...
~ Chủ nhân...vậy giờ phải làm sao đây...? ~ Hankyung nhẹ nhàng lau giọt mồ hôi thứ n đọng trên khuôn mặt xinh đẹp của Heechul.
~ Không biết nữa... ~ Y cau có ~...gì ấy nhỉ? À, Jaejoong, cái con người này...thật không ngờ dám đánh Yunho như thế, thật là...
~ Chủ nhân à, ngài chẳng lẽ không lường trước được với tính cách của Jaejoong thì việc cậu ấy dám đánh Chúa tể là hoàn toàn có thể sao ~ Anh cười mà mặt méo xệch.
~ Biết nó bướng bỉnh, ương ngạnh, nhưng ta cứ nghĩ nó chỉ dám đứng quát mắng Yunho vài câu thôi, chứ ai ngờ...sao tay đau mà đánh ghê thế không biết... ~ Y thoáng rùng mình khi nghĩ lại lúc nghe thấy những tiếng “bụp bụp” phát ra từ bên trong.
~ Vậy...
Kẹttttttt...
Cánh cửa bất chợt mở ra, anh và y nuốt nước bọt nhìn về phía đó.
Vị Chúa tể uy nghiêm giờ này đáng ra nên nằm trong quan tài để hồi phục hoàn toàn sức mạnh sau một thời gian ngủ dài thì nay, lại đang bước ra ngoài trong khi tay ôm trọn một con người. Và con người đó còn có thể là ai khác ngoài Kim Jaejoong, người vừa tuyên bố sẽ hận Yunho suốt đời xong lại dễ dàng nằm ngủ ngon lành trong lồng ngực hắn ngay sau đó.
Hắn bước nhanh về phía phòng mình và không quên liếc nhìn Heechul một cái.
...
Hắn đang nằm trong quan tài vàng cố khôi phục lại sức mạnh của mình đột nhiên giọng y vang lên. Y yêu cầu thuộc hạ mở cửa, hắn thắc mắc, y vào đây làm gì? Chẳng phải trước đấy hắn đã yêu cầu không ai được vào đây khi không được hắn cho phép cơ mà.
Hắn đã toan ngồi dậy, toan đuổi kẻ trong phòng ra ngoài, nhưng hắn lại không làm thế, ngay sau khi phát hiện ra là không chỉ có mình y vào. Cậu cũng vào.
Y đến gần quan tài, bảo cậu nhìn vào, cậu nhìn...
Tâm trạng cậu, hắn có thể cảm nhận được, thật sự rối bời, hắn đã nghĩ chỉ nên có những cảm xúc đại loại như vui mừng hay ngạc nhiên ở đó thôi, nhưng sao nó lại hỗn loạn thế? Chẳng phải cậu luôn rất căm hận hắn sao? Sao lúc đó điều mà hắn cảm nhận được không chỉ có vui mừng vậy?
Y để cậu lại, nói rằng hắn đang ngủ say như chết và cậu có thể thoải mái mà trả thù hay trút giận gì đó lên người hắn. Cậu đâu có ngốc nhỉ, sao lại tin lời y được chứ?
Vậy mà cậu cũng làm thật, ban đầu có vẻ không tin, nhưng sau đó lại đánh như thể đang đánh một xác chết thực sự. Vậy mà hắn đã nghĩ là cậu sợ hắn, dường như là cậu có sợ, nhưng cách cậu sợ sao khác biệt với những con người khác như vậy?
Chưa bao giờ hắn bị kẻ khác vừa đánh vừa chửi như vậy, và cũng chưa bao giờ hắn chịu để yên cho người ta đánh chửi hắn như vậy. Cậu là người duy nhất dám làm thế, điều đó làm hắn tò mò muốn biết cậu có thể làm được gì nữa sau khi đánh chửi hắn.
Cậu khóc. Vừa khóc vừa đánh. Có vẻ như cậu đang thực sự bùng phát. Hoá ra đó là tất cả những uất ức trong lòng cậu ư? Hắn không bao giờ để ý đến những chuyện đó. Hắn không hề cảm thấy thương tâm hay tội nghiệp gì cậu, một khi đã là con mồi của hắn đương nhiên phải chịu đựng những điều đó thôi. Chỉ là hắn không muốn cậu khóc, đôi mắt ngập nước, làn môi run rẩy, giọng nói yếu ớt, điều đó không hợp với cậu, thật không giống với kẻ đã làm dấy lên tính chiếm hữu ở hắn.
