Bướm đêm
Chương 4 : Nó là hoa dại, sức tồn tại phi thường.
“Chúng ta về được rồi, tôi trả cho cô thỏa đáng, đêm nay cô nghĩ sớm đi.” Người đàn bà đó nổ máy xe rồi đưa nó về. Nó chẳng thiết nói gì thêm chỉ bước lên xe và im lặng.
Cô ta đi bỏ nó lại ngay đúng vị trí củ với hàng tá dấu chấm hỏi. Nó đưa mắt nhìn cho đến khi chiếc xe kia mất dần mất dần dưới cái lờ mờ của đêm tối. Nó chợt thấy hơi lưu luyến bóng hình ấy, một người phụ nữ vô cùng bí ẩn. Bỏ ra một món tiền chỉ để mua một đêm lạ lùng của nó. Nó cũng chẳng mảy may để tâm lâu, bọn lắm tiền là thế, làm những chuyện vớ vẩn, vung tiền hoang phí. Chỉ là nó hơi thắc mắc vì sao người đó lại làm những điều khó hiểu như vậy. Nó vẫn chưa tin vào mắt mình là cô ta đã từng làm cái nghề nhơ nhuốc này. Cầm số tiền vừa nhận được nó càng không tin. Cô ta giàu như thế cơ mà. Đột nhiên nó sựng lại, sau gáy cứ thấy lành lạnh. Hình như nó nhìn thấy cái gì đó, nấp phía sau khu nhà trọ đối diện khu nhà nó ở. Dẹp đi những đống lộn xộn trong đầu nó chú tâm nhìn kỹ vào cái đống ồn ào phía trước.
….khu nhà trọ của những con bướm.!..
Ở khá xa nên Kim không nghe được gì nhưng nó sững sốt không tin và mắt mình. Cái người mà nó vừa trông thấy lẫn trong đống ồn ào..
Là công an. Không lẫn vào đâu được, nơi nó ở đang bị kiểm soát, nó thầm mừng cho mình là đã về trễ không thỉ bây giờ nó cũng phải co ro dưới chân những vị áo xanh kia. Bây giờ nó rất muốn biết được chuyện gì đang xảy ra nhưng lý trí thúc đẩy nó quay lại phía sau và chạy. Giữa cái bóng đêm mịt mờ nó như một con thú lạc bầy mất phương hướng, chỉ biết cúi đầu chạy về phía trước mà thậm chí không biết mình đang đi đâu. Nó nên mừng hay là ngược lại đây? Diễn cảnh nó vừa nhìn thấy đang vẽ ra một con đường mới cho nó. Nhưng con đường đó sẽ đẩy một đứa như nó tới đâu? Nó bắt đầu thấy mệt, đôi chân không chịu nghe lời chủ nhân nữa, cứ rã rượi rồi khụy dần xuống. Kiệt sức, tàn hơi nó giờ không biết mình đang ở đâu rồi sẽ về đâu, trời đêm bây giờ quá ư là quá khắc nghiệt cho nó..
“Mẹ..” nó gọi mẹ..nó nhớ mẹ..đêm nào nó cũng nhớ mẹ..nhưng sao hôm nay nó nhớ da diết..cái nồi nhớ đang quặng thắt lên từng cơn..cái nổi nhớ xuyên qua cả màn đêm lạnh lẽo làm rực cháy lên con tim yếu đuối kia..khóc..những giọt nước mắt nóng hổi đang lăn dài trên đôi má tội nghiệp. Nó ngồi co ro khóc như một đứa trẻ lạc mẹ. Những ký ức không ngừng ùa về làm nó cô đơn đến cùng cực. Mẹ là từ mà nó luôn hằng mơ đến. Đột nhiên..nó điếng người khi nhớ tới cái chết của mẹ nó. Hôm đó mưa to. Được người bảo rằng đã tìm được tung tích của người đàn ông đó. Bà đã bỏ ngang bữa cơm để xông ra ngoài đi tìm. Bấp chấp cả trời mưa tầm tả bất chấp đứa con gái đang cố chạy theo ngăn lại. Ngay giây phút ấy, tất cả như ngừng lại khi chiếc xe kinh khủng kia tông thẳng người đàn bà đáng thương. Mẹ nó ra đi ngay trước mặt nó. Vì người đàn ông phụ bạc đáng hận kia. Đột nhiên sự nhớ nhung dành cho người mẹ thân yêu phút chốc biến thành sự câm phẫn. Trong mắt nó bây giờ chỉ còn có hai từ “Trả thù..!” .
Truyện khác cùng thể loại
37 chương
79 chương
100 chương
142 chương
62 chương
30 chương
12 chương