Bởi Vì Yêu, Nên Chờ Đợi
Chương 4 : Sơn thủy tiên (Thủy tiên núi)
Cửa hàng hoa "Waiting for Love".
Hai rưỡi chiều, thời điểm này đúng là khoảng thời gian mọi người đến trường hay đi làm, cho nên khách đến cũng ít hơn, trong cửa hàng khá im ắng.
"Chờ chút, để tôi giúp chị!" Cận Thiếu Triết nhìn Ôn Thuấn cắn răng cố sức đẩy cái hộp đựng đồ cho nên mới nói giúp, lúc trước đã nói thân thể cậu chưa khỏe nên không cho giúp đỡ, bây giờ cậu đã gần như khỏe hẳn rồi, chắc là có thể chứ?
"Cậu?" Ôn Thuấn hoài nghi đánh giá cậu một chút, trang bị một cái kính gọng đen, bộ dáng văn nhược thư sinh cao cao gầy gầy, yếu đuối đến gió thổi cũng bay mất. cô khoát tay mà cười: "Hay là thôi đi, cánh tay của tôi so với đùi cậu còn to hơn, tự tôi có thể làm được rồi."
Nói vậy đúng là đả kích hiếu thắng trong lòng Cận Thiếu Triết nha, đường đường là đàn ông con trai, chẳng lẽ sức lực so với cô lại kém sao? Cậu không tin, bèn bước nhanh đến bê lấy cái thùng, hai người còn đang giằng co đôi chút, không nghĩ cái thùng lại rơi xuống chân Ôn Thuấn.
"Ai da!" Ôn Thuấn bất ngờ kêu lên một tiếng, trên trán lập tức đổ mồ hôi lạnh, đau đến phát run.
Thế này Cận Thiếu Triết mới phát hiện ra chuyện có vẻ lớn, vội vàng hạ thắt lưng nhấc thùng đồ kia ra, lúc này mới biết được cái thùng này thật sự rất nặng, Ôn Thuấn không phải xem thường mà là thật sự quan tâm đến mình. Ôn Thuấn đi đôi xăng đan, chân đã tụ máu tím một mảng, trên da thịt trắng nõn nhìn thấy rất rõ ràng. Cận Thiếu Triết đỡ Ôn Thuấn ngồi xuống chiếc sô pha, ánh mắt gắt gao nhìn vào chỗ xanh tím kia, vẻ mặt áy náy: "Thực xin lỗi, không phải tôi cố ý....." Vẻ mặt kia so với Ôn Thuấn dường như còn khổ sở hơn, làm cho người ta nghĩ có khi người bị thương là cậu cũng nên.
"Được rồi, là tôi khoa trương dọa cậu vậy thôi, không phải đau quá đâu, xoa thuốc vào là sẽ không sao hết. Có điều tôi mời cậu đến đây làm việc, cũng không phải cho cậu ăn ở không trả tiền, cậu đừng nói là cậu đang lo lắng tôi sẽ ngốc nghếch mà tự mình làm mệt chính mình đấy chứ?" Cô biết cậu Cận Thiếu Triết vẫn luôn muốn làm chút gì đó báo đáp mình, nhưng cô cùng lắm cũng chỉ là cho cậu chỗ ăn chỗ ở, không cần cậu làm vậy, cô thuần túy là muốn thuê người, không phải muốn nhận mua lòng người.
"Ừ." Cận Thiếu Triết lấy chai rượu thuốc trong hòm thuốc ra, muốn giúp cô xoa thuốc cho tan vết bầm, nhưng Ôn Thuấn lại nhanh tay nhanh mắt mà đoạt lấy, tự mình làm lấy, không khí thành ra có chút xấu hổ, cậu ngượng ngùng thu tay về, ngồi một bên nhìn cô nhe răng trợn mắt xoa thuốc, lại cắn môi không kêu một tiếng, cố ra vẻ không sao mà gượng cười, biết là cô không muốn mình lo lắng, trong tim cậu lại thêm một phần ấm áp.
Ôn Thuấn xoa rượu thuốc xong, muốn đi rửa tay, định đứng lên đi vài bước lại cảm thấy một trận đau nhói tận tim, chỉ biết thầm kêu không tốt, đành nghiêm sắc mặt mà nói với Cận Thiếu Triết: "Cậu giúp tôi đem kìm và mấy thứ lại đây, hoa hồng người ta vừa đặt phải làm luôn, tránh cho khách lại đợi."