Cậu trèo vào quan tài, nằm lên người hắn, thiu thiu ngủ, đôi môi khẽ mấp máy...
“Đúng là ngươi rồi...là ngươi đêm qua đã ôm ta...”
Cậu để ý đến điều đó ư?
“Yunho...ngươi có muốn biết tên ta không?”
Không những muốn, mà còn cần...
“Ta là Jaejoong...hãy nhớ lấy”
Jaejoong...Jaejoong...ta nhớ rồi...
“...Kim Jaejoong...người sẽ hận ngươi...suốt đời...”
...Kim Jaejoong...người sẽ thuộc về ta...suốt đời...
Từ giờ ngươi không còn là con mồi của ta nữa...
“Hãy trở thành búp bê của ta...
...và chỉ thuộc về mình ta thôi...”
...
~ Lúc ngươi tỉnh lại, nhất định sẽ phải gọi ta bằng chủ nhân ~ Hắn đỡ Jaejoong nằm xuống giường và khẽ thì thầm bên tai cậu.
...
Có ba việc hắn nhất định phải làm khi ra khỏi quan tài.
Thứ nhất, đưa cậu về phòng nằm nghỉ.
Thứ hai, trừng phạt.
~ AAAAAAAAAAAAAAA YUNHO EM LÀM VẬY THÀ EM GIẾT TA ĐI CÒN HƠN! ~ Heechul gào lên một cách thống thiết.
~ Ngươi biết rõ ta không thể giết ngươi mà, muốn trừng phạt ngươi có lẽ đây là cách tốt nhất ~ Hắn vừa nói vừa đưa tay đóng mạnh cửa phòng, đương nhiên đã làm phép để hắn là người duy nhất có thể mở được cánh cửa này ra.
~ Không! Yunho, ta làm vậy chẳng phải để em hiểu rõ cậu ta đang nghĩ gì sao, dường như em đã có ý định giữ cậu ta lại, em không nghĩ điều đó phân nửa là công của ta và Hannie sao? ~ Y cố níu tay áo hắn, hình phạt này thực sự quá khủng khiếp với y.
~ Bởi vậy nên các ngươi mới càng đáng bị phạt ~ Hắn phất tay áo một cách phũ phàng rồi bước đi ~ Chỉ cấm ngươi một tuần thôi, ngươi không bị “nghiện” đến mức đó chứ?
~ YAAAA, rồi xem sau này em có bị “nghiện” như ta không nhé! ~ Y gào lên một cách uất ức, bất lực nhìn hắn bước đi, y chạy đến cánh cửa đó thì thào.
~ Hannie, Hannie...
~ Chủ nhân... ~ Tiếng anh phát ra từ phía sau cánh cửa ~...cố chịu đi, chỉ trong một tuần thôi mà...
~ Một tuần liền, một tuần không được nhìn mặt ngươi, không được chạm vào ngươi, chỉ có thể nói chuyện qua cánh cửa thế này...Hannie ah...ta không chịu nổi đâu ~ ~ ~ ~ ~
~...umh...Chulie...không sao mà... ~ Anh nhẹ nhàng an ủi, trong lòng có chút ấm áp, Huyết Vương của anh, lại sắp làm nũng rồi.
~ Hannie ~ ~ ~ Vậy sau này phải bù cho ta nhá, Hannie, bù nha, một ngày ta sẽ chạm vào ngươi gấp đôi, sẽ ôm ngươi gấp ba, sẽ hôn ngươi gấp năm...
~ Được, được, sẽ bù, anh sẽ bù... ~ Hankyung nhắm mắt tựa vào cửa tưởng tượng ra khuôn mặt đang xịu xuống nũng nịu của Heechul mà không kìm nổi một nụ cười.
~ Hannie...yêu ngươi nhiều lắm...
~...umh...Chulie...
...
Cảnh tượng cảm động khiến không ít người lỡ nhìn phải rợn tóc gáy, và một trong những người tóc gáy đang dựng cả lên là Kibum. Cậu dám chắc nếu Dã Vương mà ở đây đảm bảo ngài sẽ dùng mọi cách mà phá tung cái cánh cửa kia ra, thà rằng để hai kẻ kia ôm nhau thủ thỉ trong phòng còn hơn là ngay giữa hành lang thế này.
