Bồi thường thân thế
Chương 1
Fiction
Những âm
thanh ma mị ngày càng rõ, tiếng thở gấp gáp cùng với tiếng động từng tất da thịt
trên cơ thể ma sát với nhau vọng khắp gian nhà vắng. Mạc Y không dám thở mạnh,
cô chậm rãi tiến từng bước, lý trí bảo cô dừng lại nhưng bản thân lại không thể
rời đi. Cô sợ những điều mình sắp thấy sẽ ám ảnh quảng đời còn lại, nhưng nếu
không chứng thực, cuộc sống của cô sau này có thể sẽ còn thảm bại hơn…
Cái gì gọi
là bắt gian?
Chính là trước
mắt nhìn thấy người đàn ông hai ngày nữa sẽ kết hôn với mình xích loã cùng với bạn
thân trên giường.
Đâu phải cô
sai, việc gì phải sợ, đến cả thở cũng không dám làm. Mạc Y nhếch môi cười lạnh,
cô cười chính mình đã ngu muội lâu như vậy, cũng cười vì đã nhận ra trước khi
quá muộn: “Xin lỗi đã làm phiền, hai người… cứ tiếp tục.” Lời nói nhẹ nhàng đến
mức bản thân cũng không thể tin được, cô vô vị nhìn bọn họ đang quẫn bách cùng
xấu hổ. Sau đó tiêu sái định quay gót bước đi.
Nhưng con
người quả thật là một cá thể rất kì lạ, ví như cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng,
Khả Hân hung hăng gào lên:”Đợi đã!”
“Bạn thân à, cậu còn muốn tớ ở lại làm khán giả sao?”
“Mạc Y, cậu… Cậu còn muốn sống trong cái tự tôn rẻ
rách ấy đến bao giờ? Tôi khinh vào. Từ nhỏ tôi đã không bằng cậu, đến bây giờ
càng không thể bằng. Cậu dựa vào cái gì mà có được hạnh phúc hơn tôi chứ? Tôi
không cam tâm!”
Cô dừng lại,
cảm thấy những lời mình đang nghe thật chối tai.
“Tôi và Thế Du thật sự yêu nhau, tại sao đến phút cuối lại chính cậu cướp mất
đi hạnh phúc của tôi.” Khả Hân cười chua chát, hướng mắt về phía người đàn ông
duy nhất trong phòng, anh đang vội vã mặc đồ, mọi hành động đều vô cùng gấp
gáp. “Thế Du, anh sao vậy? Không phải anh nói rất yêu em sao? Không phải vì tiền
của gia đình nó thì anh sẽ đến với em sao? Không phải sao? Anh nói xem, nói cho
cô ta biết hai năm nay anh đối tốt với cô ta chỉ vì sản nghiệp của Mạc gia đi.”
“Em điên rồi, im ngay cho tôi!” Thế Du gầm lên,
nhưng rõ ràng những điều Khả Hân vừa nói không sai, và Mạc Y biết, nhưng cô
chưa từng muốn dừng lại.
Ngày đó học
cao trung, Mạc Y cùng Khả Hân đều thích Thế Du, vì anh đẹp trai, tài giỏi và
hơn hết là đôi mắt anh rất thâm tình cuốn hút, khiến mỗi thiếu nữ đều có thể bị
đắm chìm. Nhưng Mạc Y quả thật rất kiêu ngạo, lòng tự tôn không cho phép cô luỵ
mình trước bất cứ ai, kể cả đó là Thế Du. Lý trí cô mạnh hơn cảm xúc, cô xinh đẹp,
thông minh và đặc biệt vô cảm với mọi thứ mình trải qua. Nhưng Khả Hân lại ở một
thái cực khác, cô nhanh nhẹn, hoạt bát, mọi người tiếp xúc đều sẽ nhanh chóng
chiếm được thiện cảm và Thế Du cũng không ngoại lệ. Ngày Khả Hân nói với Mạc Y
cô cùng Thế Du hẹn hò, Mạc Y diện vô biểu tình nói: “Vậy cũng tốt”. Ngày Khả
Hân vừa khóc vừa nói với cô cả hai đang cãi nhau, có thể sẽ chia tay, Mạc Y rút
khăn khẽ lau nước mắt cho bạn, ngoài ra không nói thêm lời nào. Dù họ hạnh phúc
hay chia ly, đến cuối cùng Mạc Y vẫn không muốn vì thế mà đau lòng hay mừng rỡ
theo cảm xúc của người khác. Cô chỉ cảm thấy Khả Hân thật may mắn, ngoài ra còn
có chút ghen tỵ, nhưng hẳn sẽ không ngờ đến lúc mình không giành mà cũng có được
Thế Du. Đó là ngày Mạc Thần, cha cô nói về việc liên hôn giữa Mạc gia và Cao thị.
