Bóng xế tà bổng đả uyên ương

Chương 3 : Tôi không muốn làm kỹ nữ >< sao cứ ép tôi vậy !?

" Không bao giờ tôi chịu làm kỹ nữ đâu . " Tôi hét lớn, làm sao tôi có thể làm một nghề thấp kém như thế này chứ, vs lại ở thời đại của tôi, nghề nghiệp này luôn luôn bị coi thường. Tôi ngày trước cũng là một tiểu thư, có ăn có học, tầng lớp hạ lưu chẳng lẽ hạ mình vì những đồng tiền cỏn con này ư ? Có chết tôi cũng không chấp nhận. " Không muốn cũng phải làm, ở đây, những người có hoàn cảnh như cô không được quyết định một thứ gì hết nên ngoan ngoãn mà làm theo đi, không thì đừng trách ta đây độc ác. " " Ngươi nghĩ những người nghèo khó thì không quyết định số phận của chính mình được à ? Cuộc sống của ai người đấy có quyền quyết định chứ, bà nghĩ bà là ai ? " Trước tới h, tôi là người ngỗ ngược, ai nói chuyện với tôi cũng không dám nói lại tôi lời nào. " Hỗn xược, cô biết cô đang nói chuyện với ai không ? Đừng cố làm càn, một con nhãi ranh, nhà không có, sống ở ngoài đường cũng lên tiếng quát tháo ta ư ? Ta thật sự cũng không là gì với những ông chủ, bà chủ, hoàng hậu, hoàng thượng.... Nhưng với mấy người như ngươi, có thể làm gì chứ, lũ nghèo nàn, tị nạn " Bà ta tát vào má bên phải của tôi, 5 ngón tay được in rõ trên đôi gò má hồng hào. Tôi vì bực tức, bị dồn vào mức đường cùng nên đã giơ tay tát trả lại bà ta một phát, từ khi sinh ra tới bây h chưa một ai dám đánh tôi, gây vết thương cho tôi dù là nhỏ nhặt nhất. Và tôi cũng chưa từng đánh ai cả. Vậy mà h đây, một con ả dám quát mắng, bắt tôi làm việc bà muốn lại còn tạo một kí hiệu trên mặt tôi như này nữa. Là mn thì có ai để người khác tát mình như vậy k ? " Con nha đầu, con tiểu tử đáng ghét, không ai đánh ta trừ ngươi. Ta đã nhắc trước cho ngươi rồi, những người như ngươi đừng làm cho ta tức lên. Rượu ngọt không uống đòi uống rượu phạt. Người đâu, lôi con ả này ra đánh 50 trượng cho ta, mau. " Ngay lập tức, tôi bị những người đàn ông to cao, béo khỏe, béo xấu trói chặt lại, vì họ hơn tôi đến cả trăm kg nên tôi không chống cự lại được. Họ thả tôi như người thả lợn xuống một chiếc chiếu có đinh rồi một người đàn ông chừng khoảng hơn 50 tuổi cầm chiếc gậy tre đập vào lưng tôi. 1 nhát, 2 nhát,3 nhát. "A........" Cứ một nhát chạm vào lưng tôi là một lần tôi gào thét lên. Cảm giác ấy đau lắm mn ạ! Chiếc gậy đập hẳn vào lưng, có nhiều lúc còn đập cả vào xương, vì mới chỉ 16 tuổi nên không thể cự được, những chiếc đinh cắm vào người, máu chảy be bét, từng giọt máu chảy ra như nước chảy vào họng :v Từng giọt nước mắt lăn dài trên má, khuôn mặt co rúm, đỏ bừng lên vì sự đau đớn. Từ khi tôi cảm nhận được đời tôi chưa từng rơi lệ vậy mà giờ đây, khi đã phải xa gia đình, người thân, bạn bè lại còn phải chịu khổ như thế. Đúng là ông trời không có mắt mà! (Con viết truyện thế chứ k phải con nói gì ông đâu nhé ông trời ! Cho con xin lỗi nha ! T^T Con biết lỗi rồi) Hết 50 trượng, bà ta ra, lấy ngón tay cái nhấc mặt tôi lên để tôi ngước nhìn bà. Sức đã cạn kiệt, bây h dù có thế nào tôi cũng không chống đc nữa rồi. " Thế nào? Thấy sự lợi hại của ta chưa? Nói rồi còn không nghe :) Tại ngươi chứ không phải tại ta nhé ! Nên sau này đừng ôm hận trong bụng :) Ngươi còn muốn nói thêm lời nào nữa không ? " " Đồ khốn nạn ". Tôi quát bà ta. " Con ả ". " Bốp " Lại một lần nữa bên má trái của tôi in rõ 5 ngón tay của bà. Sức cùng, lực kiệt, chân tay run rẩy, cả thân thể ướt đẫm mồ hôi, những vết thương sau lưng tím bầm, sứt da sứt thịt. ĐAU ĐỚN ! " Ngươi còn thích nói nữa hả? Đánh 50 trượng nữa cho ta, đánh đến bao h con nha đầu này biết ngoan thì tha cho nó, ta còn phải vào tiếp các vị khách quý. Ngươi cứ chờ xem con nha đầu. Đánh đi " " Vâng " Một lần nữa tôi chết dưới tay bà, cũng may tôi sinh ra trong gia đình phú quý nên tôi cũng có sức khỏe dồi dào vì vậy mới còn có thể thở đến bây h dưới sức mạng của 100 trượng bằng tre . Tôi cũng cảm thấy mình mạnh như một đấng nam nhi vậy. Tôi nhắm mắt vì mệt :)