"Để tôi làm cho, nhìn chị làm vài ngày, tôi cũng hiểu được." Cận Thiếu Triết lần này nói cũng không phải vì thể diện, cậu xem sách mấy này, lại còn thật sự xem Ôn Thuấn làm rồi, cũng đã học được bảy tám phần.
Ôn Thuấn trong lòng nghĩ cũng đúng, Cận Thiếu Triết không muốn làm một phế nhân, bản thân mình tự nhiên đến ở chỗ người ta, lại còn sống cuộc sống như đại gia an nhàn, cậu ta không phải là người như thế, phải làm cái gì đó thì trong lòng mới thoải mái.
"Được rồi! Vậy cậu phải cẩn thận chút, không nên làm mình bị thương." Cô nhớ rõ tay cậu rất đẹp, nếu bị thương thì rất không nỡ.
Cận Thiếu Triết cầm lấy cái kìm, thật sự cẩn thận cầm từng nhánh hoa hồng giống như đây là công việc rất quan trọng. Ôn Thuấn thì thừa dịp không có khách, cầm lấy quyển sách về trang trí nhà cửa lên đọc, một trang lại một trang, thực nhàn nhã.
"Chị đang muốn sửa sang lại mặt tiền cửa hàng sao?" Cận Thiếu Triết vừa làm vừa cùng cô nói chuyện phiếm.
"Ừm, trong quán này mọi thứ trang trí đều đã nhiều năm rồi, có chút cổ xưa cũ kĩ, hiện giờ học sinh sinh viên, thành phần tri thức đều thích mới mẻ, theo đuổi mốt mới, tôi đang nghĩ biện pháp thay đổi bộ dạng cửa hàng một chút, thu hút sự chú ý của khách hàng."
"A, tôi nhìn thiết kế kia của chị thực không tồi, chị viết bút kí cũng tốt lắm." Cậu vẫn đang vùi đầu mà làm nhưng cũng hợp thời đưa ra ý kiến của mình.
Nghe vậy, Ôn Thuấn lật đến tờ giấy mình viết kế hoạch kia, phát hiện ra ngoại trừ một ít ý tưởng mình đã viết còn có thêm một đoạn viết tay, chữ viết thanh tú, xem ra chính là cậu viết, ý kiến rất đúng trọng tâm. Cô có chút kinh ngạc, một nam sinh mà cũng chú ý đến mấy thứ này, bèn cười nói: "Tôi cũng thích thiết kế này nhưng mà chi phí sửa sang cũng không ít, hơn nữa cũng sắp đến đêm thất tịch rồi, chờ cho qua khoảng thời gian này rồi nói sau."
Ánh mắt cô đột nhiên nhìn về phía tờ lịch trên vách tường, hiện tại đã là cuối tháng sáu,cũng nên bắt đầu chuẩn bị chongày thất tịch* ngày lễ tình nhân Trung Quốc này, ngày thất tịch là mùa thịnh vượng của cửa hàng hoa, so với bình thường thì phải dự trữ thêm một khoản để nhập hàng. Hơn nữa đến lúc đó khẳng định khách sẽ rất đông, cần phải tìm vài người hỗ trợ nữa mới được. Nhưng cô mãi vẫn cảm thấy bản thân mình đã quên cái gì thì phải, tháng sáu.... Tháng sáu.... Đúng rồi, thi đại học đã có kết quả rồi!
(Ngày Thất Tịch:theovăn hóaphương Đông(Trung Quốc và các nước lân cận) làngày lễ tình yêuđược tổ chức vào ngày7 tháng 7Âm lịch, đôi khi được người phương Tây gọi làNgàyValentineTrung Quốc. Lịch sử về ngày này gắn bó với câu chuyện vềNgưu Lang Chức Nữ hoặc vợ chồng Ngâuvới nhiều dị bản.)
Trách không được mấy ngày nay có nhiều phụ huynh đưa con cái đến gần đây hỏi thăm như vậy, bởi lẽ khu này có trụ sở trường đại học, có lẽ họ đều là đến nghiên cứu địa điểm trường học xem tình hình giáo dục rồi mọi thứ xung quanh có tốt không. Còn cậu ấy......
