Edit: Nhược Vy Beta: Quanh “Em nói câu nào?” Anh nghiêng đầu nhìn cô. Lâm Giang Nam mím môi: “Cái câu lúc nào cũng được.” Cô vừa nói xong liền nghe thấy Khương Trừng bật cười, mặt Lâm Giang Nam không khỏi nóng lên. Có gì buồn cười? Đây vốn là anh nói mà! Lâm Giang Nam nghĩ thầm. “Câu nào anh nói với em cũng là thật.” Một lát sau, Lâm Giang Nam nghe thấy Khương Trừng trả lời, cô nhìn anh theo bản năng, lại bất ngờ nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc thâm thúy của anh. Bởi vì lái xe nên Khương Trừng dời tầm mắt đi, nhưng Lâm Giang Nam vẫn còn nhìn anh, nhìn đến mức anh phải quay đầu mở miệng: “Nếu em còn nhìn nữa, anh sẽ phải suy xét lại xem chúng ta có thể trở về không đấy.” Lâm Giang Nam: “…” Vì thế cô yên lặng thu hồi ánh mắt nhìn anh, hướng mắt ra ngoài cửa sổ. Bên ngoài tuyết đã rơi từ lúc nào, trận tuyết không lớn, chỉ có từng bông tuyết nhỏ lả tả bay xuống. Buổi tối sau khi về đến nhà, Khương Trừng mang theo Coca và Longleg, Lâm Giang Nam thì lên tắm rửa. Cô vừa tắm rửa xong liền thấy Khương Trừng ngồi bên mép giường. Từ lúc cô bước ra, ánh mắt Khương Trừng chưa từng rời khỏi cô, Lâm Giang Nam không khỏi mở miệng hỏi: “Nhìn gì, anh không đi tắm à?” “Lại đây.” Khương Trừng nhìn cô, đôi môi mỏng nhẹ nhàng phun ra hai chữ, giọng anh nhàn nhạt nhưng lại vô cùng dụ hoặc. “Làm gì?” Tuy Lâm Giang Nam hỏi như vậy nhưng bước chân lại không tự chủ đi qua chỗ anh. Cho đến khi cô đã đứng trước mặt mình, Khương Trừng kéo Lâm Giang Nam vào lòng, Lâm Giang Nam thuận thế ngồi trên đùi anh. Lâm Giang Nam thật sự rất nhẹ, ngồi trên đùi Khương Trừng không có bao nhiêu trọng lượng, hơn nữa chiếc eo thon nhỏ có thể ôm hết một tay cũng bị anh chế trụ. Anh vùi đầu vào hõm vai cô. “Thơm quá.” Anh nói. Lâm Giang Nam vươn tay vuốt tóc anh, nói: “Mùi sữa tắm đó.” Tóc Lâm Giang Nam vẫn chưa lau khô nên lúc Khương Trừng vùi đầu vào hõm vai cô thì có không ít vệt nước từ tóc cô chảy xuống hõm vai, trên mặt Khương Trừng cũng bị dính một ít. Lâm Giang Nam cười đẩy Khương Trừng ra, sau đó vươn tay lau nước trên mặt cho anh. Khương Trừng nhìn đầu tóc đang nhỏ giọt của cô, hỏi: “Khăn đâu?” Lâm Giang Nam lấy chiếc khăn vừa rồi cô cầm ra đưa cho Khương Trừng, Khương Trừng nhận lấy cái khăn, sau đó giúp cô lau tóc. Tóc cô vừa mềm vừa ít, hơn nữa cũng không dài nên rất mau khô, lau xong Khương Trừng liền ném khăn sang một bên, cũng không nói lời nào, cứ như vậy lẳng lặng nhìn cô. Bởi vì Lâm Giang Nam rất sợ lạnh nên độ ấm trong phòng ngủ được chỉnh hơi cao, bị Khương Trừng nhìn như vậy, dường như cô cảm thấy càng ngày càng nóng, độ ấm của cơ thể cũng dần dần thoát ra khỏi khống chế của cô. “Làm gì đấy, anh mau đi tắm đi.” Ánh mắt anh quá mức nóng bỏng, Lâm Giang Nam theo bản năng muốn trốn tránh, thế là cô vươn tay đẩy ngực anh, lại bất ngờ phát hiện nhiệt độ cơ thể anh còn cao hơn cả cô. Khương Trừng nhìn cô, từ từ đến gần, bốn mắt nhìn nhau, anh nhìn đôi môi đỏ hồng của cô, dục vọng trong mắt ngày càng nồng đậm, bờ môi anh chạm vào môi cô, nóng bỏng mút vào, nhẹ nhàng gặm cắn, đầu lưỡi chen vào miệng cô, không ngừng cướp đoạt. Như vậy vẫn không đủ thỏa mãn anh, mỗi nơi đôi tay anh lướt qua đều nóng lên, từ từ thiêu đốt cô… Khiến cô rất khó chịu nhưng rồi lại khát vọng. Đôi môi nóng rực của anh từ từ đi xuống vị trí chỉ thuộc về anh. Nút áo ngủ bị anh từ từ cởi ra, cho đến khi quần áo bị