Búp Bê Cầu Nắng
Chương 65
Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
“Xứng hay không xứng cũng không đến lượt cô nói.” Lâm Giang Nam đáp trả.
“Cô!” Tống Điềm Nhiên bị một câu của cô làm nghẹn họng.
“Tôi làm sao?” Lâm Giang Nam hỏi lại.
“Cô không cảm thấy mình và Khương Trừng không hợp nhau sau, dù là chiều cao, tuổi tác, gì cũng không hợp.”
“Ai nói? Tôi và anh ấy làm đôi đũa lệch không phải rất đáng yêu sao, hơn nữa anh ấy lớn hơn tôi sáu tuổi, vừa đẹp.”
“Nói đi, cô muốn bao nhiêu mới có thể rời khỏi anh ấy?”
Lâm Giang Nam quả thực bị cô ta làm cho tức cười, mà cô cũng thực sự bật cười.
Tống Điềm Nhiên nhíu mày nhìn cô, rốt cuộc là cười vì cái gì?
“Cô cười gì?”
“Cô không cảm thấy câu nói của cô rất buồn cười sao, lúc nói mấy lời này, cô nghĩ lại quan hệ giữa mình và anh ấy đi được không?”
Tống Điềm Nhiên bị Lâm Giang Nam chặn họng, kích động nói lớn với Lâm Giang Nam.
“Dựa vào cái gì, rốt cuộc là cô dựa vào cái gì, rõ ràng cô chẳng làm gì vì anh ấy cả, dựa vào cái gì mà có thể có được anh ấy, cô có biết tôi thích anh ấy bao nhiêu không, từ lúc hợp tác với anh ấy đến nay. Mười năm, suốt mười năm, từ mười tám tuổi đến hai mươi tám tuổi, trong mắt, trong lòng tôi chỉ có anh ấy…”
“Tống Điềm Nhiên! Đủ rồi, cô đừng nói cái gì mà mười năm với tôi, cô chắc chắn là mình thật sự yêu anh ấy không? Cô có chắc chắn thứ cô yêu là con người anh ấy mà không phải là thân phận của anh ấy, địa vị của anh ấy trong giới người mẫu không?” Ngữ khí của cô ta rất khó nghe, Lâm Giang Nam cũng không kiềm chế nổi mà mở miệng chen ngang.
“Cô… Cô có ý gì?”
“Tôi có ý gì? Không phải cô là người rõ ràng nhất sao, cô nói cô yêu anh ấy mười năm, nhưng mười năm này cô đã từng thổ lộ tâm ý của mình với anh ấy chưa, theo tôi được biết thì chắc là chưa đi, ngay từ đầu cô đã cho rằng mình không dám nói anh ấy là vì sợ anh ấy cự tuyệt, giữa cô và anh ấy không thể như trước đây, nếu vậy thì mấy hôm trước, vì sao cô lại không đi cùng chúng tôi, chen qua vài đám người liền không đi nữa. Thật ra cô sợ người khác sẽ nhận ra cô, cô sợ người khác nhận ra cô thì cô sẽ mất hết mặt mũi. Cho nên nói cô yêu Khương Trừng, thực ra còn không bằng yêu mặt mũi của mình, bởi vì cô căn bản không chấp nhận được lời cự tuyệt của anh ấy.”
“Hơn nữa hai người hợp tác nhiều năm như vậy, bên cạnh anh ấy chỉ có cô là một đồng nghiệp hợp tác ổn định, bởi vì điều này nên mới làm cô sinh ra cảm giác kiêu ngạo, cô liền cảm thấy trong giới người mẫu, cô cao hơn so với bất kì người nào, cô còn cảm thấy cô mới là người xứng đôi nhất với Khương Trừng. Ngoại trừ cô, ai cũng không xứng với Khương Trừng, thứ cô muốn là buộc chặt Khương Trừng bên người mình, người ngoại giới ca ngợi, giới người mẫu hâm mộ, chỉ vậy mà thôi.”
