Hạnh phúc - đau khổ
Chương 1
Chương 1
Hôm đó trời mưa mịt mù mây đen kéo đến gió thổi ngày càng mạnh sấp chóp vang trời có hai người phụ nữ cùng mang thai nhưng số phận họ khác nhau một người được đưa vào bệnh viện
- Anh ơi em đau quá người phụ nữ nắm chặt tay chồng mình siết chặt nói lên sự đau đớn của mình
- Em gáng chịu chút vì con của chúng ta em phải cố gắng lên người đàn ông xoa dịu nỗi đau của vợ tuy nói vậy nhưng thấy vợ ông đau thì ông còn đau hơn đây là đứa con đầu tiên của ông như của dòng họ niềm hi vọng tất cả mọi người
- mời ông Đường đứng bên ngoài người y tá đóng cửa cẩn trọng mời người đàn ông đó
Còn người phụ nữ kém may mắn hơn cô đang ở bên ngoài hứng chịu nỗi đau thể xác lẫn tâm hồn nét mặt rất trẻ đứa con này là mối tình của cô và Bác sĩ trưởng khoa còn cô là y tá một phút lầm lỡ cô đã mang đứa con này
Rầm .... tiếng sấm vang lên chói tai cùng lúc đó tiếng hai đứa trẻ vang lên cùng lúc
- ông Đường là một bé gái người y tá lúc này ẫm ra đứa bé đang quấn khăn nằm trên tay cô đứa bé cười dịu hiền
Ông Đường vui mừng tính ẫm đứa bé lên thì người y tá ngăn lại làm nụ cười ông tắt hẳn
- Xin lỗi ông nhưng vì bà Đường sinh non nên cần đưa đứa bé này vào phòng ấm
- được được
Ông Đường tức giận nhưng nghe giải thích cũng hỉu ra phần nào nên lập tức gật đầu liền hỏi đến vợ
- Tôi có thể vào thăm vợ tôi được chưa
- Bà Đường đang băng huyết có lẽ lúc này ông chưa gặp được tôi xin phép
Cô y tá e ngại nhìn ông liền ẫm đứa bé vào phòng giữ ấm
Ngoài Bệnh Viện
Phụ nữ ấy mệt mỏi ẫm đứa bé
- con à mẹ xin lỗi mẹ không cho con được chỗ sinh nở tốt nhất nhưng mẹ sẽ cho con ngôi nhà tốt nhất để con được hạnh phúc
Người đàn bà nhìn xung quanh ngồi nhà cũ ở cạnh bệnh viện rồi nhìn lại đứa con ngây thơ của mình đang ngủ say
Từ Từ đứng dậy cố hết sức còn lại của mình người phụ nữ ấy bước ra cữa nhìn về phía bệnh viện bước đi trong đêm mưa bão tìm đến nơi của phòng giữ ấm cô là y tá nên rất hỉu nơi này những đứa con nhà giàu đều ở trong lòng kính giáp vàng
Cô thấy ngay đứa trẻ đang mỉm cười nhưng đang ngủ chắc mơ thấy giấc mơ đẹp lắm cô luyến tiếc nhìn đứa con ngây thơ của mình không kìm được nước mắt ứa ra chảy dài trên khuôn mặt xinh đẹp của cô nhưng cô đã quyết định liền ẩm đứa bé trong nôi ra rồi đặt đứa con mình vào trong rồi thật nhanh bế đứa trẻ ấy ra ngoài
Trong đêm mưa người phụ nữ đó bước đi lạng chạng còn thêm đứa trẻ này nơi đây lúc tp chưa phát triển rất ít nhà nên khó mà tìm cho cô bé này ngôi nhà đàng hoàng
Liền thấy ngôi nhà đơn sơ trang trí không cầu kì nên vui vẻ bước gần đến ngôi nhà nhỏ đó liền đặt đứa bé xuống rồi bước đi nhanh nhưng đi nữa đường rồi ngất xỉu
Tiếng khóc đứa bé ấy làm thức giấc một người đàn bãđa quá chồng liền chạy ra xem liền thấy một đứa nhỏ ngay cạnh nhà mình liền nhìn lên bầu trời
- Có phải ông thương tôi nên mới đưa đứa nhỏ này đến đúng không
Không có tiếng trả lời chỉ có tiếng sấm chóp màu vàng anh đi ngang qua
- Ta biết rồi từ giờ con là Lê Thiên Anh nói rồi người phụ nữ nọ ôm đứa con vào nhà đấp chăn lại
Trong Bệnh viện
Ông Đường đang ở ngoài nhưng hết sức lo lắng khi thấy vị bác sĩ kia ra ngoài ông liền chạy lại
- Vợ tôi có sao không bác sĩ
- vợ ông cần gặp ông
Vị bác sĩ không trả lời câu hỏi của ông chỉ nói lại nguyện vọng của bà vẻ mặt thoáng buồn
Ông Đường Hưng liền chạy về vào với thấy vợ nằm trên giừơng hơi thở yếu ớt mỉm cười với ông
- em à em mau khỏe lại đi
- em nghĩ mình không còn chịu nổi nữa
- em nói gì vậy em sẽ ở bên cạnh anh mà em cùng anh nuôi dạy con ta không lớn và sinh nhìu đứa nữa
- em không thể .. Nhưng anh pải nhớ là yêu thương con chăm sóc con ngay cả phân.... Em nữa
- nhưng anh không thể mất em được mà.
- con chúng ta anh nhớ phải là Đường Thảo Vy em muốn con luôn hỉu thảo với anh còn chữ Vy mong anh luôn nhớ đến em ...
Nói đến đây bà Đường liền tắt thở nhắm mắt lại ra đi trong thanh thản mỉm cười mãn nguyện
- Em ... Em
Ông Đường Hưng ngã quỳ xuống dưới giường ông bất lực nhìn vợ ông mỉm cười ông biết vợ anh đang hạnh phúc
Ông bước lần đi trong dãy hành lang tìm đến nơi phòng giữ ấm của con mình nhìn vào trong lòng kính nước mắt tự nhiên rơi ra
- Đường Thảo Vy
Ông lẩm nhẩm từ đó và nhớ rất rõ lời vợ ông dặn dò trước khi mắt vài ngày sau tổ chức tan lễ cho vợ ông và những ngày sao đó bắt đầu cuộc sống mới .
Truyện khác cùng thể loại
23 chương
138 chương
5 chương
76 chương
45 chương
32 chương
13 chương
10 chương