậu sợ đến mức này sao? Hắn túm tay cậu kéo về phía mình.
~ BUÔNG RA ~ Cậu gào lên ~ KHÔNG BAO GIỜ! TA KHÔNG BAO GIỜ TRỞ THÀNH BÚP BÊ CỦA NGƯƠI! KHÔNG BAO GIỜ THUỘC VỀ NGƯƠI! ĐỪNG MƠ!
Bốp ~ ~ ~
Cái tát mạnh vào má phải làm Jaejoong ngã rạp xuống giường, bên tai nghe ing ing gì đó, mắt mờ cả đi, môi có cả vị mằn mặn của máu, chỉ một cái tát cũng đủ lấy đi một nửa sức lực của cậu. Hắn dường như đang cực kỳ tức giận thì phải.
~ Không bao giờ ư? Ngươi dám từ chối ta? Ngươi không có quyền! Nghe rõ đây, từ giờ phút này, ngươi là búp bê của ta, là đồ chơi của ta, thuộc về ta, mãi mãi thuộc về ta!
Hắn vừa gầm lên vừa lao vào ngồi đè lên cậu, hai mắt long lên sự tức giận tột độ. Lần đầu tiên hắn chịu nhận một con người làm búp bê bên mình, lần đầu tiên hắn chịu coi một con người không phải đồ ăn, lần đầu tiên hắn chịu gọi tên một con người...tất cả những lần đầu tiên đó khó khăn lắm hắn chịu thừa nhận, vậy mà câu trả lời hắn nhận được là gì?? Không bao giờ sao? Được, vậy để ta xem ngươi làm thế nào thực hiện được cái “không bao giờ” ấy.
Jaejoong hiện tại vẫn chưa hết choáng bởi cái tát ấy nên chỉ biết nằm ôm đầu. Đến khi nghe tiếng “roạt” một cái cùng với sự trống trải lạ thường ở phần thân trên cậu mới giật mình ngóc dậy.
~ Ngươi làm gì vậy? ~ Cậu hét lên khi thấy chiếc áo mấy giây trước cậu mặc giờ đã bị xé thành hai mảnh và càng hốt hoảng hơn khi thấy tay hắn chạm đến quần mình.
~ Xem ngươi có thể ngăn cản được việc ngươi thuộc về ta không?
Roạt ~ ~ ~
Vốn dĩ quần áo dành cho con mồi ở đây rất mỏng và dễ rách, cộng thêm việc hắn rất mạnh, vậy nên chỉ sau hai lần hắn dùng sức như vậy, cậu đã hoàn toàn trần trụi trên giường. (>/////.
Truyện khác cùng thể loại
79 chương
50 chương
24 chương
50 chương
217 chương
164 chương
38 chương
133 chương