Những bước chân ngắn lọt thỏm trong ô gạch vuông vắn. Mạc Y mông lung băng qua đường muốn hướng về nhà. Nói mình không bị tổn thương là nói dối, nhưng cô tuyệt đối sẽ không tốn thời gian vào việc nghĩ vẩn vơ, điều cô lo ngại nhất bây giờ là làm sao huỷ hôn mà không ảnh hưởng đến phía cổ đông của Mạc Thần.   Tiếng phanh xe gấp gáp như cứa sâu xuống mặt đường, cắt phăng mọi âm thanh ồn ào xung quanh, bụi khói tung lên mù trời. Mũi xe khẽ húc vào người Mạc Y, chỉ cách vài bước là có thể đâm chết cô. Lực xe không lớn nhưng đủ để Mạc Y ngã nhào xuống đất, mái tóc dài rũ xuống che khuất khuôn mặt chưa khỏi bàng hoàng. Cánh tay chống đỡ không ngừng buốt lên từng cơn đau nhói.   Người đàn ông cũng không khỏi giật mình, anh vội mở cửa chạy ra đỡ lấy cô, không kịp để Mạc Y phản kháng liền bế cô đặt vào trong xe, miệng liên tục xin lỗi rồi cứ thế rồ ga phóng vút đi. Mạc Y có chút kinh ngạc lẫn hoang mang, cô quay đầu nhìn người đàn ông đang lái xe. Khuôn mặt nhìn nghiêng của anh ta như được bọc lấy một lớp lụa hoàng kim, trở nên nổi bật hút hồn, đuôi mắt lại sắc bén âm ngoan, quả thật rất có khí chất.   Xe nhanh chóng dừng lại ở bệnh viện, người đàn ông lại nhấc bổng cô lên khỏi ghế ngồi rồi lao thẳng vào một phòng bệnh. Vị bác sĩ trẻ mặc áo blouse trắng không mặn không nhạt nhìn anh rồi chuyển hướng đến cánh tay dính đầy bụi đất và máu khô của Mạc Y. Cậu ta vừa làm sạch vết thương cho cô, vừa nhìn người đàn ông đầy oán hận: “Lâu rồi không thấy cậu đến tìm tôi uống rượu ngâm thơ, gặp nhau lại toàn nhờ vả. Thiếu gia, cậu nói xem kiếp trước tôi đã nợ gì cậu hả?” – Dường như rất kích động, lực đạo dùng băng quấn vết thương khẽ siết khiến tay Mạc Y giật nhẹ, nhưng vẫn không hề phát ra tiếng kêu.   Người đàn ông hơi nhíu mày nhìn cánh tay của cô, rồi âm trầm nói: “Ký Phàm, nhẹ tay!”   Vị bác sĩ nọ biết mình hơi dùng sức nên cũng giảm nhẹ lại. Im lặng quan sát Mạc Y rồi lại nhìn anh ta, hỏi: “Nói đi, đây là ai?”   “Tôi đâm xe vào cô ấy.”   “Ồ, người như cậu cũng có lúc bất cẩn sao?”   Người đàn ông hơi mím môi, rồi từ tốn nhả ra từng chữ: “Công việc không tốt.”   Ký Phàm hiểu chuyện không nói thêm gì nữa, chỉ tiếp tục băng bó cho xong. Tay Mạc Y sau khi được bôi thuốc thì cơn đau truyền đến đã giảm đi một nửa. Cô khẽ cảm ơn, không chần chừ liền muốn rời đi. Người đàn ông thấy lạ, muốn kéo cô lại hỏi cho rõ: “Đợi đã, cô không đòi tiền bồi thường sao?” Anh là loại người không thích dây dưa, nên muốn mọi chuyện đều phải được sòng phẳng.   Mái tóc vẫn rũ xuống che khuất cái nhếch môi cười nhạt của cô. Mạc Y gạt nhẹ tay người đàn ông, từ tốn đáp: “Bồi thường? Không nói thì tôi quên mất. Phiền anh đưa tôi bưu thiếp được không?”   Người đàn ông ngày càng cảm thấy kì quái, anh rút ví đưa cho cô một tấm thẻ nhỏ màu trắng, lấy bút ghi lên đó một dãy số: “Đây là số điện thoại riêng của tôi, có gì cần cô cứ liên lạc.”  Mạc Y nhận lấy, không thèm nhìn đến bưu thiếp liền nhét nó vào túi xách: “Cảm ơn anh, khi nào nghĩ được giá tiền thích đáng, tức khắc sẽ liên lạc.” Cô ngẩng mặt, ánh mắt lãnh đạm khẽ cong, môi lại vẽ lên một nụ cười nhạt như có như không. Ánh đèn từ trên trần chiếu xuống khuôn mặt thanh tú, từng đường nét sống động có thần như nhảy múa trước mắt anh. Người đàn ông ngây người trong giây lát, đến lúc định thần lại Mạc Y đã không còn ở trong phòng, mà Trùng Hy vẫn đang khoanh tay nhìn anh bất lực.   “Thiếu gia à thiếu gia, có ai đời như cậu không, người ta đã quên rồi, lại còn nhắc đến bồi thường?”   Người đàn ông vẫn không nghe lọt những gì bạn nói, ngược lại còn chất vấn Ký Phàm: “Cậu nói xem, cô ta có biểu hiện gì cho thấy muốn được bồi thường sao?”   Ký Phàm cong môi: “Có ngu mới không đòi bồi thường. Nếu là tôi, không những ép cậu nôn sạch tiền trong túi, còn viện lý do để kiếm được nhiều hơn.”   “Lương tâm cậu đúng là bị chó gặm!”   Ký Phàm: “…” * *  *