Bởi vì đúng lúc gặp được em
Chương 57
Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânMột tiếng sau.
Khâu Lê chuẩn bị võ trang đầy đủ, cô hưng phấn nhảy qua nhảy lại, Cố Diễm thắt chặt khăn quàng cổ lại cho cô, ra hiệu cho cô có thể xuống lầu được rồi.
Trong thang máy, cô ôm cổ anh, hai chân để ở không trung như là đang chơi đu quay.
Cố Diễm vẫn để yên mặc cho cô nghịch.
"Mấy ngày nữa chúng ta đi Thuỵ Sĩ trượt tuyết không?" Anh hỏi.
"Không cần đâu, ở trong sân cũng tốt mà."
Trước đây cô cho rằng trượt tuyết ở đâu cũng giống nhau, mấy năm rời đi này, cô đi Pháp đi Thuỵ Sĩ, làm thế nào cũng không tìm được cảm giác như thời còn bé.
Có lẽ tuyết ở nước ngoài quá lớn, người cũng nhiều.
Cô nghĩ như vậy.
Sau đó phát hiện không phải như thế, chỉ là bởi vì không có anh ở bên cạnh.
Ở cùng người mình thích, vùi trong sô pha xem người khác trượt tuyết trên ti vi, đều là một loại lãng mạn cực hạn.
Khi đến tầng dưới của quảng trường nhỏ, Khâu Lê mở to hai mắt, vui mừng không nói nên lời, hai tay che miệng, nhìn một chút, trong lòng liền bắt đầu chua xót.
Tuyết trên quảng trường nhỏ đã được ép cho bằng phẳng, hoa hồng được bày ở hai bên, toàn bộ quảng trường nhỏ đều tản ra mùi hoa hồng.
Mấy trăm đoá hoa hồng kiều diễm làm hình dáng sân trượt tuyết hiện ra rõ ràng hơn.
Là hình trái tim.
Tuyết trắng.
Hoa hồng.
Lá xanh.
Đẹp không tả xiết.
Khâu Lê nhìn chỗ đỗ xe bên kia, nhiều ô tô đã bị tuyết che phủ đi.
Chỉ có xe việt dã của anh, thân xe rất sạch, có thể thấy rõ rằng sau khi tuyết ngừng rơi lúc sáng, mới gạt hết tuyết ra.
Bên ngoài băng tuyết ngập trời.
Gió lạnh thấu xương.
Trong lòng Khâu Lê giống như xuân đầu tháng ba, trời trong nắng ấm, mọi thứ được hồi sinh, mùa xuân trong trẻo.
Cố Diễm cầm lấy bả vai cô xoay người cô đối diện với mình, "Sao tuyến lệ càng ngày càng phát triển vậy?" Anh lau cho cô một ít nước mắt.
Khâu Lê: "Những hoa hồng này sẽ bị đông chết."
Nghĩ đến, trong lòng cô lại đau, đây là lần đầu tiên cô nhận được hoa hồng anh tặng, nó có ý nghĩa rất khác đối với cô.
Cố Diễm: "Không chết đâu."
Khâu Lê: "Chúng nó còn có thể tự mình chống rét được sao?"
Cô mặc áo lông dày như vậy nhưng vẫn cảm thấy lạnh.
Cố Diễm cười: "Là hoa hồng giả."
Khâu Lê: "..."
Cô có thể ngửi được mùi hương hoa hồng nức mũi kia một cách rõ ràng.
"Đó là mùi nước hoa hồng." Cố Diễm giải thích.
Khâu Lê: "..."
Trợn mắt trắng trong lòng một cái, hại cô rơi nhiều nước mắt như vậy.
Cố Diễm nắm tay cô đi đến sân trượt tuyết, "Anh đặt riêng, 729 đoá vĩnh cửu không phai màu không héo tàn, không sợ dãi nắng dầm mưa, được chế từ nguyên liệu đặc thù, cũng dễ xử lý."
Khâu Lê phát sầu: "Hôm nay dùng xong rồi, nhiều như vậy thì để ở đâu cho hết?"
