Bộ Tứ Ngớ Ngẩn
Chương 106
Khải đứng một bên khẽ cười.
Lần nào gặp nó cũng thấy mấy loại biểu cảm thú vị này... quả thật làm hắn bị nghiện rồi. Sao có thể bắt hắn rời xa nó... bốn năm trước nó còn dám chia tay hắn... để xem lần này hắn sẽ làm gì để đem nó quay lại bên mình.
Thế là hai con người này, đều là mang trong mình tình cảm dành cho đối phương, nhưng một người tấn công, còn một người lại phòng thủ.
...
Sáng hôm sau, là một ngày mây đen ngập trời, gió mang theo hơi nước từng cơn từng cơn lạnh lùng quét qua mặt đất, cuốn theo bụi bặm xoay vòng rồi bốc hơi.
Tôi lại tiếp tục đi xe buýt đến công ty, hôm nay rất may mắn, đến tận khi tôi đặt chân lên tầng mình làm việc thì ngoài trời mới đổ mưa. Từng giọt từng giọt trút xuống.
Mưa sáng sớm tạo cảm giác cả ngày hôm nay sẽ chìm ngập trong sự u ám, nhưng bên cạnh đó cũng đem lại cảm giác mát mẻ tươi mới.
Tôi lại ngáp một cái. Đêm hôm qua con Lâm nó hành hạ tôi trên điện thoại...
Tối hôm qua về nhà muộn, sau khi tắm rửa này nọ định đi ngủ thì nó gọi đến, kết quả là hai đứa nấu cháo điện thoại cả đêm hôm qua.
Cũng chỉ vì chồng nó... vừa rồi đã diễn một trò thật lãng mạn dành riêng cho nó... tôi nghe nó nói chỉ muốn chọi điện thoại vào góc tường.
Sau khi nghe nó kể xong, tôi chỉ có thể lạnh lùng nhả ra một câu: "Mày có tin... ngay ngày mai tao thuê sát thủ đến giết chồng mày không?? Mày nghĩ gì lại đi kể cho một con nhỏ đang cô đơn như tao nghe loại chuyện đó hả!!!"
"Hahaaa!!"
Nghe giọng cười của nó, tôi cũng cảm thấy vui lây, liền cười khẽ, thật khẽ vì sợ nó nghe: "Cho nên mày cứ đắm chìm trong hạnh phúc đi, sau này khi nào li dị thì đến tìm tao."
"Con nhỏ chết tiệt!!"
"Haha!!" sau khi cười nó và đêẻ lại cho nó môt cục tức thật lớn, tôi tắt máy rồi chuyển sang chế độ máy bay, sau đó nhảy lên giường ngủ... lúc đó... đã là 4 giờ...
Gez... cái giấc ngủ vàng bạc quý giá của tôi!
Cho nên kết quả là gì, hiện tại tôi đang buồn ngủ muốn chết.
Tôi mò xuống phòng pha cà phê.
Trong lúc chờ nước đun sôi, tôi lại ngồi xuống bàn chờ nhìn ra bên ngoài bức tường kính lớn.
Phía ngoài, những giọt nước mưa trượt nhanh trên mặt kính, tạo thành những đường dài trong suốt. Mặt kính vì hơi nước nên hơi mờ, làm những ánh đèn bên ngoài cũng trở nên nhòe đi.
Cái loại hình ảnh mờ ảo này lại kéo tôi vào cơn buồn ngủ... và kết quả là tôi ngủ gục luôn tại đó.
...
Khải đứng một bên nhìn Hạ gục đầu xuống bàn ngủ ngon lành thì trán đầy hắc tuyến.
Hắn nhẹ nhàng mở tủ, lấy cái bảng: Đang dọn dẹp, đừng làm phiền. treo ngoài cửa.Ừ thì đây là quyền lợi của tổng giám đốc. Hắn muốn làm gì thì làm.
Khải tiến đến ngồi xuống trước Hạ, chăm chú quan sát khuôn mặt nó đang ngủ... trong lòng như có hàng vạn con kiến nhỏ bò bò.
