Bố Y Quan Đạo

Chương 1251

- Trương Thanh Vân có năng lực, tôi thấy cậu ấy phù hợp. Đây là lời được nói ra từ miệng của tổng bí thư Diệp. Trương Thanh Vân được nhận chức bí thư thị ủy thủ đô, tin tức này công bố ra thì lập tức tạo nên sóng to gió lớn. Trước nay bí thư thị ủy thủ đô đều được ném cho lãnh đạo cấp cao trung ương, nhưng lúc này Trương Thanh Vân còn chưa tiến vào bộ chính trị, trung ương bổ nhiệm hắn là bí thư thị ủy thủ đô, như vậy có suy tính gì? Rất nhiều người suy xét về chuyện này, nghe nói cũng có hàng loạt tin đồn về vấn đề nhận chức của Trương Thanh Vân. Trong những tin đồn đó thì tổng bí thư Diệp đưa ra lời đánh giá ngắn gon và ủng hộ Trương Thanh Vân, đây rõ ràng là một tình cảnh được sủng ái mà kinh hoàng. Là một lãnh đạo hạch tâm của đất nước vừa về hưu, tổng bí thư Diệp có uy vọng cực cao trong đảng. Sau khi lão về hưu thì luôn chú ý vào cuộc sống gia đình, cơ bản không nhảy ra võ đài chính trị. Có thể nói hội nghị bộ chính trị trung ương lần này chính là lần đầu tiên tổng bí thư Diệp biểu hiện thái độ sau khi về hưu, lão biểu đạt quan điểm rõ ràng của mình. Hơn nữa lần đầu tiên này của tổng bí thư lại hướng về phía Trương Thanh Vân, lập trường giúp đỡ quá rõ ràng. Trương Thanh Vân có thể được giúp đỡ như vậy có thể nói là niềm ao ước của biết bao người, cũng giống như vì đặc điểm này mà Trương Thanh Vân về thủ đô nhận chức bí thư thị ủy xem như tất cr nghi kỵ trước đó đều không còn. Có tổng bí thư Diệp ủng hộ, Trương Thanh Vân làm bí thư thị ủy thủ đô có tính là gì? Trương Thanh Vân là một người trong cuộc, trước khi bộ chính trị đưa ra thông báo thì hắn đã xem xét rất kỹ, chuẩn bị tất cả, vì vậy khi bổ nhiệm thì biểu hiện rất bình tĩnh. Nhưng toàn bộ Giang Nam vì bổ nhiệm của Trương Thanh Vân mà nhân tâm di động, ngay ngày tin tức bổ nhiệm được đưa xuống thì tỉnh ủy Giang Nam đã bàn luận nhiệt liệt về vấn đề này, đồng thời tất cả thành phố quận huyện tuyến dưới cũng bàn luận nóng đầu. Có một vài cán bộ lớn gan thì trực tiếp điện thoại đến hỏi tình huống ở tỉnh ủy, đa số đều không muốn tin điều này là sự thật. Đối với quần chúng và cán bộ Giang Nam thì vào thời điểm này, Trương Thanh Vân không thể nghi ngờ là lựa chọn tốt nhất. Trương Thanh Vân đến Giang Nam được vài năm, ngày đầu tiên Giang Nam là một vùng rối loạn, Giang Nam có được ngày hôm nay cũng đều vì Trương Thanh Vân từng bước đảo ngược cục diện. Bây giờ khi tình hình yên ổn, nhân tâm Giang Nam vững chãi, có thể nói tất cả cán bộ và quần chúng đều quý trọng cơ hội phát triển không dễ có này. Vào thời điểm này là cơ hội cho Giang Nam phát triển tài hoa, là thời điểm hoàng kim cố gắng phát triển kinh tế. Lúc này trung ương điều động Trương Thanh Vân, điều đi Định Hải Thần Châm, điều này không thể nghi ngờ là chấn động Giang Nam, để bọn họ, cảm thấy bất an. Khu nhà thường ủy tỉnh ủy Giang Nam, văn phòng thường ủy, hôm nay tất cả thường ủy đều đến đông đủ, tất cả ngồi trên ghế, Trương Thanh Vân ngồi ở vị trí đầu tiên. Lúc này hắn mỉm cười, vẻ mặt tự nhiên nhưng tất cả thường ủy khác không ai cười, tất cả đều yên lặng nặng nề, bầu không khí rất ngưng trọng. Trần Hiểu ngồi bên trái Trương Thanh Vân, hắn dùng giọng động tình nói: - Bí thư, anh đi lần này thì Giang Nam thoáng cái thành không có gì, bây giờ Giang Nam đang rất tốt, là thời điểm tạo nên thành tích, anh rời khỏi Giang Nam, như vậy cán bộ quần chúng Giang Nam chúng tôi sao có thể chịu đựng được? Trần Hiểu vừa nói