Dọn dẹp rồi để trong kho thì chẳng phải là lãng phí sao?
Để ở trong nhà cũng không được.
Cố Diễm: "Đặt ở biệt thự của chúng ta."
Anh mới mua biệt thự, sau khi kết hôn mới ở, bây giờ đang tân trang lại, nó rất gần với khu biệt thự nhà cô.
Bên trong biệt thự anh cho xây bể bơi, bên cạnh bể bơi chính là hoa viên, đến lúc đó mang những bông hoa hồng này chuyển đến hoa viên, như vậy trong vườn hoa một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày đều là biển hoa.
Anh còn làm âm thanh đặc biệt của ve.
Khâu Lê tháo khẩu trang, ôm cổ anh rồi hôn anh.
Cố Diễm chỉ hôn lại lướt qua, trong xe thương vụ cách đó không xa, còn có rất nhiều nhân viên công tác, phỏng chừng đều đang nhìn chằm chằm về phía anh.
Anh buông cô ra, ra hiệu cho cô nhìn hoa hồng.
Khâu Lê ngồi xổm xuống, hoa hồng cắm trong tuyết đọng, cánh hoa kiều diễm, lá xanh ngắt, thoạt nhìn rất giống với hoa thật.
Nhìn đến cành hoa, đột nhiên cô choáng váng.
Làm sao có thể?!
Khâu Lê sờ vào, là ve giả, nó đang an tĩnh nằm nhoài trên cành hoa nhỏ.
Cô đứng lên, đi quanh nơi trượt tuyết một vòng, cách vài bước sẽ có một con ve nằm trên cành hoa hồng.
Cố Diễm đang cúi đầu nhìn di động, đột nhiên trên quảng trường của tiểu khu vang lên từng trận ve kêu.
Mà lúc này là trời đông gió rét, tuyết lớn trắng xoá.
Khâu Lê giương mắt mà nhìn, vốn viền mắt đã khô nhưng lại bắt đầu ướt.
Cố Diễm dùng sức ôm cô, những cái này đối với anh mà nói, kỳ thật không tính là niềm kinh hỉ lớn.
Tương lai còn dài như vậy, cô sẽ có nhiều hơn.
Từ thời khắc mà anh cầu hôn cô, anh muốn cho cô rất nhiều, đặc biệt là niềm vui, nhiều hơn nữa cũng không đủ.
Rơi nước mắt xong, tâm tình lại tốt, Cố Diễm mang cô đi trượt tuyết.
Cũng giống như trước kia, cô ngồi xổm trên mặt đất, đưa đôi tay cho anh, anh đi ngược lại, kéo cô trượt trên tuyết ở nơi không hề lớn này, một lần lại một lần, không ngại phiền phức.
Chơi qua hai giờ, Khâu Lê mệt mỏi, mới bắt đầu đi lên lầu.
Cố Diễm lấy cho cô hai quả cầu tuyết nhỏ, cô đeo găng tay, mỗi tay cầm một quả, lại nhìn hoa hồng: "Chúng ta đi rồi, còn hoa thì làm sao bây giờ?"
"Một lát nữa sẽ có người thu dọn."
Anh đẩy lưng cô đi về phía tiểu khu.
"Ai, anh đẩy em nhẹ chút đi, quả cầu tuyết muốn rơi xuống rồi." Khâu Lê nâng chúng như nâng bảo bối, cẩn thận từng li từng tí, cô cười nói: "Đây chính là dạ minh châu, rơi xuống thì anh phải đền!"
Cố Diễm: "..."
Đến thang máy, Cố Diễm hỏi cô: "Ngày mai là chủ nhật, em có tăng ca không?"
Khâu Lê cười: "Có nha, nói không chắc có thể tăng ca đến hơn mười một giờ, khó nói trước được, gần đây em quá bận rộn."
Cố Diễm ừ một tiếng.
Ngày mai là sinh nhật anh, xem ra cô đều không nhớ rõ.
Bận rộn cả ngày, mãi cho đến 11 giờ khuya Khâu Lê mới về nhà, Cố Diễm cũng có xã giao, anh về nhà trước cô mấy phút.
