Tôi phải thuyết phục mãi cả lớp mới cam tâm tình nguyện cho Phương Mai đi. Ngày thứ 7 cuối cùng cũng đến, nhiều đứa đã tập trung tại nhà Phong từ sớm rồi. Chiều hôm đó, tôi đang ngủ thì điện thoại reo ầm ĩ, mắt nhắm mắt mở nghe điện thoại: - Chết đâu rồi? Con Hạnh hỏi tôi, xung quanh thấy tiếng nói chuyện ầm ĩ, tiếng con Linh ở ngoài gào ầm lên trong điện thoại: - Xuống ngay đi, chúng nó sắp làm cháy bếp nhà thằng Phong rồi. Tôi phải tức tốc phi xe xuống, chạy xe vào đến cổng đã thấy cả bọn ngồi ngoài sân. Thấy một lũ con trai nhặt măng, làm thịt chuột với quấn đa nem, gọi nhau ý ới. - Nào bếp cháy đến đâu rồi?- tôi hỏi. - À, cháy đến món đa nem thôi. - Ô, tưởng lẩu nướng?- tôi thắc mắc. - Đổi rồi, ăn cơm bình thường thôi. - Vậy sao, để tôi xem nào. Tôi đi lại ngó vào xem chúng nó làm gì, Vũ Phong với Anh Tài đang ngồi quấn nem, khéo tay thế, quấn đẹp lắm nha. Phong cứ quấn đến đâu thằng Phan lại lấy rán tới đó, thằng Vũ đứng bên cạnh làm chân sai vặt. - Cậu tới rồi à?- Anh Tài ngẩng mặt lên nhìn tôi cười, tôi cười chào lại. - Thịt gì đây, ở đâu thế?- tôi hỏi. - Thịt mèo đấy. - Thật á.- tôi hét toáng lên nhìn thằng Minh. - Ừ, bọn tôi vừa đi bẫy về đấy. - Bẫy ở đâu? - Bẫy trộm nhà hàng xóm. Hehe. - Bọn tôi bẫy ngoài đồng với bắt nhà thằng Nhật. - Tôi sẽ ko ăn thịt mèo đâu.- tôi khẳng định chắc như đinh đóng cột. Lũ con trai ngồi cười sằng sặc, tôi ko hiểu gì cau mày nhìn tụi nó. - Chúng nó trêu đấy, đây là thịt trâu.-Phong cười giải thích. - Dám trêu tôi. Tôi bực mình đứng dậy đi vào nhà thấy bọn con gái vừa ngồi xem tivi vừa ăn bim bim. Phương Mai ngồi im lặng một góc ko nói gì, thấy tôi đi vào chỉ ngước mắt lên nhìn rồi lại cúi đầu xuống. Tôi lấy một gói bim bim, ngồi xuống cạnh Phương Mai đưa cho bạn ấy, Phương Mai lắc đầu, bọn con gái quay ra nhìn bạn ấy rồi lại tiếp tục ăn, thằng Nhật nhòm vào nhà từ cửa sổ: - Mấy bà ra xiên thịt hộ tôi với, ko nhanh đến đêm cũng chẳng được ăn bây giờ. Vài đứa con gái lười ko chịu ra, tôi kéo tay bảo Phương Mai ra cùng mình. Bạn ấy lưỡng lự một lúc rồi cũng đứng lên, ngồi xuống cạnh thằng Lâm. Tôi đưa cho Phương Mai cây xiên để bạn ấy xiên thịt. Phương Mai rất khéo, nhìn cách bạn ấy làm vừa nhanh vừa đẹp làm tôi thấy ngưỡng mộ kinh khủng. Sau khi đã xiên hết bát thịt, Phương Mai ngẩng mặt cười với tôi, nhận ra mình bị hớ thì cười gượng gạo. - Sao ông chặt xương lại phải lạng hết thịt ra thế?- tôi hỏi Vương. - Hề, tôi lạng ra để chặt cho dễ. - Thế tí lấy thịt đâu mà gặm?- con Hải hỏi. - Gặm xương. - Hả. @@ - Nói thật chứ tôi có biết chặt xương đâu.- Vương đỏ mặt cười. - Thảo nào từ nãy tới giờ, tao thấy mày chặt miếng xương nào là bay 8 mét.- thằng Tài trêu. - Để tôi dậy ông cách chặt xương, đưa dao đây, chặt như thế này nè, khi nào chặt thì dịch cái tay ra ko cụt tay.- con Huệ cầm dao từ tay thằng Vương phang một phát. - À, hiểu. Còn lại cứ để tôi. - Oki, ông cứ chặt nhiệt tình đi. - Đứa nào ra mua giúp tao chai mắm tôm về đây cái. - Để tao đi cho.