vừa lắc đầu, bộ dạng thổn thức cảm thán, tâm tình cực kỳ hạ thấp. Viên Thánh Sở ngồi đối diện với Trần Hiểu chợt nhíu mày, trong lòng bùng lên cảm giác chán ghét vô tận. Trong tất cả thường ủy ở đây thì Trần Hiểu là người có quan hệ không tốt với Trương Thanh Vân, cả phòng còn chưa tỏ thái độ thì người này đã ra vẻ động tình, giả mù sa mưa sao? Trần Hiểu luôn miệng nói Trương Thanh Vân vừa đi thì Giang Nam coi như không còn gì, tình thế tốt ở Giang Nam bị ảnh hưởng tiêu cực, điều này giống như Trương Thanh Vân đi thì Giang Nam bất động vậy. Nói như vậy chẳng khác nào thổi phồng Trương Thanh Vân, nếu xét từ góc độ khác chẳng phải mắng Viên Thánh Sở ngồi lên vị trí đáng xấu hổ sao? Trung ương đã có bổ nhiệm, Viên Thánh Sở tiếp nhận chức vụ bí thư tỉnh ủy Giang Nam của Trương Thanh Vân. Trước mắt vị trí chủ tịch còn chưa xác định, nhưng nếu xem xét đề bạt trong tỉnh thì Trần Hiểu và Quý Đông Phương là hai người có hi vọng nhất. Trần Hiểu bây giờ nóng lòng biểu hiện, có phải nóng nảy quá không? - Khụ, khụ! Trương Thanh Vân khẽ ho khan vài tiếng, hắn ho khan làm Trần Hiểu câm miệng, tất cả mọi người nín thở ngưng thần, ai cũng lẳng lặng chờ Trương Thanh Vân mở lời. Viên Thánh Sở nhìn lướt qua tất cả mọi người, hán chậm rãi thả bút máy xuống và ngồi thẳng lưng nhưng trong lòng thầm cảm thán. Hiện tại uy vọng của Trương Thanh Vân ở Giang Nam là quá cao, dù hắn đi nhưng khí thế vẫn kinh người như cũ, không ai dám hó hé. Trương Thanh Vân khống chế ban ngành Giang Nam đã đến một cảnh giới cao vời, Viên Thánh Sở thật sự thẹn không thể bằng. - Các vị, tôi tin tất cả mọi người ngồi đây đều biết rõ, trung ương đã cho xuống thông báo tôi phải lập tức về thủ đô nhận chức, phải lập tức rời khỏi Giang Nam. Nói thật, tôi đi có chút vội vàng, chính tôi cũng cảm thấy vội vàng. Trương Thanh Vân thản nhiên nói. Trương Thanh Vân dừng lại một chút rồi tiếp tục: - Nhưng vấn đề này không phải chủ đề thảo luận trọng điểm của chúng ta hôm nay. Hôm nay chúng ta thảo luận phải làm sao để Giang Nam tiếp tục đi trên con đường phát triển, phải tạo ra thành tích trong năm này. - Đáng lý ra hội nghị phải do anh Viên chủ trì, nhưng hôm nay coi như tôi cố gắng làm thay, chủ trì hội nghị thường ủy cuối cùng ở Giang Nam. Đạo lý sao? Rất rõ ràng, đó chính là tôi muốn cho mọi người biết rõ, dù Giang Nam thay đổi nhân sự như thế nào, trước mắt cục diện ổn định và đoàn kết ở Giang Nam là không dễ có được. - Mọi người chúng ta đều phải quý trọng cục diện này, cần phải lợi dụng cơ hội hoàng kim để phát triển kinh tế, phải giúp Giang Nam sống lại mạnh mẽ... Trương Thanh Vân chậm rãi nói, giọng điệu dần trở nên động tình. Đây là hội nghị cuối cùng của hắn ở Giang Nam, đây cũng là lần cuối cùng hắn dùng danh nghĩa bí thư để nói về Giang Nam, sau này hắn rời khỏi Giang Nam, phía trước là nhiệm vụ mới, thách thức mới. Thiên hạ không có bữa tiệc không tàn, nhưng mỗi lần ly biệt đều rất gian nan, đặc biệt là ở Giang Nam, Trương Thanh Vân có nhà, có quê, có bạn, có anh em ở đây, hắn ó cảm tình đặc biệt với nơi đây. Khi Trương Thanh Vân đến Giang Nam nhận chức chủ tịch thì trong lòng thầm thề, nhất định phải làm tốt kinh tế, nhất định phải đảo ngược Giang Nam trong khó khăn. Cho đến ngày hôm nay hắn cản bản đang xích lại gần mục tiêu năm xưa, nhưng rõ ràng bây giờ không thể đợi đến ngày đó. Đời người thường có nhiều tiếc nuối, không thể không nói Trương Thanh Vân rời khỏi Giang Nam chính là một tiếc nuối, đối