Bởi Vì Yêu, Nên Chờ Đợi
Chương 14 : Hoa mào gà
"Ring..... ring...." Tiếng chuông tan học reo vang, sau khi giảng viên rời lớp, các sinh viên giống như được giải thoát lập tức giải tán, lớp học thoáng chút đã không thấy bóng người. Đúng là cả một buổi sáng học môn chuyên ngành, thần kinh buộc chặt cũng cần thoải mái một chút.
Nhưng Cận Thiếu Triết thì lại không nghĩ như vậy, cậu có thói quen lợi dụng thời gian tan học ở trường để làm hết bài tập, sau đó trở về cửa hàng bán hoa giúp Ôn Thuấn. Nếu đem chuyện này nói ra cho cô biết, khẳng định Ôn Thuấn sẽ lại sợ cậu chậm trễ chuyện học hành, sẽ không cho cậu làm gì hết. Đại học kiến trúc J học năm năm, mà cậu chỉ vừa vào năm thứ ba, bắt đầu học lướt đến môn chuyên ngành, cần càng nhiều thời gian để học bài, không chỉ vì tương lai, mà học bổng trước mắt cũng cần cậu bảo trì thành tích. Dù sao thì bắt đầu năm thứ hai, cậu đã không để Ôn Thuấn phải quan tâm đến học phí của mình nữa. Hôm nay chỉ có hai chương, cậu sửa chữa lại ghi chép một chút, xem lại hết những phần trọng điểm một lần, mới bắt đầu thu thập lại sách vở.
Lúc này, Lăng Tuấn đã đi đến, nhìn thấy Cận Thiếu Triết, rốt cuộc cậu ta cũng thở ra: "Tôi ở bên ngoài đợi cậu đã nửa ngày, thì ra cậu còn ở trong này nha!" Thành phố S tháng chín vẫn vô cùng nóng, cậu cũng chỉ mới chạy hai tầng lầu đã toàn thân đầy mồ hôi.
"Học trưởng? Có chuyện gì vậy? Tìm tôi có việc gì sao?" Cận Thiếu Triết có hơi kinh ngạc, không rõ mà hỏi.
"Tìm cậu có việc?" Lăng Tuấn kinh sợ kêu lên: "Thiếu Triết, cậu đừng nói với tôi là cậu quên nha? Hôm nay, tổ của chúng ta muốn tới nhà tôi nghiên cứu, thảo luận về phần thiết kế cuối cùng, bây giờ cả TEAM đều đang đợi cậu!"
Lăng Tuấn đã là sinh viên năm cuối khoa kiến trúc rồi, có thể nói là lão tiền bối. Gần đây bọn họ thành lập một tiểu tổ, chuẩn bị hợp lực tham cuộc thi thiết kế kiến trúc,vốn dĩ với niên khóa của Cận Thiếu Triết thì không đủ trình độ, huống hồ cậu cũng ít tham gia các hoạt động này nọ, điều này ai ai cũng biết. Có điều, lần này vì thầy giáo mãnh liệt đề cử, cho nên cậu cũng tham gia cùng với bọn họ. Cận Thiếu Triết thực không hổ là danh là thiên tài, cậu có rất nhiều ý kiến hay mà bọn họ nghĩ nát óc cũng không ra được, chẳng trách thầy giáo lại kiên trì giới thiệu cậu ta như vậy, hiện tại quả thực là thiếu cậu thì không thể hoàn thành được.
"A, đúng rồi, tôi nhớ ra rồi!" Ngày đó, Lăng Tuấn chạy theo nói với cậu chuyện này, cậu lại đang vội vàng trở về giúp Ôn Thuấn nhận hàng, căn bản là không để trong lòng.
"Đại thiếu gia của tôi ơi, cậu rốt cục cũng nghĩ ra? Đi nhanh đi! Bọn họ đều sốt ruột chờ!" Lăng Tuấn động tác khoa trương, nói xong liền kéo Cận Thiếu Triết ra ngoài cửa.
"Ối, anh từ từ đã!" Cận Thiếu Triết vội vàng dừng bước: "Tôi muốn gọi điện thoại trước đã." Hôm qua cậu còn nói với Ôn Thuấn là hôm nay có thể về cửa hàng, bây giờ lại có việc đột xuất, vẫn phải nói với cô ấy một chút, miễn cho cô lại lo lắng.
"Vậy được rồi! Tôi tới trước nói với họ một tiếng, cậu xong thì nhanh ra nhé!" Lăng Tuấn khoát tay rồi bước nhanh ra khỏi lớp học, hội hợp với đội ngũ của mình.
Lúc này, Cận Thiếu Triết mới gọi cho Ôn Thuấn, có điều, đợi mãi mới có người tiếp điện thoại, cậu bất giác nhăn mày lại, trong quán bề bộn nhiều việc sao?
"A, Thiếu Triết, không phải sắp trở về sao? Còn gọi điện thoại cái gì?" Giọng nói nhẹ nhàng ôn nhu của Ôn Thuấn từ bên kia truyền tới.
"Cửa hàng nhiều việc lắm sao? Hôm nay có khả năng tôi sẽ về hơi muộn, phải cùng mấy sư huynh thảo luận một chút về chuyện thiết kế." Cận Thiếu Triết giải thích với cô, thiết kế kia xem ra không thể trì hoãn nữa, cách ngày dự thi còn có vài hôm, có điều, cậu cũng lo lắng Ôn Thuấn một mình vất vả.