- con Tâm đứng dậy. Thế rồi một lúc sau ko hiểu nó nghĩ gì, thấy nó tung tăng xách về 1 chai mắm tôm hết hạn sử dụng và một chai mắm đặc. - Mày nghĩ gì mà mua mắm này? - Mắm này làm sao? - Mặn lắm đấy. - Thật á, thế để tao đi đổi. - Đi ngay, mẹ cha mụ bán hàng chắc thấy mặt mày ngu ngu bán cho lọ mắm hết hạn sử dụng. Thằng Khánh ngồi thái thịt lợn, nó đưa tay lên ngửi sau đấy cau mày nói: - Mà thịt cứ có mùi gì ý. - Đâu, đưa tao xem.- thằng Quân bổ nhào về phía miếng thịt cầm lên tiếp tục ngửi, sau đấy kết luận một câu: - Đúng là có mùi thật. Dũng ơi, mày bị nó lừa rồi. - Chẳng nhẽ đùa. -_- - Ăn được, ko chết đâu mà sợ. Ông Dũng mua về tôi xem thử rồi.- con Hân đi ra ngồi cùng tôi, vừa nhìn vừa nói. - Thôi, thái tiếp đi còn ăn rồi về sớm. Thằng Khánh lại tiếp tục ngồi thái, thái mãi ko được, nó mấy gào lên: - Thịt lợn xề à, dai ko thái nổi. Phong đi qua ngó vào cười nhăn nhó: - Mày lấy dao gọt hoa quả thì chả thế. - Mịa, đứa nào vào cầm con dao khác ra đây cho tao. - Ây da, nhìn ông thái thịt như dân nghề ý nhề.- con Quỳnh ngồi bên cạnh cười cười. - Thế bà ko biết rồi, ước mơ sau này của nó làm nghề thái thịt thuê mà. - Tào lao.- thằng Khánh lườm. Thằng Duy cầm bát chân gà ra ngoài hỏi chúng tôi đang ngồi đấy: - Đứa nào làm gà bẩn thế? Chân gà vẫn còn móng đây này. - Thì dội nước vào bóc nó ra. Bọn con trai cắm đầu cắm cổ đun làm mướt mải mồ hôi, chúng nó bảo để con trai làm tất, con gái chỉ cần ngồi chơi thôi, sau này lấy chồng rồi còn phục vụ nhà chồng nữa. - Còn gừng ko mang ra đây cho tao một củ.- có đứa hỏi. - Tao vừa dùng hết rồi, mày bảo ai sang hàng xóm xin đi. - Để tao đi cho, Giao đi cùng ko? Chúng tôi đi vào con ngõ nhỏ bên cạnh nhà Phong, một ngôi nhà mái đỏ hiện ra trước mắt. - Khóa cửa rồi.- tôi giơ tay chỉ cái ổ đang bị khóa. - Chắc bác ý ra đồng làm cỏ rồi. - Thế cậu có biết nhà bác ý trồng gừng ở chỗ nào ko? - Có chứ, ở rìa tường cạnh cây nhãn kìa, cậu thấy ko?- Phong vừa nói vừa chỉ về phía một lượt những bụi gừng san sát nhau. - Thế lấy kiểu gì đây, chẳng nhẽ trèo tường?- tôi cứ đứng ngoài đường nhổm cổ nhìn vào trong vườn. - Chắc phải thế thôi, tường cũng thấp mà. - Nhà có chó ko?- tôi hỏi tiếp, cậu ấy làm mặt nguy hiểm dọa tôi. - Chó dữ lắm, ngoạn một phát chỉ có nhập viện thôi. - Thế thôi ko cần gừng cũng được, đi về đi.- tôi quay lưng định đi thì cậu ấy gọi giật lại. - Tớ đùa thôi, chó đều bị nhốt trong chuồng mà. Cậu ấy nhảy vào trước, theo đó tôi lấy đà nhảy vào sau, cậu ấy thì cứ gia công nhổ gừng trong khi tôi đứng đấy trông chó nhìn ngó lung tung. Phải công nhận vườn rộng thật, rộng hơn cả nhà ngoại tôi nữa. Cạnh cây nhãn là cây hồng xiêm sai trĩu quả, mỗi tội chưa chín chứ nếu ko lòng tham của tôi nổi lên, kiểu gì cũng phải nhảy lên trộm mấy quả. Hề. Đang nghĩ lung tung thì có tiếng chó sủa inh ỏi. " Gâu