trút hết, Lâm Giang Nam không khỏi co người lại, tay cô theo bản năng để trên ngực anh. “Không được, anh còn chưa tắm.” Cô nằm dưới thân Khương Trừng, mở to mắt nhìn anh. Bờ môi anh lần nữa quay lại môi cô, cắn đôi môi đỏ mọng, giọng nói mơ hồ: “Lát nữa rồi tắm.” “Ưm…” Anh không cho cô cơ hội cự tuyệt, trực tiếp dùng nụ hôn ngăn lại. Khương Trừng thả chậm động tác, nhìn cô hơi co người dưới thân mình. “Tiểu Miêu, chúng ta kết hôn đi.” Giọng nói từ tính của anh vang lên phía trên cô, mồ hôi cũng từ trán anh chảy xuống mặt cô. Đôi mắt đang khép hờ của Lâm Giang Nam bỗng mở to ra, anh đang nhìn cô không hề chớp mắt. “Sao?” Khương Trừng chậm rãi cúi người cọ xát với cô, hai cơ thể ẩm ướt mồ hôi dính lấy nhau, hai người đều không khỏi run rẩy. Đôi môi anh chạm vào vành tai đỏ hồng của cô. “Anh nói, chúng ta kết hôn đi, gả cho anh được không?” “Được.” Nước mắt Lâm Giang Nam bỗng nhiên rơi xuống, cô nghẹn ngào trả lời anh. ... Triền miên qua đi, Khương Trừng vùi đầu vào cổ Lâm Giang Nam, nhẹ nhàng hôn lên, dùng giọng nói hay nhất gọi tên cô: “Lâm Giang Nam, anh yêu em.” Lâm Giang Nam mệt mỏi nằm sấp xuống, cảm giác mình đã kiệt sức, cô chỉ mơ hồ nghe thấy anh nói câu anh yêu em kia, sau đó liền lẩm bẩm mở miệng đáp lại anh: “Em yêu anh.” Trong lúc mơ hồ, cô cảm giác được mình bị bế lên, có tiếng nước chảy, lại cảm thấy được anh dùng khăn ấm nhẹ nhàng lau người cho mình, sau đó được anh ôm vào lồng ngực ấm áp, ý thức cô mông lung, cuối cùng vẫn tiến vào mộng đẹp. Khương Trừng đột nhiên nghĩ đến rất nhiều năm trước, cô xinh xắn đứng cách anh chưa đến một mét. Ngày đó ánh nắng rất ấm áp, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ thư viện, chiếu vào gương mặt trắng mịn trong sáng của cô. ... Hai người ngủ một giấc ngủ đến giữa trưa mới tỉnh lại. Sau khi rời giường, Lâm Giang Nam nhận được điện thoại của mẹ Lâm bảo hai người họ về nhà ăn cơm. Rửa mặt xong, Lâm Giang Nam trang điểm, thay quần áo, mang theo Coca và Longleg qua nhà bố mẹ. “Mẹ.” Vừa vào cửa, Lâm Giang Nam liền nhào đến ôm eo mẹ Lâm. “Mẹ, nhân gì thế?” “Thịt heo và nấm hương con thích nhất.” Mẹ Lâm cười nói. Lâm Giang Nam xăn tay áo lên: “Được nha, con cùng làm với mẹ.” Mẹ Lâm bật cười: “Tùy con.” Lâm Giang Nam cùng mẹ Lâm làm sủi cảo trong phòng bếp, Khương Trừng thì ngồi ngoài phòng khách nói mấy chuyện của đàn ông với bố Lâm. Lâm Giang Nam nhìn qua cửa sổ phòng bếp, không biết Khương Trừng nói gì với bố cô mà bố cô dường như rất vui vẻ, có vẻ là nói chuyện rất hợp. Một lát sau, Khương Trừng đi đến. “Làm sủi cảo à?” Khương Trừng nhìn mấy miếng sủi cảo nho nhỏ tinh xảo đặt trên mâm, đột nhiên nổi lên hứng thú, anh ngồi bên cạnh Lâm Giang Nam, nhìn ngón tay trắng trẻo của Lâm Giang Nam nhanh chóng làm ra một miếng sủi cảo xinh xắn. “Đây là sủi cảo gì thế ạ?” Anh hỏi mẹ Lâm. “Sủi cảo liễu diệp [*].” “Sủi cao liễu diệp?” “Đường viền của nó trong giống vân lá nên gọi là sủi cảo liễu diệp (lá).” Mẹ Lâm kiên nhẫn giải thích với anh. “Anh làm được không?” Lâm Giang Nam nhìn anh, khẩu khí khiêu khích. “Không, em dạy anh đi.” Khương Trừng lại rất thành thực. Lâm Giang Nam liền tỏ vẻ em biết mà, cô lấy một miếng bột sủi cảo đã cán đặt lên tay anh. “Anh gắp một ít nhân bỏ vào đi.” Khương Trừng nghe lời gắp một ít nhân bỏ vào, nhưng anh thật sự chỉ gắp một ít, đầu Lâm Giang Nam đầy hắc tuyến. “Thêm chút nữa.” Khương Trừng