Nhắc đến Dã Vương, trong lòng Kibum lại dấy lên lo lắng, ban sáng ngài vừa nói rằng đêm nay nhất định sẽ làm thịt ba đến bốn tên Hunter chỉ vì kẻ kia dám thách thức ngài. Không phải Kibum không tin vào sức mạnh của Junsu nhưng...đối đầu với một Hunter mạnh vậy...không phải là rất nguy hiểm sao?
...
Có ba việc hắn nhất định phải làm khi ra khỏi quan tài.
Thứ nhất, đưa cậu về phòng nằm nghỉ.
Thứ hai, trừng phạt.
Thứ ba, xả giận.
Cả đời này hắn chưa từng để ai đánh đấm chửi mắng như thế. Nếu nói hắn không nổi giận là nói dối, nếu nói hắn không muốn giết cậu xả giận cũng là nói dối. Chỉ là trước đấy hắn đã quyết định sẽ giữ Jaejoong bên mình nên không thể để cậu chết, hơn nữa hắn cũng có thể từ từ hành hạ cậu, bắt cậu phải trả giá cho ngày hôm nay.
Nhưng nỗi bực tức trong lòng không thể không xả được...
Dù sao cũng đã đến lúc thử xem sức mạnh sau 5000 năm ngủ vùi thay đổi ra sao...
Hơn nữa cũng nên có một cột mốc đánh dấu sự quay trở lại của hắn...
...
~ Thằng nhỏ chết tiệt! ~ Junsu vừa hoá thân khỏi lốt mèo vừa cằn nhằn, thằng nhỏ tên Haehae gì đó cứ bám dính lấy nó, đi ngủ cũng phải ôm phải siết cho đã, chắc chắn sau khi xong chuyện thằng nhỏ đó sẽ là người bị nó vặn cổ đầu tiên. (TT^TT)
Máu của Hunter, cứ nghĩ đến việc sắp được cắm ngập nanh vào cổ một trong những gã Hunter nào đó ở đây là Junsu lại thấy rộn cả lòng. Nó nhảy lên một cái cây cao và lặng lẽ quan sát bên dưới. Có hơn phân nửa Hunter ở đây đã đi săn Vampire, trong đó có gã. Dù sao thì việc gã đi vắng cũng làm việc hút máu Hunter của nó trở nên nhạt đi chút đỉnh, nhưng không sao, ắt hẳn sẽ rất thú vị nếu thấy khuôn mặt của gã khi phát hiện ra hai ba cái xác đồng đội nhỉ? Thật sự tò mò quá...
Ngay khi nó đã tia được một kẻ phù hợp để khai vị đêm nay, còn chưa kịp tìm cách bắt thì đã có chuyện khiến nó phải sững lại. Nó cảm thấy có một cái gì đó vừa xuất hiện. Rất mạnh, rất quen...
~ Yunho huyng...?
Vùuuuuuuuu ~ ~ ~
Một làn gió lạnh thổi qua khiến tất cả phải rùng mình. Dường như những Hunter bên dưới đã nhận ra sự xuất hiện của một Vampire có bá khí cực mạnh vừa lướt qua đây. Chỉ đơn giản là đi lướt qua, nhanh đến nỗi bọn chúng chỉ kịp nhìn thấy một bóng đen vụt qua trên bầu trời.
~ Yunho hyung, hyung ra ngoài làm gì vậy? ~ Junsu nhìn theo cái bóng đen đó khó hiểu, chẳng phải đã bảo để nó điều tra về việc Hunter Vương sao? Tại sao huyng ấy lại xuất hiện chứ? Và tại sao...lại hướng về phía Tây...
Nó nghĩ mãi mà không ra lý do, đang định liên lạc với Kibum để hỏi thì bên dưới chợt nhộn nhạo hẳn lên, bọn chúng đang có chuỵên gì vậy?
~ Hunter khu Tây yêu cầu trợ giúp, họ đang bị một Vampire tấn công!
...
Đoàng ~
Tiếng súng vang lên khô khốc, gã nhếch mép tiến đến gần Vampire đang nằm quằn quại đau đớn dưới đất. Cảm giác được hạ gục những sinh vật đáng ghét này thật tuyệt. Đứng nhìn thi thể kia đang dần dần tan ra, gã chợt nghĩ đến nó, con mèo đen ấy...thật muốn nhìn vẻ mặt đau đớn khi trúng đạn bạc của nó quá...
Bíp bíp bíp ~ ~ ~
~ Humh? ~ Gã rút bộ đàm ra, lần này lại là nhiệm vụ gì đây?