Cô nhớ, lúc ấy mình đứng trước mặt Thế Du, nghiêm túc hỏi: “Anh không phản đối
sao?” thì anh vẫn điềm nhiên nói với cô: “Là chuyện tốt, sao anh phải phản đối?”
Cô hiểu,
trong mắt anh không có cô, chỉ có gia sản của cô.
Nhưng cô vẫn
chấp nhận anh, vì cô cần một hậu phương vững chắc đảm bảo chiếc ghế chủ tịch
sau này mình sẽ ngồi vững. Nói cô tham lam cũng được, nhưng con người mà, cô lại
là một con người sống trong thế giới có quá nhiều mưu cầu, chỉ trách bản thân
không đủ mạnh mẽ để thoát ra.
Mạc Y vẫn
chưa biết mở lời với Khả Hân như thế nào, thì đêm ấy cô đã tự tìm đến trước cửa.
Trong mắt của Mạc Y, Khả Hân khi say sẽ nổi điên. Hôm đó quả thật hai người đã
uống rất say, nhưng Khả Hân không điên, mà trầm tĩnh hơn bao giờ hết. Khả Hân
nhìn cô rất lâu, cô ấy chậm rãi nhắc từng kỷ niệm của hai đứa, rồi kết thúc bằng
một câu: “Tớ đã từng rất tin cậu.” sau đó liền gục xuống bàn. Hai người cứ thế
ngồi ở quán rượu cho đến hết đêm. Sáng hôm sau, Khả Hân lạnh lùng bỏ đi, cô vẫn
ngồi tại một chỗ không rời…
Đôi lúc Mạc
Y thấy rất cô đơn, trong đêm tối thường cảm thấy trống trãi, nhưng tuyệt đối sẽ
không gọi điện cho Thế Du. Hai năm yêu nhau, nhiều lúc cô nghĩ cảm giác đơn
phương ngày đó đơn giản chỉ là ngưỡng mộ, tuổi trẻ của cô lại chìm trong những
tính toán thiệt hơn của Mạc gia, đến bây giờ muốn kết thúc cũng không thể.
Nhưng chính Thế Du là người chấp nhận chuyện này một cách dễ dàng, và chính anh
cũng tự tay phá huỷ nó. Trong thâm tâm Mạc Y cảm thấy rất nhẹ nhõm, như trút được
một gánh nặng, cô nhìn Thế Du, bình ổn nói: “Việc hôm nay, tôi sẽ không nói với
ai. Nhưng hôn sự giữa anh và tôi, coi như chấm dứt.” Mạc Y rất nhanh liền rời
đi, cô không muốn một giây, một khắc nào đứng trong căn phòng ngột ngạt đó nữa.
Cô ghét cảm giác bị phản bội, và đáng hận hơn cả người bị phản bội đó là cô. Khả
Hân nói đúng, cô cuối cùng chỉ sống vì tự tôn của mình.
Truyện khác cùng thể loại
8 chương
29 chương
46 chương
46 chương
140 chương
21 chương
387 chương
9 chương