Tống Điềm Nhiên sững người nhìn Lâm Giang Nam, trong đầu rối loạn, trạng thái bình tĩnh cứ như vậy bất ngờ bị người ta phá vỡ, làm tâm trí vất vả lắm mới ổn định của cô ta phá vỡ quỹ đạo.
“Cô nói bậy, tôi yêu Khương Trừng, tôi yêu bản thân anh ấy, không phải là thân phận, địa vị của anh ấy!” Tống Điềm Nhiên dùng tay che đầu, liên tục phủ nhận.
Lâm Giang Nam lạnh lùng nhìn cô ta, trong mắt không chút độ ấm.
Lúc trước nói Tống Điềm Nhiên và Khương Trừng lạnh lùng như nhau, nhưng thật ra suy cho cùng, Lâm Giang Nam và Khương Trừng mới lạnh lùng như nhau, một người bình thường ôn hòa lại trở nên lạnh lùng cũng đủ khiến người ta chùn bước.
“À, đừng có không có chuyện gì lại cố ý nhắc đến mấy chuyện trước kia của hai người trước mặt tôi, mấy chuyện giữa hai người tôi biết không nhiều nhưng cũng không ít. Tôi sẽ không để ý, càng sẽ không ghen, bởi vì bây giờ anh ấy thuộc về tôi, còn cô và anh ấy chỉ có quan hệ hợp tác vô cùng đơn giản mà thôi. Hơn nữa nếu Khương Trừng thật sự thích cô thì không có chuyện scandal giữa hai người truyền đi nhiều đi năm như vậy, mà anh ấy vẫn xem cô là một người xa lạ như cũ đâu.”
Nói xong, Lâm Giang Nam liền chuẩn bị xoay người rời đi, nhưng lại không ngờ Tống Điềm Nhiên sẽ đột nhiên túm chặt tay cô, mà cô lại theo bản năng hất ra.
Tống Điềm Nhiên mang giày cao gót nên không phòng bị lảo đảo ngã ra sau, Lâm Giang Nam ngây ngốc nhưng vẫn theo phản xạ có điều kiện vươn tay túm cô ta lại, kéo cô ta về phía mình.
Nhưng lúc Tống Điềm Nhiên được cô dùng sức kéo lại bị quá lực, cho nên Tống Điềm Nhiên va thẳng vào Lâm Giang Nam.
“Bộp”.
Gáy Lâm Giang Nam đập xuống đất, một cơn đau xuyên tim lan tràn toàn thân Lâm Giang Nam, trước mắt cũng tối lại, ý thức càng ngày càng mơ hồ, giây phút cuối cùng trước khi hôn mê, cô còn nghe loáng thoáng giọng của Tống Điềm Nhiên.
“Lâm Giang Nam, Lâm Giang Nam! Cô không sao chứ? Đừng làm tôi sợ, cô mau tỉnh lại đi!”
Thật ra Lâm Giang Nam rất muốn nói với cô ta, cô ta đừng làm ầm ĩ nữa, nhưng cô còn chưa kịp nói gì, ý thức đã hoàn toàn mất đi.
...
Lúc Lâm Giang Nam tỉnh lại đã là buổi chiều hôm sau.
Cô cố sức mở to mắt, đập vào mắt là trần nhà trắng như tuyết, trong không khí tràn ngập mùi nước khử trùng.
Phòng bệnh rất im ắng, cô đảo mắt nhìn xung quanh, lại phát hiện dường như tay mình không động đậy nổi, cô hạ mi mắt nhìn xuống, thấy người đang gục đầu dưới giường bệnh không phải ai khác mà đúng là Khương Trừng.
Hình như anh đã ngủ rồi, sắc mặt rất không tốt, đôi mắt thâm quầng, đôi môi khô nưt, trên cằm là râu do một đêm chưa cạo, thoạt nhìn rất tiều tụy.
Lâm Giang Nam cảm thấy lòng mình đau đớn, vừa chua vừa xót.
Cô vươn tay muốn chạm vào anh nhưng lại phát hiện mình không với tới, thế là định ngồi dậy nhưng vừa ngẩng lên, đầu cô lập tức choáng váng, còn cả đau đớn khiến cô không khỏi than nhẹ một tiếng.