~ Park Yoochun! Đến ngay khu Tây, họ đang gặp nạn...
...
Trăng đêm nay thật sáng...
Màu đỏ thẫm của máu tươi quyện với ánh sáng lạnh bạc của trăng...
Nó cho ta cảm giác được hồi sinh thật sự...
Không bao giờ Yoochun quên được giây phút đó, hay nói chính xác hơn, không bao giờ những Hunter có mặt lúc đó quên được hình ảnh ấy...
Ngay khi nhận được điện báo cầu sự trợ giúp, họ đã không chậm trễ đến ngay khu Tây. Có thể thấy rõ sự sợ hãi của người cầu cứu, người đó vừa run run vừa nói rằng, chỉ một Vampire duy nhất đến và đang dần cướp đi sự sống của tất cả bọn họ.
Vội vàng đến...
Và những gì nhận được...
Là ký ức kinh hoàng ám ảnh cả đời không thôi...
Mặt trăng lạnh lẽo quét thứ ánh sáng mờ ảo soi tỏ khuôn mặt góc cạnh đẹp như tạc tượng. Đôi mắt lãnh khốc sâu thẳm hoàn toàn không chút lay động vì những xác chết nằm rạp khắp nơi. Máu tươi vấy đẫm khắp người chỉ càng làm cho kẻ đó thêm đáng sợ. Phía dưới - cái bóng hắn đổ dài trên những xác người, phía trên - mặt trăng huyền bí chiếu rọi những ánh bạc thê lương xuống. Hắn đứng ở giữa, tàn bạo và vô tình, đưa tay nếm thứ chất lỏng tanh nồng đang nhỏ giọt trên tay mình, gương mặt không chút biểu cảm, chất giọng trầm đục vang lên tựa âm thanh của địa ngục.
~ Không ngon chút nào...
~ KHỐN KHIẾP ~ Gã điên tiết rút súng bạc chĩa vào hắn, không do dự mà bóp cò.
Đoàng ~
Tất cả sững người lại, viên đạn trong chớp mắt cắm vào ngực hắn, và cũng trong chớp mắt biến mất không một dấu vết.
~ AAAAAAAAAAAAAAA ~ Yoochun giật mình hướng về phía đồng đội của mình, một người đã gục xuống, vết máu loang lổ ngay giữa ngực, là bị đạn bạc xuyên qua tim...
~ Ngươi...
Đôi mắt hắn nhìn xoáy vào gã, con người này thực sự can đảm, ít nhất là hơn lũ Hunter đang co rúm ở kia. Hắn xoay người, đẩy nhẹ người lên, trong chốc lát đã chỉ còn là một bóng đen mất hút giữa trời.
~ Kẻ đó...hắn là...
~ Đừng nói đó chính là Chúa tể Vampire đấy...quá khủng khiếp...
~ Toàn bộ người ở đây...đều chết cả rồi...
Những Hunter đến cứu viện lúc này chỉ còn biết đứng nói chuỵên với nhau, nhìn nhau để tự trấn tĩnh lại. Chỉ có gã là đôi mắt đỏ ngầu lên vì giận dữ, quá độc ác, quá tàn khốc...kẻ đó...nhất định phải bị đánh bại...
Bíp bíp bíp ~ ~
~ Chúng tôi ở bên khu Nam, hãy đến trợ giúp chúng tôi, hiện tại tình hình đang rất nguy cấp...có một Vampire...aaaaaaaaaa...títtttttt ~ ~ ~
...
Yoochun cùng đồng đội phóng như điên đến khu Nam, cuối cùng lại một lần nữa đứng chết sững tai chỗ, toàn bộ khu này đã bị san bằng...
Xác người chất đống...
Máu chảy thành dòng...
Lại - là - hắn —
~ MAU ĐẾN KHU BẮC! ~ Yoochun đã gần như gầm lên như vậy.
...
Thật vô vị, thật tẻ nhạt, thật chán ngắt...!