"Thiếu Triết, cậu không tính học tiếp đại học sao? Hiện tại hẳn là đã công bố kết quả thi rồi chứ? Cậu đi xem không có tên? Ngày đó thầy giáo của cậu gọi điện đến là nói chuyện này?" Cô còn nhớ rõ ngày đó cậu cầm điện thoại nói chuyện rất lâu, nhưng mình lúc đó còn đang chăm sóc hoa, cũng không để ý không biết bọn họ đã nói những nội dung gì, chỉ là cả ngày sau đó cậu ta đều trầm mặc không lên tiếng, dường như có tâm sự. Cô vẫn nhắc nhở mình phải hỏi xem sao, lại cho tới hôm nay mới nhớ đến.
Bàn tay Cận Thiếu Triết khựng lại một chút, trầm mặc hồi lâu lại tiếp tục, cũng chẳng hề để ý mà trả lời: "Đã biết, thầy giáo đã nói tôi thi không tốt, không trúng tuyển."
Ôn Thuấn vừa nghe, nghĩ đến bản thân mình vừa chạm vào nỗi đau của người khác vội vàng giải thích: "Thực xin lỗi, tôi không biết cậu...." Trách không được cậu lại không có nhắc đến, thì ra là thế này, có điều cậu lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, lại không có người chiếu cố chăm sóc tốt, làm sao có thể an tâm học tốt đây? Cô sợ cậu ấy khổ sở, liền trấn an nói: "Thành tích của tôi cũng không phải tốt lắm, cũng trúng tuyển vào trường đại học bình thường thôi. Thật ra ra ngoài xã hội, có thể học thêm càng nhiều, cậu cũng đừng để ở trong lòng."
Nghe vậy, Cận Thiếu Triết gật gật đầu, vẫn không lên tiếng, khuôn mặt có chút ảm đạm.
Ôn Thuấn cảm thấy ảo não, lẽ ra không nên nhắc tới đề tài này, thấy sắc mặt cậu không tốt, mới thử hỏi: "Nếu như... cậu còn muốn ôn thi lại một năm... tôi có thể...." Giúp cậu........
"Không được, dù sao tôi cũng không thích học bài, có việc là được rồi, tự lực cánh sinh, như vậy tốt hơn." Cậu vội vàng đình chỉ lại lời nói của cô, biết sự đồng tình thông cảm cuả cô lại bắt đầu trào lên. Có điều mình đối với cô ấy cũng chỉ là bèo nước gặp nhau mà đã ra tay hỗ trợ đến thế, không biết trái tim kia rốt cục mềm yếu tới mức nào nữa?
"Ừ! Nói cho cùng, tự lực cánh sinh, tôi cũng thích câu này! Mọi người cùng nhau cố lên!" Cô nắm tay thành quyền giơ lên, giống như trẻ con mà hô to.
Thật ra mà nói, Ôn Thuấn cũng chỉ là cô sinh viên vừa tốt nghiệp, hai mươi mốt tuổi, so với rất nhiều người lại sâu sắc thấu hiểu hơn, tâm tư từ nhỏ đã mẫn cảm, cũng săn sóc chiếu cố người khác rất tốt, hoàn toàn đã quên chính bản thân mình thật ra cũng cần người khác quan tâm chiếu cố. Cô chiếu cố Cận Thiếu Triết như vậy, đúng như chính cô đã nói, cậu ta cùng với cô thực sự rất giống nhau, cô đơn giống nhau, cũng đều cần người khác chăm sóc. Nếu không có người kia, có lẽ..... Nhưng trên đời này chuyện gì đều có thể, chỉ là không giống như mình mong muốn mà thôi.
Buổi tối. Một bàn bốn món ăn, có điều.... Trứng rán, canh trứng, trứng luộc,.... Toàn là món trứng. Ôn Thuấn cùng Cận Thiếu Triết hai người nhìn nhau, không khí có chút dị thường.