lại gắp thêm một ít. Lâm Giang Nam cầm một miếng bột sủi cảo, gắp nhân vào. “Được rồi, giờ anh nhìn em này. Dùng ngón giữa nâng sủi cảo, ngón tay cái và ngón trỏ ổn định cho sủi cảo không rớt, sau đó nhẹ nhàng đẩy nhân vào bên trong, lúc đẩy không cần đẩy quá nhiều, khoảng một centimet là được, anh nhìn thấy không, lúc đẩy vào sẽ xuất hiện hai cạnh, anh bóp chúng lại, vừa làm vừa đẩy nhân vào, đẩy chúng ra phía sau, nhìn thấy không, như vậy này, một cái sủi cảo liền hoàn thành.” Lâm Giang Nam đặt miếng sủi cảo trong lòng bàn tay cho Khương Trừng xem. “Giờ anh làm cho em xem đi, để xem anh sẽ làm ra hình gì.” Khương Trừng nhìn sủi cảo trong tay cô, sau đó cẩn thận nghĩ lại cách làm vừa rồi cô chỉ cho mình, bắt đầu động thủ. Mẹ Lâm cũng buông sủi cảo trong tay, nhìn Khương Trừng làm. Vài giây sau, Khương Trừng đã làm xong. Mẹ Lâm nhìn sủi cao trong tay Khương Trừng, vẻ mặt đột nhiên trở nên rất kỳ lạ, bà vẫn đang nỗ lực kiềm chế, chỉ sợ mình không kìm được mà bật cười. Còn Lâm Giang Nam lại không có khả năng kìm nén như vậy, Khương Trừng vừa làm xong cô liền phá lên cười. Cái này… là… sủi cảo?? Vì sao nhân nhìn như sắp lòi ra rồi, hơn nữa hình dáng còn xiêu xiêu vẹo vẹo, căn bản không hề giống sủi cảo liễu diệp chút nào. “Cái này đúng là xấu không ai bằng.” Cô không nhịn được mà cảm thán. Khương Trừng: “…” Anh không cho là đúng, bởi vì anh cảm thấy nhìn cũng khá đẹp mà. Anh đặt sủi cảo của Lâm Giang Nam cạnh sủi cảo của mình, lập tức đối lập. Sau đó anh mới biết, cái gì gọi là không so sánh liền không thương tổn. Lâm Giang Nam thấy được thay đổi rất nhỏ trên mặt Khương Trừng: “Anh còn cảm thấy cái này đẹp không?” Khương Trừng: “…” Khương Trừng nhìn Lâm Giang Nam đang cười không có hình tượng, rõ ràng là anh đã làm theo những gì cô nói, vì sao lại khác nhau như vậy? Vì thế giữa trưa hôm nay, Lâm Giang Nam đăng một trạng thái lên Weibo. Lâm Tiểu Miêu a V: Người nào đó làm sủi cảo, mình nói xấu, người nào đó còn không thừa nhận, một hai phải so sánh để rồi chịu đả kích. Cười to / Hình ảnh đính kèm là một mâm bày đầy sủi cảo liễu diệp chỉnh tề tinh tế nhỏ xinh, nhưng trong đó lại có một cái xấu tệ, nhân sắp trồi ra, vừa nhìn liền biết người nào đó phải nhận đả kích thế nào. Không lâu sau, Khương Trừng chia sẻ Weibo này, cũng bình luận. Khương Trừng V: Tuy xấu nhưng chắc chắn vẫn có người muốn ăn, đúng không? Kiêu ngạo /. //@ Lâm Tiểu miêu a V: Người nào đó làm sủi cảo, mình nói xấu, người nào đó còn không thừa nhận, một hai phải so sánh để rồi chịu đả kích. Cười to / Vì thế, bình luận dưới Weibo liền bùng nổ, mọi người sôi nổi bình luận. Bình luận 1: Trời má ơi, Trừng Nam ngược chết cẩu Bình luận 2: Mỗi lần đổi mới đều ngược cẩu, quả nhiên, lần này vẫn là cẩu lương vẫy tay bye bye / Bình luận 3: Đây là khoe ân ái mà… Hic… Hâm mộ quá… Em… Em cũng muốn ăn sủi cảo… Bình luận 4: Nam thần mau đến đây với em, em làm sủi cảo cho anh ~ Bình luận 5: Nam thần, em ăn, em không chê nó xấu, vui vẻ / Bình luận 6: Em muốn ăn… Lúc mọi người đang sôi nổi bình luận, hai người khởi xướng lại cùng nhau ngồi ăn sủi cảo vô cùng vui vẻ. ______________ [1] Video hướng dẫn cách gói sủi cảo liễu diệp (Nghe Giang Nam miêu tả thì sẽ khá khó hiểu với nhiều người, thôi thì trăm nghe không bằng một thấy, mọi người nhớ xem vid dưới đây để hiểu rõ cách gói hơn nha. Thực sự rất bắt mắt luôn ý, nhìn là đã thấy thèm)