gâu gâu". - Chó ko nhốt à? Tôi hoảng quá lắp bắp hỏi, ra công kéo tay cậu ấy, cậu ấy vơ vội bụi gừng vừa nhổ được, ném ra đường. Tôi vội vàng trèo lên tường rồi dang tay kéo cậu ấy lên, con chó điên cuồng lao từ trong chuồng lợn ra, nhảy xồ về phía chúng tôi, ra công sủa inh ỏi váng cả đầu. - Sống rồi, hú vía. - tôi vừa nhặt bụi gừng lên vừa nói, cậu ấy thì phủi tay cười. - May tớ kéo cậu lên nhanh ko lại mất tiền đi tiêm phòng dại nhá. Chắc phải ngồi đợi chúng tôi lâu, vừa vào đến cổng thằng Phan đã càu nhàu. - Có nhổ củ gừng thôi mà lâu thế. - Tao gần bị chó cắn, mày chả thương tao thì thôi. - Eo, bảo sao cứ thấy chó nhà hàng xóm cắn inh ỏi, tưởng có trộm. - Này, rửa sạch rồi cạo vỏ đi.- tôi đưa cho thằng Quân. Nấu nướng xong xuôi cũng gần 7h tối, tôi đi vào nhà vệ sinh rửa mặt cho mát rồi lấy đậu phộng trên bàn ăn. - Haizz, đầu tắt mặt tối cả buổi chiều mấy xong. Mệt quá!- thằng Tài vươn vai, kêu trời kêu đất. - Tí thì ăn cho sướng cái bụng nhé.- thằng Nguyên châm chọc. - Tất nhiên, một mình tao ăn hết cái đống này, cho chúng mày ngồi nhìn thôi. - Trư Bát Giới à. Hahaha. - Ngồi nghỉ cho đỡ mệt đã, ăn nó mấy được nhiều, chứ vừa làm xong, mệt, ăn ko được bao nhiêu đâu.- Tố Như nói. Tôi ngó quanh thấy Phương Mai với Lâm ngồi ghế đá nói chuyện, thế cũng được, còn hơn ngồi một góc rồi nghe lời bàn tán thì tội lắm. - Hay dọn luôn ra ngoài sân cho nó mát nhề? - có đứa hỏi. - Điên à, bao nhiêu người qua lại, ngại chết đi được. - Tôi chẳng thấy ngại gì cả, người ta nhìn mình ăn người ta chẳng ngại thì thôi. Thế rồi tất cả nhất chí ăn ngoài sân cho mát, tôi mở bản nhạc Trung quốc nghe cho dịu tai, vừa ra ngoài rót nước chấm lên thì đứa nào đấy mở nhạc EDM lên nghe, đã thế còn để max volume. - Ê, ai dám tắt nhạc của tôi thế hả? - Bà mở hả, tôi tưởng ai, thôi, nghe nhạc điện tử cho nó sôi động. - .....-_- - Ko sợ ảnh hưởng tới hàng xóm à cậu?- Tố Như vừa xắp bát vừa hỏi. - Ko sao đâu, hàng xóm quanh đây dễ tính lắm, ngồi xuống ăn đi.- Phong vừa nói vừa gắp cho tôi cái thịt xiên. - Quên đấy, thịt gà quay đâu rồi?-thằng Khánh hỏi. - Trong bếp, thằng nào vào lấy ra đây đi.- Phan nói, thằng Tân đứng dậy đi vào trong bếp, tự nhiên thấy nó rống lên. - Thằng nào quay thịt để cháy đen thui thế này?- Minh Tân vừa bê thịt ra vừa cau mày, nó tức điên lên. - Đây là tác phẩm của thằng Phong, ôi, con gà hơn 200k của tôi.- thằng Phước nhìn Phong lắc đầu, cậu ấy thì gãi đầu gãi tai cười xòa một cái: - Xin lỗi. Cả bọn cười đùa, con gái bọn tôi ăn xong trước đều đứng dậy ra phòng khách ngồi hết. - Ăn tiếp đi sao đã thôi rồi, tối về đói đấy.- Phong hỏi. - Bọn tớ ăn vặt nhiều rồi, nên no quá ko ăn thêm được nữa.