"Vậy à, vậy cậu mau đi đi, không bận lắm đâu, một mình tôi là được rồi." Ôn Thuấn cũng biết chuyện cậu dự thi lần này, cảm thấy chuyện này có vẻ quan trọng, có rất nhiều kiến trúc sư đều là dựa vào những cơ hội thế này mà tỏa sáng, cô đương nhiên cũng ủng hộ Thiếu Triết. Có điều, giọng nói hữu khí vô lực của cô vẫn khiến Cận Thiếu Triết chú ý.
"Chị không sao chứ? Sao nói nhỏ như thế? Có phải không thoải mái hay không?"
"Vừa rồi bê mấy chậu hoa chuyển vị trí, hơi thở có chút hỗn loạn thôi, cậu đừng lo cho tôi nữa, chính sự quan trọng hơn."
"Thật sự không có vấn đề chứ?" Cậu vẫn là không yên tâm lắm.
"Thật sự mà, tôi cũng không phải trẻ nhỏ nữa. Được rồi, không thèm nghe cậu nói nữa, có khách rồi."
"Được rồi, có chuyện gì thì nhất định phải gọi cho tôi, biết chưa?" Cậu lại dặn dò thêm một lần, cậu rất hiểu Ôn Thuấn, cho nên vẫn biết cô chuyện gì cũng cậy mạnh mà không nói với cậu.
"Đã biết, thưa quản gia! Tạm biệt!" Nói xong, Ôn Thuấn vội vàng ngắt điện thoại, hình như là thực sự có khách đến.
Cận Thiếu Triết nghe tiếng "tít tít" trong điện thoại, tim lại đập mạnh, loạn nhịp một chút, không hề nề hà mà cười cười, bước ra ngoài tụ họp với mọi người.
Bọn họ nhanh chóng đến nhà Lăng Tuấn. Nhà anh ta là một khu biệt thự, mỗi tầng lầu gần hai trăm mét vuông, trang hoàng rất lịch sự, tao nhã, nhìn ra được gia cảnh nhà anh quả thực không tồi. Bởi vì không gian rộng lớn, lại không bị quản thúc thời gian, cho nên mọi người bàn luận cũng có vẻ thoải mái, thậm chí nếu ngồi trong này vẽ vời cũng đều có đủ mọi thứ dụng cụ này nọ, vô cùng tiện lợi.
Nhưng Cận Thiếu Triết lại gặp được một người mà cậu không nghĩ muốn nhìn thấy, La Thiên Tâm. Cậu quay sang Lăng Tuấn đang dương dương tự đắc kia, dùng ánh mắt dò hỏi anh ta vì sao lại có người này ở đây.
La Thiên Tâm thấy sắc mặt cậu không tốt, cũng không dám nói lung tung, cắm môi, xấu hổ đứng nơi đó.
Lăng Tuấn cũng hiểu hết sự việc lần trước từ đầu đến cuối, biết hai người họ khi đó cũng không thoải mái gì, nên cười ha ha dàn hòa: "Thiếu Triết, tôi còn chưa kịp nói với cậu, Thiên Tâm là em họ của tôi, vừa biết cậu sẽ tới, liền năn nỉ tôi cho nó một cơ hội giải thích với cậu. Cậu cũng nên cho tôi chút mặt mũi chứ, đừng trách con nhóc này nữa được không? Này, Thiên Tâm, mau lại đây giải thích!" Cơ hội này đã chờ đến hơn một năm rồi, bởi vì Cận Thiếu Triết ở trường học mỗi lần thoáng thấy La Thiên Tâm, đều không chút do dự mà chọn đường khác để đi.
La Thiên Tâm mím mím môi, có chút không yên lòng mà nói: "Thực xin lỗi, lần trước là do mình sai." Cô ngẩng đầu lên, nói chuyện còn hơi nói lắp, cảm thấy bản thân mình vốn không có sai, có điều, dường như mọi người đều biết tâm sự của cô, biết cô yêu thầm Cận Thiếu Triết. Nếu nói lời xin lỗi có thể làm cho cậu ấy không trách mình nữa, thì chẳng có vấn đề gì.
"Ừm." Cận Thiếu Triết liếc qua cô ta một cái, lạnh lùng thản nhiên ừm một tiếng, xem như cấp cho Lăng Tuấn chút mặt mũi, sau đó đi vào phòng thảo luận cùng mọi người.
Lăng Tuấn và La Thiên Tâm nhìn nhau cười, rốt cục có thể hóa giải ân oán, Lăng Tuấn vỗ vỗ bả vai cô nói: "Em gái, anh chỉ có thể giúp đến đây thôi, tiếp theo phải làm gì thì em tự biết, không cần lại tùy hứng như trước, biết chưa?"
"Vâng, cảm ơn anh họ!" La Thiên Tâm cũng vui vẻ nở nụ cười. Cô bắt đầu tính toán xem kế tiếp nên làm thế nào để tấn công Cận Thiếu Triết, tục ngữ đã nói, con đường ngắn nhất đến trái tim người đàn ông là đi qua dạ dày, vừa đúng hôm nay cô có thể bộc lộ tài năng cho cậu ấy xem!(Meott: ta nói cho biết, Thiếu Triết nhà ta nấu còn ngon hơn, Ôn Thuấn có biết gì đâu, thì đã sao??? >.
Truyện khác cùng thể loại
107 chương
248 chương
110 chương
13 chương
23 chương
72 chương
16 chương