Cô ghé bên cạnh môi anh, "Uống rượu hả?"
Trên người anh có mùi rượu nhàn nhạt.
Cố Diễm cởi khuy áo ra, "Uống một ít rượu vang đỏ."
Đôi mắt đen như mực của cô xoay tròn vài vòng, ôm lấy eo anh, giọng nói mang theo vài phần làm nũng: "Ông xã, đêm nay em muốn bơi lội, anh bơi với em nha?"
Ánh mắt Cố Diễm mang theo vài phần mê ly, cong khoé miệng nói: "Nếu như em bơi không kịp, bị anh bắt được thì làm sao đây hả?"
Mang theo một chút khiêu khích.
Khâu Lê: "Tuỳ anh xử lý, thế nào?" Cô nhướng mày.
Cố Diễm cúi đầu, cầm lấy cằm của cô, hôn xuống, "Đến lúc đó thì không được khóc."
Cố Diễm đến phòng thay quần áo đổi đồ bơi, không biết Khâu Lê ở phòng ngủ làm cái gì, anh đến bể bơi bơi trước hai vòng, xuống nước xong mùi rượu tan đi không ít, kỳ thật anh uống cũng không bao nhiêu.
Anh đợi Khâu Lê, đợi mười mấy phút vẫn chưa thấy cô đi ra.
"Thu Thu!"
"Đến đây!"
Thu Thu buộc tóc lên, mặc áo sơ mi đen của anh, hai tay đặt ở sau lưng, đi chân trần đến.
Đôi chân dài được tôn lên dưới áo sơ mi, trắng như tuyết ở ngoài trời.
Thân dưới Cố Diễm căng thẳng, anh đưa tay: "Xuống đây."
Khâu Lê xoay người, đang làm gì ở trước ngực.
"Em làm cái gì đó?"
"Không có gì, đang mở khuy áo nha."
"Quay qua đây."
"A."
Khâu Lê rất nghe lời mà xoay người, bắt đầu mở khuy áo sơ mi, bắt đầu từ ngực, một khuy lại một khuy, động tác như mấy pha quay chậm trong phim.
Làn da như gelatin. (*)
(*) Da như gelatin có nghĩa là mô tả làn da mịn màng của phụ nữ.
Dáng người uyển chuyển xuất hiện ngay trước mắt anh.
Cố Diễm tựa lên hồ bơi, cánh tay tuỳ ý khoát lên thành hồ, cười như không cười nhìn cô: "Em đang muốn câu dẫn anh sao?"
Khâu Lê dùng ánh mắt mị lực nhìn anh: "Đúng vậy, câu dẫn một anh trai nhỏ là anh nha."
Khuy áo sơ mi đã cởi hết, cô mặc một bộ bikini màu xanh lam.
Loại ít vải nhất.
Cơ thể của cô, từng chỗ từng chỗ, anh đều quá rõ ràng, cũng đã hôn qua vô số lần.
Theo lý thuyết thì sẽ sớm không có cảm giác bí ẩn và mới mẻ.
Nhưng bây giờ chỉ cần liếc mắt nhìn, anh lại có phản ứng.
Hầu kết của anh trượt lên trượt xuống, "Lại đây."
Anh đưa tay ra một lần nữa.
Khâu Lê ném áo sơ mi đi, dang hai tay, nhảy về phía anh.
Ùm một tiếng, bọt nước văng tung toé.
Trên mặt Cố Diễm toàn là nước, anh lau mặt một cái, duỗi tay ra kéo cô vào trong lồng ngực của mình, một tay kia kéo mông của cô, đẩy về phía mình, dính chặt người anh.
Trong làn nước ấm nhưng Khâu Lê vẫn cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng trên người của anh.
Chống vào cô.
Hô hấp Cố Diễm lại tăng lên, liền hôn lấy cổ cô.
Khâu Lê dùng sức đẩy đẩy anh, nhưng không đẩy mạnh, "Ai, không phải anh nói muốn thi bơi với nhau sao?"