Cô vừa than nhẹ như vậy, Khương Trừng vốn ngủ rất nông vì lo lắng cho cô lập tức tỉnh lại.
Anh ngẩng đầu, vươn tay chạm vào mặt cô: “Tỉnh rồi à? Có đói bụng không?” Anh dịu dàng nhìn cô, giọng nói khàn khàn không nói nên lời.
Lâm Giang Nam lập tức đau lòng, hốc mắt cay cay, chỉ trong chốc lát nước mắt đã làm mờ tầm nhìn của cô, từng giọt từng giọt yên lặng chảy xuống.
“Sao lại khóc rồi?” Khương Trừng vuốt lại mái tóc đã lộn xộn của cô.
Lâm Giang Nam không muốn nói chuyện.
“Đừng khóc.” Khương Trừng vừa lau nước mắt cho cô, vừa an ủi.
“Ôm.” Lâm Giang Nam nằm trên giường, vươn tay về phía anh.
Khương Trừng cảm thấy lòng mình mềm nhũn, anh ngồi dậy khỏi ghế, sau đó cúi người, hai tay đặt dưới lưng Lâm Giang Nam, ôm chặt cô vào lòng mình.
Đến bây giờ anh vẫn không dám nghĩ lại chuyện hôm qua, cô cứ như vậy không hề có sức sống nằm trên mặt đất, đã sớm đã không còn ý thức, sắc mặt tái nhợt như một tờ giấy trắng, cả cơ thể lạnh lẽo.
Vừa nghĩ lại, trái tim anh liền quặn thắt.
Lâm Giang Nam vừa khóc vừa vươn tay ôm cổ anh, những giọt nước mắt nong nóng thấm ướt cổ Khương Trừng.
...
Phần đầu Lâm Giang Nam đau đớn như vậy là do chạm với mặt đất khiến não bị chấn động, không quá nghiêm trọng nhưng cũng không nhẹ, bởi vì nằm viện nên không chỉ có bố mẹ cô tới mà còn có người cô chưa từng gặp mặt - mẹ của Khương Trừng cũng đến.
Lâm Giang Nam là fangirl lâu năm của Khương Trừng nên cũng biết không ít tư liệu cá nhân của Khương Trừng, và cả thân thế bối cảnh của anh.
Khương Trừng xuất thân từ một nhà quan chức ngoại giao, bố và ông nội của anh đều là quan chức ngoại giao, nhưng mẹ lúc còn trẻ lại là thiên hậu rất nổi tiếng trong giới ca sĩ, tên ca khúc khiến bà nổi tiếng là Hồng Thấu Đại Giang Nam Bắc (Màu đỏ từ Nam đến Bắc/ May mắn trải dài cả trời Bắc Nam/…), được vô số người yêu thích, nhưng không ai có thể khiến bà động lòng, cho đến khi gặp được bố Khương Trừng, họ yêu nhau, kết hôn sinh con, sau đó bà liền tuyên bố rời khỏi giới ca hát. Càng oanh động chính là khi những tín đồ yêu âm nhạc nghe tin bà muốn giải nghệ, tất cả đều khóc đến trời đất u ám.
Ngày xuất viện, Lâm Giang Nam đang ngồi trên giường bệnh thu dọn quần áo thì nghe thấy tiếng gõ cửa, cô nói mời vào, lúc nhìn thấy người bước vào liền ngây người.
Bà ấy mang một chiếc váy liền màu tím nhạt, bên ngoài khoác áo cardigan màu gạo, một đầu tóc dài đen nhánh búi ở sau gáy.
Lâm Giang Nam lặng lẽ nuốt nước miếng, đây… đây là… Siêu sao trong giới ca sĩ - Tô Thanh Nghi… Hơn nữa còn nhìn rất trẻ...
Tô Thanh Nghi cũng đang nhìn cô gái ngồi trên giường bệnh. Làn da trắng trẻo, ngũ quan tinh xảo, mắt to tròn, môi nhỏ xinh, không phải dung mạo nghiêng nước nghiêng thành nhưng thắng ở chỗ nhìn rất đáng yêu.