với hắn cũng vậy, đối với nhân dân Giang Nam cũng là như vậy. Hôm nay hội nghị mở rất lâu, Trương Thanh Vân không những dựa theo kế hoạch đã vạch ra để thảo luận cho xong tất cả vấn đề, hơn nữa hắn còn nhấn mạnh những sắp xếp sau khi mình đi, ban ngành Giang Nam cần phải công tác cực kỳ chuyên chú. Trương Thanh Vân đối với uy vọng của mình ở Giang Nam không che giấu làm gì, hắn ở Giang Nam khống chế cục diện vẫn theo phương pháp truyền thống. Bây giờ hắn rời khỏi Giang Nam, Viên Thánh Sở muốn lên và quán triệt ý chí là rất khó. Nhưng Viên Thánh Sở là một bí thư tỉnh ủy, hắn phải bảo đảm đà phát triển của Giang Nam, hắn nhất định phải khống chết tốt cục diện, phải quán triệt ý chí của mình. Viên Thánh Sở muốn làm được điều này thì phải tự mình xem xét cố gắng, nhưng Trương Thanh Vân hôm nay cũng mượn đề tài để đưa ra lời khuyên. Sau hội nghị thường ủy tỉnh ủy thì chính là hội nghị toàn thể ủy viên tỉnh ủy, hội nghị này mới là mấu chốt, nếu hội nghị này thành công, có thể nói Viên Thánh Sở mới chính thức có chỗ dựa ở Giang Nam.Ủy viên tỉnh ủy là một nhóm người tinh anh, là tất cả lãnh đạo đảng ủy chính quyền thành phố, tất cả lãnh đạo ban ngành tỉnh ủy, có thể nói tất cả quyền lực ở Giang Nam đều tập trung trong tay những người này. Là một bí thư tỉnh ủy, nếu không tạo nên uy vọng của mình đối với các ủy viên tỉnh ủy, như vậy mở rộng và phát triển công tác sẽ cực kỳ khó khăn. Viên Thánh Sở là một người cán bộ trí thức, những năm này hắn phát triển rất tốt ở Giang Nam, phần lớn đều do dự giúp đỡ hỗ trợ toàn diện của Trương Thanh Vân. Bây giờ Trương Thanh Vân phải đi, Viên Thánh Sở cần phải tự mình khống chế Giang Nam, điều hắn cần làm chính là thẩm thấu lực lượng của mình trong hội nghị ủy viên tỉnh ủy. Trương Thanh Vân từ chối bữa tiệc tiễn chân long trọng do các đồng chí đề xuất, hắn rời khỏi Giang Nam không một tiếng động, cực kỳ an phận, thậm chí cũng không có truyền thông nào bám theo. Trương Thanh Vân kinh doanh nhiều năm ở Giang Nam, tâm phúc của hắn là vô số, trong đó có rất nhiều trụ cột, còn có rất nhiều kẻ tài hoa hơn người. Đối với vấn đề bồi dưỡng con người, xét từ vấn đề xây dựng cán bộ thê đội, Trương Thanh Vân có đôi khi bỏ ra nhiều tinh lực trên vấn đề này. Nhưng lúc này Trương Thanh Vân đi rất vội, dù người thân cận nhất cũng khó biết, Trần Gia Cường theo hắn nhiều năm mà còn chưa được sắp xếp, cũng không chào hỏi, tất cả đều vội vàng. Trương Thanh Vân làm như vậy cũng chẳng phải không xem xét nhân tình, hắn rời khỏi Giang Nam sẽ là thời đại mới, trong lòng hán hy vọng Giang Nam nhanh chóng thích ứng với biến đổi này. Nhóm cán bộ và những người thân thiết với Trương Thanh Vân đều không được chào hỏi, sắp xếp, bọn họ phải tự mình cố gắng phát triển sao? Đáp án rõ ràng đáng giá châm chước. Nhân tài như đãi cát tìm vàng, trải qua rất nhiều lần sàng lọc mới có thể phát hiện được mầm mống khỏe mạnh phát triển, có thể thật sự tạo nên tác dụng. Tất nhiên còn có một nguyên nhân khác, đó chính là tương lai của Trương Thanh Vân còn chưa rõ, lần này về thủ đô còn chưa quá rõ ràng. Thủ đô vừa trải qua trọng án của Cẩu Thành, thủ đô có thể nói là có hàng ngàn lỗ hổng, tất cả đang đợi Trương Thanh Vân đi giải quyết. Trương Thanh Vân cần hành trang nhẹ nhàng ra trận, không nên mang theo gánh nặng. Nhưng nếu nói về phương diện khác, trung ương bổ nhiệm quá dồn dập, hắn còn chưa nắm chắc công tác, không biết dưới chân vau thì còn phải cực kỳ cẩn thận