Cô gái này tại sao lại không biết đề phòng cái gì hết vậy.
Nếu như hôm nay không phải hắn tình cờ đến đây mà là một tên khốn nạn chết tiệt nào đó... rồi nếu hắn treo bảng bên ngoài giống hắn để không ai đến gần, ở trong này lợi dụng nó thì làm sao.
(Anh à... anh thực hiện hết các bước rồi, chỉ còn có bước cuối là lợi dụng nó thôi... anh còn không tự nhận thức là mình rất giống biến thái đi...)
Khải chống cằm nhìn cô gái bé nhỏ trước mặt, nhìn tướng ngồi vất vả của nó khiến hắn khó chịu vô cùng. Thật ra trên phòng làm việc của hắn có ghế sô pha, lúc này hắn chỉ muốn đem nó lên đó nằm cho thoải mái, nhưng nghĩ lại thì mình đâu có là cái gì của người ta... nếu là trước kia, khi hắn và nó vẫn còn đang hẹn hò thì hắn có thể tự nhiên đem nó lên phòng mình rồi.
Cái cảm giác bất lực này khó chịu vô cùng...
Khải nghiến răng, phải cố gắng lắm mới không chạm vào nó.
Cái ấm đun nước phá hoại đột nhiên kêu lên cái ting.
Khải giật mình, khuôn mặt trong giây phút đó cứng lại. Thật nực cười, tại sao bây giờ hắn lại có cảm giác như thể mình làm chuyện xấu bị phát hiện như thế này.
Hạ bừng tỉnh, nó đột ngột ngẩng đầu, ánh mắt nheo lại nhìn người con trai đang ngồi trước mặt mình.
Thấy Khải, Hạ trong phút chốc giật mình, nhưng cho là mình đang mơ, nên thò tay ra phía trước bẹo má Khải.
Hành động đột ngột này của nó làm hắn hết sức bàng hoàng... nên là hắn cũng ngồi yên không dám cử động.
Nó nở nụ cười ngây ngô... mơ gì mà thật thế nhỉ?
Từ khi chia tay hắn đến giờ, nó rất hay nằm mơ thấy Khải, nhưng mỗi lần nằm mơ thấy hắn đều là ác mộng. Cái cảnh tượng lúc hắn quay lưng về phía nó rồi càng ngày càng đi về phía xa... mỗi khi tỉnh dậy toàn thân nó toàn mồ hôi, sau đó sẽ bị ám ảnh cả ngày.
Bẹo bẹo má hắn, nó còn khẽ giọng hỏi: "Có đau không?"
Khải im lặng không trả lời.
"A... không đau thì chắc là mơ rồi... haha... Khải sao có thể ở đây."
Nó vẫn còn say ngủ, và vẫn cho rằng đây là mơ, tỉnh bơ đi sang chỗ Khải.
Từ nãy đến giờ hắn vẫn ngồi im chờ đợi từng hành động của nó... thái độ và biểu cảm này của Hạ làm hắn rất ngạc nhiên.
Chẳng phải nó không còn thích hắn nữa hay sao, tại sao khuôn mặt và ánh mắt khi nó nhìn hắn lại dịu dàng như vậy...
Hạ tự nhiên đến bên cạnh, áp hai tay lên má hắn, cúi xuống đặt lên môi hắn một nụ hôn... trong đầu nó lúc này còn hiện lên một suy nghĩ đáng xấu hổ như thế này: "A... có mùi bạc hà... đem môi ổng làm kẹo cao su nhai... chắc sẽ ngon chết được..."Lúc này nó mới nhận ra, là mơ thì làm sao có thể cảm thấy mùi vị đây...
Phía Khải... hắn đang chết trân ra đó. Hành động này của nó làm đối với hắn còn hơn cả sét đánh.
Nó cớ gì lại trong mơ màng đến hôn hắn như thế này! Hạ mà hắn nhớ đâu phải là cô nàng sẽ tùy tiện hôn người khác... nhất là bạn trai... cũ... Cái từ này nghe sao mà cay đắng.