- Phương Mai trả lời. - À, có sữa chua trong tủ lạnh đấy, mọi người vào lấy mà ăn nhé. Con Hạnh vừa nghe thấy có sữa chua hớn hở chạy vào trong bếp bê ra mấy vỉ, chúng nó mở nhạc Trung lên nghe, xong còn giới thiệu tôi vài bài hát hay mới ra gần đây nữa. Mọi người đều im lặng ko nói gì, chúng nó len lén nhìn tôi với Phương Mai, Phương Mai đang ngồi cạnh tôi chỉ im lặng nhìn lọ hoa trên bàn, tôi thở đều đều, lấy giọng rồi tắt tivi. - Tao có chuyện muốn nói với chúng mày. - Bọn tao cũng thế, mày nói trước đi.- Hạnh bảo tôi. - Ừ, thật ra chuyện giữa Phương Mai với tao là chuyện riêng nên chúng mày cũng đừng để ý làm gì. Mọi chuyện đều là hiểu nhầm nên mới thành ra như thế, bạn ấy ko hề xấu tính như chúng mày nghĩ đâu. Phương Mai ngồi bên cạnh cúi đầu, nước mắt rơi xuống lòng bàn tay, bọn con gái cũng im lặng ko biết làm thế nào, cũng tiếp tục cúi gằm mặt xuống, tôi nói tiếp: - Tao cũng có lỗi trong chuyện này, tao cảm ơn chúng mày vì đã tốt với tao. Nhưng cũng cuối cấp rồi, có chuyện gì bỏ qua hết được ko? Phương Mai nghe tới đây òa khóc nức nở, bọn con trai thấy thế định vào xem có chuyện gì xảy ra thì Phong ngăn lại: - Chuyện của con gái, để cho họ tự giải quyết đi. Bọn con trai gật đầu, rồi ngồi xuống, thỉnh thoảng ngẩng mặt về phía chúng tôi nhìn, Phương Mai nắm chặt tay tôi, khóc nấc lên: - Tớ biết lỗi rồi, là tớ ko tốt, xin các cậu đừng xa lánh tớ. Mấy ngày hôm nay tớ đã suy nghĩ vì sao mình bị như vậy, tớ có lỗi với Phương Giao và tớ đáng bị như vậy. Cậu ấy ko có lỗi gì cả, là tớ lại áp đặt điều xấu lên cậu ấy, rồi làm cậu ấy bẽ mặt trước bạn bè. Các cậu đừng tẩy chay tớ có được ko, tớ rất rất xin lỗi, tớ hứa sẽ sửa sai mà, chỉ cần các cậu gật đầu đồng ý chơi lại với tớ như trước đây thôi. Tớ thề tớ ko dựa vào quan hệ mà lấy trước đề từ giáo viên, tớ thề, tất cả kết quả đạt được đều là tớ cố gắng. Tớ biết tớ giả tạo, tớ hay nói dối nhưng tớ thề độc những điều tớ vừa nói đều là thật lòng, các cậu hãy tin tớ. Bọn con gái òa khóc, chúng nó lao vào ôm Phương Mai khóc nức nở, tiếng người này lẫn tiếng người kia nghe ko rõ ràng, tai tôi ù đi, mắt cay cay. - Xin lỗi Phương Mai, bọn tớ xin lỗi. Bọn tớ cũng ko tốt, một phần cũng vì chúng tớ ghen tị với thành tích của cậu, nên mượn cớ chuyện cậu và Phương Giao mà bàn nhau tẩy chay cậu. Cậu biết sự thật rồi, ko giận chúng tớ chứ, cậu còn muốn chơi cùng bọn tớ nữa ko? - Là lỗi của tớ, các cậu ko ghét bỏ tớ là tớ vui rồi, làm sao tớ trách các cậu được. Chuyện xảy ra những ngày qua đều được giải quyết bằng một cái ôm, một lời xin lỗi. Dù lời xin lỗi cũng chẳng thể vá lành vết thương nhưng nó cũng giúp miệng vết thương đỡ rách to và chảy máu. Có người từng nói, xin lỗi là xong à? Giết người xong xin lỗi một câu là ko phải đi tù à? Nhưng cuộc sống này rất cần lời xin lỗi, lời xin lỗi là một câu khó nói nhất trên đời. Khi ai đó nói xin lỗi, chắc chắn họ đã hối hận rất nhiều. - Có ít nhất một lần trong đời tớ muốn quay về quá khứ để sửa chữa sai lầm. Tớ ước mình chưa làm việc đó và chưa nói những lời đó để làm tổn thương các cậu, những người bạn tốt luôn cạnh tớ trong những năm khó khăn nhất cuộc đời.