Ánh mắt Cận Thiếu Triết vẫn không rời khỏi mấy món đồ ăn kia, trong lòng lại nghĩ, cô ấy lên lầu chuẩn bị lâu như vậy lại làm ra một bàn toàn món trứng thế này? Không phải cậu khủng hoảng, mà là hôm kia là trứng xào cà chua, hôm qua là trứng rán, cơm rang trứng.... Hôm nay lại là một bàn toàn trứng nữa, thật sự vượt quá sức tưởng tượng của cậu, chẳng lẽ đồ ăn khi cậu còn dưỡng bệnh được ăn đó, toàn bộ đều là ảo giác của mình sao?
"Chị.... Thực là thích ăn trứng?" Cậu cẩn thận tìm hiểu, đây dường như là lí do hợp lí nhất mà cậu có thể nghĩ ra.
"Ừm." Ôn Thuấn có chút xấu hổ, cúi gằm mặt vào bát cơm, cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn cậu.
"Nhưng mà mỗi người tiêu thụ một lượng trứng đều có tiêu chuẩn, ăn nhiều cũng không tốt cho cơ thể." Đây đều là cậu đọc sách mà biết, cho dù thích ăn cũng không thể quá nhiều, người khác nhìn bàn đồ ăn này còn tưởng bọn họ thích ăn trứng đến cuồng mất.
Đột nhiên Ôn Thuấn đặt bát trên tay xuống, như cố lấy hết dũng khí mà nói: "Được rồi, tôi thẳng thắn, tôi thành thật cung khai, thật ra không phải tôi thích ăn trứng, mà là..... tôi căn bản là không biết nấu ăn. Lúc trước sợ cậu dinh dưỡng không đủ, tôi đều nhờ người giúp việc ở nhà bạn tôi nấu giúp rồi mang tới, nhưng phiền toái người khác mãi cũng không tốt, cho nên hai ngày nay tôi bèn tự mình nấu, mấy thứ này tôi đã luyện tập rất nhiều lần, chắc là sẽ không quá khó ăn, nếu không tôi sẽ ra bên ngoài mua...."
Cận Thiếu Triết hơi hơi cau mày, Ôn Thuấn nói câu kế tiếp cậu cũng chưa nghe được, chỉ trầm giọng hỏi: "Vậy trước kia chị ăn cái gì? Không phải đều là ra ngoài ăn đấy chứ?" Cậu cảm thấy với hoàn cảnh của mình, có ăn có ở đã là tốt rồi, nói oán giận thì khẳng định là không, chỉ là cậu có chút không rõ mà thôi.
"A?" Không nghĩ đến cậu ấy lại hỏi điều này, cô có chút ngượng ngùng: "Mì ăn liền, thức ăn nhanh, bánh bao, ngẫu nhiên thì đến nhà bạn ăn ké vài bữa, thật ra, tôi cũng không phải là quá kén ăn....." Nhưng vừa nói xong, đầu của cô đang cúi thấp bỗng ngẩng dậy, cuối cùng không nhịn được mà rời khỏi bàn.
Cô đi đến bên ngoài quán, ngẩng đầu nhìn trời, cô có để ý, cô cũng kén ăn và cô cũng thật vất vả mới khiến cho chính mình quên đi điều đó, hôm nay thế nào lại nghĩ đến chứ? Ngẩng đầu lên cao, nước mắt sẽ không chảy xuống đúng không? Chỉ cần không rơi lệ, tim sẽ không đau? Cô đã không còn nhiều sức lực nữa rồi.
Cận Thiếu Triết nhìn theo bóng dáng cô bước ra ngoài. Cô ấy khóc. Thân hình đang run run kia, nhìn qua so với cậu còn đơn bạc hơn, thế nhưng lại luôn nở nụ cười trước mặt người khác, sau nụ cười kia của cô, rốt cuộc là bộ dạng gì? Cậu im lặng ăn cơm, buộc chính mình áp chế xuống cỗ xúc động đang dâng lên trong lòng.
Sau lưng truyền đến tiếng chuông gió leng keng, là Ôn Thuấn mở cửa bước vào, cô đã khôi phục lại bình tĩnh, ngoại trừ hốc mắt vẫn còn hồng hồng, nhưng ở dưới ánh đèn này cũng không nhìn ra bất cứ điều gì khác thường.
"Ngày mai bắt đầu, để tôi nấu cơm." Sau khi ăn xong, Cận Thiếu Triết đi rửa bát, nói với cô.
