Mạc Y về đến nhà thì sắc trời đã ngã màu sẫm tối. Gia nhân vẫn đang tất bật làm bữa tối, vài người nhìn thấy cô liền cuối đầu chào cung kính rồi lại vội vã hoàn thành phần việc của mình. Mạc Thần dường như chưa biết chuyện xảy ra, ông điềm nhiên ngồi thưởng trà trong tư viện, mái tóc bạc đã ngoài ngũ tuần được chải gọn bị gió thổi hơi rối. Cô nhìn cha, cảm thấy bóng lưng ông quả thật rất cô đơn. Mẹ đã mất nhiều năm như vậy, nhưng Mạc Thần vẫn không hề tái hôn. Ông có thể một đời phong lưu, nhưng tuyệt đối sẽ không vì một chút yếu lòng mà cho người phụ nữ khác bước vào cửa chính Mạc gia. Ông có thể đứng trước mặt cô là một đứa trẻ chưa lớn, đôi lúc còn hay pha trò vô vị chọc cô cười, nhưng bên ngoài sẽ là một chủ tịch máu lạnh, vô tình, chỉ cần ai dám loạn liền bị bức đến phá sản. Ông luôn muốn mình có một đứa con trai nối dõi, nhưng sẽ chẳng bao giờ nói với ai. Bởi ông sợ cô tổn thương, dù sâu trong tâm khảm biết con gái mình rất mạnh mẽ. Với mọi người ông có thể là một Mạc tổng quyền ngang bằng trời, nhưng với cô ông chính là cha, là người thân duy nhất của cô, là người yêu thương cô nhất. Mạc Y từ mười tuổi, mỗi sáng thức dậy đã nghĩ đến mình sẽ làm gì khi kế thừa Mạc gia. Mỗi tối nhắm mắt lại đều ngẫm xem mình đã làm tổn hại gì đến Mạc gia. Cô không cầu quá nhiều hạnh phúc cho mình, chỉ mong sản nghiệp cha cô gây dựng cả đời có thể đứng vững.   Chuyện sáng nay, quả là không biết nên nói thế nào cho phải.   Mạc Thần phát giác rất nhanh có người đang ở đây, dù là nhà mình nhưng ông vẫn rất cảnh giác, nó đã trở thành một thói quen được huấn luyện mấy chục năm nay: “Sao còn chưa bước đến?”   “Cha, quả thật rất nhạy bén đi.” Mạc Y vui vẻ tiến tới, ngồi đối diện bàn trà của ông, thuận tay rót cho mình một chén. Hương thơm từ ấm trà toả lên ngào ngạt, khiến lòng người thư thái.   “Uy, bảo bối. Con đi đâu cả ngày vậy, làm gia lo muốn chết.” Mạc Thần giọng rưng rưng, rõ làm bộ. Ông biết cô không phải con nít, đương nhiên ra đường sẽ không vừa lạc vừa khóc rồi. Lại còn…   “Không phải sắp đến ngày cưới sao, con thấy ngột ngạt…” Mạc Y vừa mỉm cười vừa nhìn thẳng mắt cha. Cô chính là kẻ có thể nói dối trắng trợn mà vẫn khiến người ta tin mình đang nói thật, rất thật. Vả lại quả không sai, chuyện cưới xin này khiến cô rất mệt mỏi.   Mạc Thần không nói thêm, ông đưa tay ngăn không cho cô uống nữa, nãy giờ đã được bốn chén rồi. Mỗi lần cô có tâm trạng thì sẽ khiến bản thân làm việc đến quên đi, điều này ông rất hiểu: “Đừng uống nữa, vào nhà ăn cơm thôi. Gia đói…”   Cao lương mĩ vị nghi ngút khói trên bàn, nhưng hai người chỉ ngồi lặng lẽ ăn cơm. Không khí quả thật rất quỷ dị, rất khác so với mọi bữa cơm thông thường: Cha sẽ kể cho cô nghe về tình hình tập đoàn hiện nay, kèm theo vài câu quở trách bộ phần nào làm việc không tốt, sai sót những gì. Hay đến việc nhỏ nhặt nhất như thư kí pha cà phê đã bỏ đường quá tay, làm ông uống nước cứ như đang ăn chè. Cô thường không nói nhiều, nhưng trong mỗi câu chuyện đều sẽ đáp lại vài câu, cho cha biết cô vẫn đang nghe.   Bữa tối chìm trong im lặng, đến cuối cùng, cha lại là người nhịn không được mà thở dài: “Bảo bối lớn rồi, chê gia đã già nên chẳng thèm tâm sự gì cả. Ôi nhớ cái hồi năm tuổi ấy, con còn khoe với gia đi ị đã biết chùi…”   “Cha!” Mạc Y đỡ trán, quả thật không nói không được. Mạc Thần rất biết cách san phẳng những bức tường cô dựng lên, cha hiểu cô muốn gì và cần gì, cũng hiểu đến lúc nào mình nên ra mặt giải quyết: “Con với Thế Du, đã xảy ra một số chuyện, cho nên…”   “Cho nên…?”   “Cho nên, không thể kết hôn…” Mạc Y nặng nề nói ra từng chữ một, dò xét biểu hiện trên mặt cha.   “Không kết hôn, thật sao?” Chất giọng hơi trầm xuống, Mạc Thần hướng mắt về phía cô.   “Là thật…”   Lông mày Mạc Thần giảng ra, còn kích động đến mức vỗ đùi đánh tiếng. Mạc Y ngây người nhìn cha, cảm thấy lo lắng cả ngày nay của mình thật là vô ích: “Gia còn tưởng thế nào, lúc đầu đã thấy không ưa cái thằng Thế Du ấy rồi. Con nghĩ xem, đi dự tiệc mà mắt cứ liếc nhìn người đẹp của gia, cha chả là tức. Còn nữa, cậu ta lưu tên gia trong điện thoại là: Bác Mạc, đọc mà già chết đi được. Lại còn,…”   “Cha à, về phía cổ đông…” Mạc Y dè dặt ngắt lời cha, cô sợ sự việc này sẽ ảnh hưởng đến nội bộ tập đoàn.   Mạc Thần dừng lại một lúc, giọng lại cao thêm vài phần, dùng ánh mắt trấn an nhất nói với cô: “Cao thị là gì chứ? Chẳng qua năm ấy ngỏ ý muốn liên hôn, con lại dễ dàng chấp thuận. Gia cứ tưởng con là thật lòng thích Thế Du nên cũng thuận đà tác hợp… Vẫn là con gái còn nhỏ, có những chuyện, cứ sống vì bản thân mình thôi, đừng đặt nặng vấn đề trách nhiệm nhiều quá.”   Mạc Y khẽ gật đầu, cô ôm lấy cha thay lời cảm ơn, cái ôm thật lâu vẫn không muốn rời. Vẫn là người cha này nghĩ cho cô nhiều nhất. * *  *