Cố Diễm: "Anh nói lúc nào vậy?"
Khâu Lê: "...!"
"Thể lực tiêu hao hết, làm sao cho em khóc được đây hả?"
"... đồ lừa đảo!"
Một bên Cố Diễm hôn cô, một bên tìm cách mở đồ tắm hai mảnh của cô ra.
Đột nhiên Khâu Lê kêu lên: "A."
"Làm sao vậy?"
"Bị chuột rút rồi." Vẻ mặt của cô rất thống khổ.
Cố Diễm vội vàng ôm cô ngồi lên thành hồ, "Chân nào đau?"
"Chân phải."
Anh nắm mắt cá chân của cô, bắt đầu giữ ngón chân của cô vuốt từng cái một, "Có đỡ hơn chút nào không?"
Khâu Lê cười: "Đỡ hơn một chút rồi."
Trong lòng lại tính toán làm sao để chạy trốn.
"Ông xã, em muốn uống nước."
Cố Diễm: "... nói chuyện cho cẩn thận!"
Anh buông chân cô ra, nghiêng người về bên kia, duỗi tay lấy bình nước uống.
Khâu Lê nhân cơ hội mà bò đi chỗ khác, tung người nhảy xuống hồ, nhanh chóng bơi về đầu bên kia.
Thỉnh thoảng quay đầu lại híp mắt nhìn anh, tất cả đều là khiêu khích.
Cố Diễm: "..."
Nhìn bóng dáng người kia giống như mỹ nhân ngư, khoé miệng không khỏi giương lên, anh cũng không có sốt ruột, từ từ chậm rãi bơi về phía cô.
Cố Diễm bơi đến giữa hồ, Khâu Lê đã đến bờ, cô ngồi lên thành hồ, hai chân đang nghịch nước, thảnh thơi lại vô cùng vui vẻ.
"Lại đây nha."
Cô ngoắc ngoắc ngón tay với anh.
Đột nhiên chuông di động vang lên.
Là di động của Khâu Lê, cô cài đặt chuông báo.
11 giờ 59 phút.
"Em có điện thoại, có cần anh lấy giúp cho em không?"
"Không cần đâu."
Một lần nữa khâu lê xuống nước, bơi về phía anh.
Vốn cô còn muốn chơi rượt đuổi dưới nước với anh, nhưng thời gian không đủ.
Cố Diễm hơi giật mình, không biết cô chuẩn bị chơi trò gì.
Cô bơi đến cạnh anh, ôm lấy cổ anh, "Ông xã, sinh nhật vui vẻ."
Hôn lên mặt anh mấy cái.
Cố Diễm cười, anh còn nghĩ rằng cô không nhớ rõ ngày sinh nhật anh.
Anh bao vây lấy cô: "Quà của anh đâu?"
Khâu Lê ngước mặt lên, nhìn anh: "Là em đó."
Cố Diễm ôm cô, bơi đến khu nước cạn bên cạnh.
Còn không đợi cô nói chuyện, anh ngậm lấy môi cô, kéo cô, hai chân Khâu Lê đặt ở hông anh, hai người dán chặt vào nhau...
Thời gian sau đó tiếng môi răng của cô đều bị tiếng nước trong hồ bơi nhấn chìm.
Loại tư thế dưới nước này mang đến cho cô trải nghiệm chưa từng có từ trước đến nay.
Sau đó, Cố Diễm mút lấy vành tai cô, nhỏ giọng nói: "Sao anh lại thấy mực nước của bể bơi lại dâng thêm một cm? Bây giờ hồ nước cũng trở thành khu vực có mưa to với mức độ thiên tai nặng rồi."
Khâu Lê: "..."
Cô cào lên lưng anh mấy cái.
Cố Diễm kêu đau một tiếng, nhịn không được lại bật cười.
Anh dùng đầu lưỡi cạy hàm răng cô ra, câu lấy lưỡi cô.
Hai người lại kìm lòng không được mà ôm hôn nhau kịch liệt.
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
43 chương
21 chương
59 chương
75 chương