Khóe môi bà ấy mang theo ý cười nhàn nhạt, bà bước đến bên cạnh mép giường của cô, sau đó ngồi xuống.
“Con là Lâm Giang Nam à, bạn gái con trai bác?”
Ngay cả giọng cũng rất dễ nghe… Không hổ thiên hậu của giới ca hát…
Lâm Giang Nam hoàn toàn bị giọng của bà mê hoặc, rốt cuộc cô cũng biết vì sao giọng Khương Trừng lại dễ nghe như vậy, thì ra là người ta được di truyền gen.
Tô Thanh Nghi nhìn Lâm Giang Nam trước mặt đã đi vào cõi thần tiên.
“Khụ khụ……” Bà không khỏi nhẹ nhàng hắng giọng.
Nghe thấy bà hắng giọng, Lâm Giang Nam mới đột nhiên phản ứng lại. Cô nhìn Tô Thanh Nghi đang mặt đầy ý cười liền mặt đỏ tai hồng, đúng là quá mất mặt…
“Giọng của bác dễ nghe quá, thảo nào giọng Khương Trừng cũng dễ nghe như vậy.” Lâm Giang Nam khen từ đáy lòng.
Kết quả Lâm Giang Nam vừa nói chuyện, đôi mắt Tô Thanh Nghi liền sáng lên. Cô gái này… Giọng thế mà cũng rất dễ nghe… Giống như một giọt nước nhỏ vào mặt hồ, thanh thúy trong trẻo…
Có thể là bởi vì giọng của mẹ mình nên từ nhỏ Khương Trừng đã rất mẫn cảm với âm thanh, vô cùng bắt bẻ, hơn nữa là thiên về những người có giọng dễ nghe hơn, cũng chính là căn bệnh gọi là thanh khống.
Lúc bà đang nghỉ phép ở nước ngoài, thấy tin tức về con mình, mặt nạ trên mặt suýt chút nữa là rơi xuống.
Đứa còn lạnh lẽo như băng, cao ngạo xa cách ngàn dặm nhà mình mà cũng có đối tượng, lúc ấy bà còn tưởng là lăng xê, sau này thấy đổi mới trên Weibo anh cùng với vài video ngắn, bà cũng không thể không tin.
Thật ra khi đó ấn tượng đầu tiên về Lâm Giang Nam của bà là rất bình thường, trông thanh tú mà thôi, bà cũng nghe giọng Lâm Giang Nam trong video nhưng có thể là do vấn đề quay chụp nên không chú ý đến giọng cô lắm.
Lúc đó bà đã kích động muốn về nước xem náo nhiệt nhưng lại bị ông xã nhà mình cứng rắn giữ lại, nói hiếm khi mới thảnh thơi đi ra nước ngoài thế này, sao có thể để kế hoạch ngâm nước nóng được, đương nhiên là bà không chịu, chuẩn bị lén lút trở về, kết quả vừa đến sân bay đã bị người nào đó bắt lại, sau đó còn bị thu thập một phen, ý niệm trở về cũng hoàn toàn bị cắt đứt.
Nhưng mà nói thật, giờ mặt đối mặt nói chuyện thế này, bà rất thích giọng Lâm Giang Nam, cho nên cũng hiểu vì sao con trai nhà mình yêu cô gái này, thì ra là không chỉ bởi vì con người cô bé mà còn thích cả giọng nói.
“Giọng của con cũng rất dễ nghe, thảo nào Khương Trừng lại thích con.” Bà mỉm cười nói.
Nghe được nửa câu đầu, Lâm Giang Nam tươi cười sáng lạn nhưng nghe thấy nửa sau, nụ cười trên mặt cô liền mất đi.
“Thảo nào… Là sao ạ…” Cô ngơ ngác hỏi lại.
Truyện khác cùng thể loại
162 chương
37 chương
69 chương
188 chương
307 chương
68 chương
75 chương