"Cậu biết?" Ôn Thuấn kinh ngạc, một cậu học sinh mới lớn sẽ nấu ăn được sao?
"Không biết." Vẻ mặt cậu vẫn bình tĩnh, không thể nhìn ra vấn đề gì: "Nhưng mà tôi có thể học." Chỉ là còn lại một câu nữa cậu nuốt vào trong lòng,tôi có thể vì chị mà học.
Cận Thiếu Triết thực sự nói được thì làm được, ngày hôm sau sáng sớm đã bỏ chạy ra ngoài đi mua sách dạy nấu ăn hàng ngày về nghiên cứu, trong lúc đó còn bảo Ôn Thuấn đừng đến quấy rầy. Mà đến tối, cậu rốt cuộc thực sự làm được một bàn thức ăn đủ sắc đủ vị bày ra.
"Chị cứ nhìn tôi mãi làm gì? Trên mặt tôi có hạt cơm sao?" Cận Thiếu Triết cảm thấy ánh mắt cô cả buổi tối đều rất kì quái, dường như đem mình ra làm chuột bạch trong phòng thí nghiệm mà nghiên cứu.
"Cậu nói thực đi, thật ra đây không phải là lần đầu tiên cậu nấu cơm đúng không? Trên thực tế cậu là cao thủ nấu ăn, cố ý giấu diếm thực lực đúng không?" Ôn Thuấn vừa ăn đồ ăn, âm thầm tán thưởng hương vị rất khá, vừa có chút không thể tin được mà chất vấn cậu ta, không có đạo lý nào mà lần đầu tiên làm liền tốt như vậy, cậu ta không phải là chỉ số thông minh đến hai trăm đấy chứ.
Nghe ra được giọng nói của cô có chút bất mãn, cậu hơi cười mà nói: "Thật có lỗi, tôi thực sự là lần đầu tiên nấu cơm, điều này cũng không có gì phải giấu diếm." Thật ra cũng không quá khó làm, dựa theo thành phần rồi công thức trong sách là có thể. Có điều trước kia cũng không đến lượt cậu làm, cậu chỉ luôn ăn chút cơm thừa canh cặn, cho dù có muốn làm cũng không ai cho cơ hội đâu!
Ôn Thuấn có chút tức giận bĩu môi, buồn bực: "A..... thật không công bằng.... Tôi rõ ràng cũng có học qua sách, tại sao lại không làm tốt được như cậu? Tôi lợi hại nhất cũng chỉ có thể làm trứng xào cà chua mà thôi!
"Mọi người trời cho cũng không giống nhau, chị cắm hoa, gói hoa không phải là đẹp hơn tôi nhiều sao, đây là sở trường của chị." Cậu không muốn thấy cô vì thế mà rầu rĩ không vui, liền tìm lí do thích hợp giải thích cho cô.
"Hì hì, cũng đúng nha." Nghe vậy, Ôn Thuấn lại tươi cười như trẻ con.
"Nhanh ăn đi, đồ ăn nguội mất." Cận Thiếu Triết bất đắc dĩ lắc đầu. Nhìn bề ngoài, Ôn Thuấn giống như cô gái khéo léo chín chắn, thậm chí còn có phần lãnh đạm, lạnh lùng, nhưng hơn nửa tháng nay ở chung là có thể biết, cô ấy thật ra có chút mơ hồ, lại rất thiện lương, thuộc loại người bị người ta bán đi còn giúp người ta đếm tiền, lúc trước đều là biểu hiện giả dối của cô đối với người lạ mà thôi. Nhưng mà cậu lại càng thích Ôn Thuấn thế này, một Ôn Thuấn không mang mặt nạ, ngẫu nhiên có chút ưu thương nhưng lại ra vẻ kiên cường, Ôn Thuấn như vậy lại càng gần gũi với mình hơn.