Được thôi. Nó đã chủ động, hắn sẽ không né tránh... dù sao trong bốn năm qua, nỗi nhớ nó đã hành hạ hắn đến dường nào. Xem như lần này là nó chuộc lỗi đi.
Khải đứng dậy, nhanh chóng xoay người đặt nó ngồi lên bàn, hai tay vòng sang eo nó siết chặt... chuyển từ thế thụ động sang chủ động, đem môi của nó ra cắn...
Đến tận lúc này Hạ mới cảm thấy kì kì... mơ mà có thể cảm nhận được mùi vị, còn có cảm giác chân thực như thế này ư??
Nó giật mình mở lớn mắt!
A! Đây không phải mơ! Là thật!!
Nó đưa tay đẩy vai Khải ra. Hắn thừa biết nó đã tỉnh, cũng thừa biết nó đang suy nghĩ cái gì, nhưng hắn không muốn buông nó ra. Khải không biết nếu bây giờ buông Hạ ra, đến khi nào hắn mới có thể lần nữa cảm nhận được hơi ấm của nó. Hắn ích kỉ không muốn rời.
Hắn càng siết chặt nó vào người mình, nụ hôn trở nên sâu hơn, lưỡi quét hết từng góc nhỏ trong khoang miệng Hạ. Nó chỉ có thể ú ớ mấy từ bảo hắn buông ra, nhưng xem ra Khải chẳng có dự định sẽ tha cho nó.
"Ưm..."
Cảm thấy nó sắp tắt thở đến nơi, hắn mới chịu buông nó ra.
Nhìn khuôn mặt đỏ ửng của Hạ cùng với đôi môi sưng đỏ vì mình, Khải không khỏi cảm thấy có chút... nói có vẻ biến thái, nhưng hắn lại thấy thỏa mãn.
Nó ngồi yên thở dốc, sau một hồi lâu mới nhíu mày len lén nhìn Khải.
Hắn cùng một bộ dạng lạnh lùng nhìn nó.
Trong khoảng khắc ngắn ngủi đó, cả hai rơi vào suy tư, không ai biết lúc này phải cư xử như thế nào cho đúng.
Nên chỉ có thể trầm mặc nối tiếp trầm mặc.
Nó vẫn ngồi yên trên bàn, lặng lẽ nhìn ra màn mưa trắng xóa. Còn hắn vẫn đứng đó, hai tay vòng quanh người nó chống lên bàn.
Thấy hắn ở đây, nó vẫn còn bàng hoàng lắm... cảm thấy như cùng một lúc trong đầu mình xuất hiện quá nhiều suy nghĩ... không biết phải như thế nào mới đúng... cho nên nó vẫn chưa dám nói gì.
Trong khi Khải bắt đầu hối hận vì việc mình vừa làm... như vậy khác nào lợi dụng con gái nhà lành khi người ta đang say rượu đây...
Hắn và nó cùng lúc thở dài, sau đó lại đồng loạt quay sang nhìn nhau.
Hạ lúc này mới bình tĩnh lại, nó vuốt vuốt ngực, đừng đau nữa...
"Xin... xin lỗi, chuyện hồi... hồi... n... nãy là tui nhầm người."
"..." hắn không nói gì, nhưng trong lòng lại cười thầm. Nhầm người gì chứ, trước khi hôn hắn 3s, nó còn lẩm bẩm tên hắn.Hạ không hề hay biết gì về suy nghĩ trong lòng hắn lúc này, cố gắng làm cho mình bĩnh tĩnh lại, đưa tay khẽ đẩy vòm ngực hắn: "Ừm... có thể, né qua một chút... cho tui xuống."
Khải theo phản xạ lùi lại một bước theo lời nó nói.
Tự rủa thầm trong lòng tại sao mình lại quá sức ngoan ngoãn trước cô gái này... bình thường hắn là người luôn luôn ra lệnh cho người khác, nếu họ có bất cứ sai sót nào sẽ phải nghe hắn mắng bằng những lời cay độc nhất... giờ thì hắn lại trở thành con mèo ngoan ngoãn khi đứng trước cô nàng bé nhỏ này.