Junsu dậm chân bước về căn nhà của Yoochun hững hờ nhìn nhóc con đang nằm ngủ ngon lành, nó trở lại vào trong lốt mèo rồi nhảy lên giường nằm cạnh nhóc. Tất cả bọn Hunter ở khu này đều đi đâu hết rồi, chỉ để lại ta với ngươi thôi nhóc à, ngươi thì chắc chẳng vấn đề gì, nhưng kế hoạch làm thịt vài ba Hunter ở đây đêm nay của ta phá sản hoàn toàn rồi. Phew ~ ông anh chết tiệt, lên làm gì không biết. Vừa rồi cũng có hỏi Kibum, thằng nhóc còn không biết Chúa tể đã đi ra ngoài, chỉ thuật lại chuyện quan tài vàng gì gì đấy làm nó cười đau cả bụng. Thứ nhất cười vào mặt vị Chúa tể đáng kính cuối cùng cũng không thoát khỏi cái lưới mà Heechul giăng ra, thứ hai cười vào mức độ tự tin cùng ngốc nghếch của Heechul khi đã đưa tên nhóc gì đó vào căn phòng quan tài vàng. Huyng ấy nghĩ rằng Yunho hyung sau khi quyết định giữ tên nhóc đó làm búp bê sẽ quay ra bắt tay cám ơn huyng đã làm mối se duyên sao? Đúng là khôn ba năm dại một giờ, để coi bây giờ Heechul sống thế nào khi tách ra khỏi đồ chơi của hyung ấy...
RẦMMMMMMMMM
Đang miên man suy nghĩ đột nhiên nghe tiếng cái cửa bị đạp mạnh, Junsu giật mình ngóc đầu dậy. Là gã, toàn thân đẫm máu, đôi mắt long lên sòng sọc nhìn vào nó giận dữ. Cái quái gì thế này? Ta đã kịp động đến tên Hunter nào đâu? Khoan! Đẫm máu sao?
~ Là ngươi! Vampire các ngươi...một lũ quỷ sống...!
~ Yoochun...đó chỉ là một con mèo thôi mà ~ Người đứng bên cạnh gã cố ngăn một Yoochun đang bị kích động ~...cậu bị thương nặng quá, mau dưỡng...
~ Buông ra! ~ Gã hất tất cả những cánh tay đang đỡ lấy mình, nhanh chóng vớ lấy khẩu súng bạc dắt bên mình mà nhằm thẳng vào người nó.
Đoàng ~ ~ ~
Junsu tránh không kịp, chỉ thấy nhói đau ở bụng sau đó chìm dần vào cõi mơ hồ, bên tai dường như còn văng vẳng tiếng khóc của nhóc đó, chắc bị tiếng súng đánh thức đây mà...chết tiệt...gã đó...
Dám bắn ta...
...
~ Chúa tể? Người...
Những Vampire thuộc hạ không ngừng thắc mắc khi thấy hắn trở về trong y phục đẫm máu, máu thậm chí còn dây thành từng dòng theo bước chân hắn đi.
~ Hannie...yêu ngươi...nhớ ngươi...thương ngươi...
Hắn nhếch mép nhìn về phía kẻ tự kỉ đáng thương phía kia, nếu nghĩ hắn có thể động lòng vì cảnh đấy là nhầm to đấy. Ném một cái nhìn vô tâm về phía ấy, hắn bước nhanh về phía phòng mình. Đã ngủ cả một buổi chiều trong căn phòng đó hôm nay, đến lúc phải dậy rồi...
...
Jaejoong ngồi trên giường ôm đầu gối mình suy nghĩ. Đôi mắt to tròn thường ngày hiện đang mơ màng nhìn vào một điểm không xác định trước mặt, đôi môi đỏ mọng hơi bĩu ra vẻ khó chịu. Thế là thế nào nhỉ? Cảm giác đó là sao? Sao một con mồi lại có phản ứng với kẻ đi săn như thế chứ? Có ai như cậu không, trèo lên người hắn nằm ngủ một cách ngon lành. Thực ra lúc đó lòng rối bời chỉ muốn vào thử xem có phải hắn là người đã ôm mình đêm qua không, thử xong nhất định sẽ ra ngay. Ai ngờ lúc ấy cậu mệt quá, nằm trên ngực hắn lại vừa ấm vừa êm khiến cho hai mắt làm phản mà nhắm tịt vào...Mà điều rắc rối nhất là cậu nằm ngủ cực ngon nữa chứ! Thế là không được, không được...Jaejoong nghĩ đến đây thì lắc lắc đầu cật lực, hai má vô tình hơi ửng hồng, mắt nhắm tịt, môi mím chặt vẻ không cam tâm...
Và hoàn toàn không để ý rằng có một tia sáng lóe lên trong mắt hắn, kẻ đã đứng lặng lẽ quan sát cậu nãy giờ...
Truyện khác cùng thể loại
9 chương
22 chương
17 chương
53 chương