Sau khi ăn xong lại là Cận Thiếu Triết rửa bát, lí do là chân Ôn Thuấn bị thương còn chưa khỏi hẳn, không thể lộn xộn. Rửa bát xong xuôi, cậu đem tạp dề treo lên, sắp xếp lại các thứ trong bếp cho tốt, rồi bước ra phòng khách nói với Ôn Thuấn đang tập trung tinh thần vào cái máy tính kia: "Tôi xuống mở cửa hàng trước, chị không cần xuống dưới, một mình tôi có thể ứng phó được." Hai ngày nay cậu đã bắt đầu thử tự mình đảm đương một phen, như vậy thì Ôn Thuấn có thể thoải mái một chút, không cần cả buối tối cứ chạy tới chạy lui, huống hồ cô bước đi vẫn còn khập khiễng, lên xuống cầu thang cũng không tiện.
"Ừm." Cô xuất thần nhìn màn hình, không chút để ý mà trả lời, Cận Thiếu Triết tập mãi cũng thành thói quen rồi, chỉ chậm rãi đi giày, đang chuẩn bị xuống lầu thì Ôn Thuấn lại đột nhiên nhảy dựng lên: "A! Thiếu Triết, cậu mau tới đây!" Chuyện cô kêu tên Thiếu Triết đã thành thoải mái, bình thường rồi, ở trong lòng cô đã sớm xem cậu là em trai mình mà đối đãi, huống hồ Cận Thiếu Triết cũng thực sự cố gắng, làm việc rất chăm chỉ, không có lí gì lại không đối tốt với cậu cả.
"Làm sao vậy?" Cận Thiếu Triết nghe tiếng kêu thảm thiết của cô, nghĩ rằng phát sinh chuyện lớn gì đấy, vừa mới bước một chân ra khỏi cửa lại quay lại, vội vàng trở về phòng khách.
"Cậu lại đây, đến làm trắc nghiệm." Ôn Thuấn kéo thân hình cao thẳng của cậu ngồi xuống, cùng ngồi song song với cô trên thảm, chỉ vào máy tính nói.
Cận Thiếu Triết cũng nhìn vào màn hình, thì ra là bài trắc nghiệm IQ, vốn dĩ không muốn làm, nhưng vì chiều ý cô, nên cũng ngồi vào thử trắc nghiệm xem, mới mười năm phút cũng đã làm xong hết.
"A, nhanh vậy sao? Cậu không cần kiểm tra một chút sao?" Ôn Thuấn cũng không phục, bản thân mình làm hết thời gian quy định còn không xong, tại sao cậu ta làm thì lập tức tốt ngay thế? Không phải là làm cho có lệ đấy chứ?
"Kiểm tra cái gì? Cũng chỉ là trò chơi thôi mà. Thôi xong rồi, tôi muốn đi mở cửa quán, chị cứ bình tĩnh mà chơi đi, có điều nhớ xoa rượu thuốc đấy!" Cậu nói xong liền đứng dậy, cũng không thèm để ý đến Ôn Thuấn phía sau đang ồn ào kêu to đã đi xuống lầu mất.
Mãi cho đến khi bước xuống đường cái, cậu mới nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt có chút mờ mịt, nhớ tới cái trắc nghiệm IQ vừa rồi, chỉ số thông minh kia thì liên quan gì chứ, đối với cậu mà nói căn bản không quan trọng bằng công việc, ngay cả việc sinh tồn cũng thành vấn đề, vậy thì trắc nghiệm tốt có tác dụng gì chứ?
Còn Ôn Thuấn ở lại trong phòng, đối diện với màn hình máy tính, miệng há hốc, trong đầu tràn đầy nghi vấn, con số 150 xinh đẹp kia cứ lởn vởn trước mắt cô, giống như truyền đến cô tin tức gì đó. Bản thân mình cũng là trình độ bình thường, không phải kém, cũng chỉ vừa qua mức 100 điểm, ngay cả Nhã Huệ và Tư Hiền cũng chỉ hơn cô không bao nhiêu, còn cậu ấy nghĩ cũng chưa nghĩ, dùng thời gian ngắn như vậy mà lại được điểm cao như vậy, thế mà tại sao không đỗ đại học chứ? Ngay cả lần đầu tiên nấu ăn cũng tốt như vậy nữa?
Cuối cùng Ôn Thuấn cho ra một kết luận, chính là Cận Thiếu Triết vô cùng thông minh, chỉ là không thích học bài mà thôi.
Truyện khác cùng thể loại
107 chương
248 chương
110 chương
13 chương
23 chương
72 chương
16 chương