Rốt cuộc nó có sức mạnh phi thường như thế nào.
Hạ tuột xuống khỏi bàn, đưa tay chỉnh lại cổ áo sơ mi bị hắn làm cho xộc xệch.
Nó không dám nhìn thẳng vào hắn, mà lặng lẽ nhìn ra chỗ khác: "Ông... là nhân viên công ty này?"
"Ừm..." hắn gật đầu, tự nhiên đi về phía ấm nước vừa mới đun sôi, cho nước vào ly.
Mùi cà phê tỏa ra ngào ngạt.
Hắn đặt ly cà phê xuống bàn trước mặt nó: "Uống đi."
Hạ rụt rè gật đầu.
Rõ ràng trước người lạ, nó cũng đâu có bẽn lẽn đến mức này. Khải cũng đâu xa lạ gì, tại sao nó lại rụt rè như mấy con thỏ nhút nhát như thế.
"Ừm... vậy, tui về làm việc."
"Ừ."
Nói rồi chỉ chờ câu trả lời của hắn, Hạ ngay lập tức cầm lấy ly cà phê, phóng chạy ra khỏi phòng.
Thái độ này rõ ràng là quá kì quái mà...
Sau bao năm gặp lại như vậy, nếu là bình thường thì nó đã chạy đến tay bắt mặt mừng, còn hỏi thăm bạn mình làm ở bộ phận nào này nọ, sau đó còn hẹn nhau đi uống nước, trong khi nó với Khải... vừa nãy là sao chứ.
Hắn chắc chắn sẽ phát giác ra hành động của nó rất kì quái... sau này nó mà gặp lại hắn thì phải làm sao.
Đang vò đầu bứt tai thì nó ngẩn người ra khi nhìn thấy tấm bảng không làm phiền treo ở ngay cửa phòng.
Rõ ràng ban nãy lúc nó vào phòng đâu có tấm bảng này ở đây... chẳng lẽ lúc nó ngủ có người vào dọn vệ sinh mà nó không biết? Nó ngủ đâu có bao lâu.
Vậy chẳng lẽ...
Nhìn qua khe cửa mở hờ, nó chỉ nhìn thấy tấm lưng của Khải, hắn xoay người về phía ấm đun nước... chắc là cũng đang pha cà phê. Là Khải sao?
Hắn sợ có người vào trong nên mới treo tấm bảng ở đó??
Hắn làm vậy là có ý đồ gì đây...
Tim nó bắt đầu đập thình thịch.
Cảm giác ngày xưa lại trở về... chính là cái cảm giác rung động chết tiệt ngày xưa hành hạ nó bao nhiêu lâu.
Hạ bóp chặt ly cà phê trong tay, xoay người quay lại phòng làm việc.
Bên ngoài, cơn mưa dai dẳng vẫn chưa dứt.
Nó vẫn cảm thấy ngày hôm nay gặp Khải ở công ty như một giấc mộng... cũng chưa biết đây là ác mộng hay là một cơn mơ tràn ngập sắc hồng.Hạ mấp môi ly cà phê, lắc nhẹ đầu cho tỉnh táo hơn rồi bắt đầu làm việc.
Gặp lại hắn khiến nó có bao nhiêu khủng hoảng thế này, thật nực cười, ngày xưa là ai nói lời chia tay chứ... xem tay nó run rẩy...
Mà sau khi gặp hắn ở phòng nghỉ ngơi lúc trưa, nó cứ liên tục đụng mặt hắn trong công ty.
Trên hành lang, trong thang máy, trong căn tin,... cũng nhờ liên tục gặp hắn, nó mới biết được mức độ hot của tổng tài đẹp trai này.
Thông qua Quỳnh Dao, nó biết được hắn là tổng giám đốc trẻ nhất trong lịch sử công ty, hơn nữa còn rất đẹp trai, tài năng thì hơn người... và điểm khiến hắn nổi tiếng nhất chính là đôi mắt sắc lạnh cùng với phong thái hơn người của mình.
Nghe Quỳnh Dao cứ liên tục tung hô Khải, Hạ chỉ có thể cười trừ ậm ừ cho qua.
Nó là ai chứ... nó còn không rõ khả năng đáng ngạc nhiên của Khải hay sao.
Nhưng có một câu nói của Dao khiến cho nó cứ suy nghĩ mãi: "Cũng kì lạ thật, ngày xưa đâu có bao giờ thấy sếp xuống căn tin ăn đâu, tự nhiên mấy ngày hôm nay cứ xuất hiện ở đây thế nhỉ?"
Lúc đó, nó có một chút ảo tưởng... có khi nào hắn chuyển sang căn tin ăn là để gặp nó...?
Ngay lập tức Hạ lắc đầu nguầy nguậy, nó đang ảo tưởng cái gì chứ!!
Nhớ lại đi ngay lập tức nhớ lại, rồi tỉnh lại đi.
Là nó chia tay hắn, chắc chắn bây giờ hắn rất ghét nó... nó làm ơn đừng nuôi ảo tưởng quay trở về với Khải nữa.
Trả lời Quỳnh Dao, mà cũng chính là tự nói với mình: "Chắc lúc trước sếp ăn đồ ở nhà, dạo gần đây nhà sếp bận quá không nấu kịp nên sếp mới xuống căn tin ăn... chắc chắn là vậy... haha."
"Mày hôm nay kì kì à nha."
...
"Kì... kì cái gì?" tôi lắp ba lắp bắp, không biết thật ra chính thái độ của mình đang tố cáo mình.
"Bình thường mày đâu thích bàn luận vào mấy chuyện này."
Tôi nuốt nước bọt một cái, liền đứng dậy: "T... tao đi rửa tay."
Cả đám ở lại cười khúc khích, trong khi tôi đang khó chịu muốn chết.
Tôi đang có suy nghĩ... mình có nên đi phỏng vấn ở mấy công ty khác hay không?
Làm cùng công ty với Khải, sao tôi lại có cảm giác không ổn.
Ngước khuôn mặt đẫm nước của mình lên... tôi cảm thấy bản thân này trong tấm gương trước mặt thật là thảm hại.
Nhất thời thở dài một cái, tôi mới trở lại chỗ ngồi. Nhưng sau khi ngồi xuống ghế, khuôn mặt tôi một lần nữa cứng ngắc.
Thứ nhất, bàn tôi ngồi thêm tôi nữa là bốn người con gái... và ba người còn lại kể cả Quỳnh Dao đang thích thú nhìn tôi chăm chú.
Thứ hai, ngay cạnh phần ăn của tôi có sự xuất hiện bí ẩn của một hộp sữa dâu, trên hộp sữa còn có tờ giấy note màu vàng.
Tình huống này làm tôi nhớ đến ngày xưa, khi Khải giận tôi, tôi đã dùng trò này để làm lành với hắn, nhưng kết quả lại bị hắn phũ phàng vào mặt...
Một giây vừa rồi tôi lại ảo tưởng rồi... còn tự cho rằng đây là Khải đặt vào.
Cầm tờ giấy note lên xem, chỉ vỏn vẹn có dòng chữ font Arial: Ngon miệng.
Tôi nhấn mạnh font chữ ở đây ý rằng, đây không phải là chữ viết tay, không thể biết được chủ nhân của nó là ai.
Tôi ngẩng đầu nhìn ba người còn lại có mặt ở đây từ nãy đến giờ: "Cái này... là ai đặt ở đây vậy?"
Dao cười thật tươi: "Hot quá cô ạ!! Là cậu chàng đẹp trai bên kia kìa. Cậu ta tên gì nhỉ?"
Nga chen lời: "Phúc! Là Phúc bên bộ phận marketing."
Thùy cười khẩy khoe cái răng khểnh duyên dáng: "Mà nói đi cũng phải nói lại, con trai bên marketing nhất định sẽ rất vui tính, khéo ăn khéo nói, lại đẹp trai như vậy... còn chờ gì mà không ưng đi."
Truyện khác cùng thể loại
57 chương
51 chương
41 chương
8 chương
35 chương
30 chương
40 chương
68 chương