Bò lên yêu nghiệt điện hạ

Chương 49 : Chế tạo bài

Editor: Trang kat HPNY :3 quà năm mới đây :3 “Công cụ đánh bài? Ý tưởng tốt” Có thể nói một cách hứng thú như vậy, không bù cho thường ngày có vẻ khinh thường. Bất quá lương bổng nên cao một chút a~ không khỏi kéo cao âm cuối, ta bận rộn như vậy không phải là vì kỳ xã của hắn, công lao cùng khổ lao đều có, hắn cũng sẽ không bạc đãi ta, dù sao hắn cũng là tứ điện hạ, bạc nhiều có đốt mấy kiếp cũng không hết “Được, một lời đã định!” Hắn đồng ý như vậy, ta không khỏi tâm hoa nộ phóng (mở cờ trong bụng)! Qua giờ ăn trưa, mặt trời lên cao, vì ta trắng trẻo nên không xuất môn nữa mà tránh ở kỳ xã vẽ quảng cáo. Vương lão đại cùng các tiểu nhị cũng đã trở về nhà cả, chỉ còn lại ta, Nhan Gay và Mặc Nhiên ở lại kỳ xã. Nhan Gay có một thói quen xấu, mỗi ngày hắn đều phải nghỉ trưa, mà ngủ một mạch đến chiều. Mặc Nhiên nếu không có việc gì cũng sẽ không đi quấy rầy hắn. Mà lầu ba lại là cấm địa, ta làm sao dám đi. Đi một lần liền gặp Nhị hoàng tử, ai biết lần tiếp theo có thể gặp Đại hoàng tử , Tam hoàng tử hay Vương thúc gì gì đó của hắn. Cho nên Nhan Gay cứ ngủ một mạch đến khi tự tỉnh Ta vẫn không hiểu vì sao hắn không quan tâm đến chuyện ta mất tích. Bất cứ chuyện gì hắn cũng rõ như lòng bàn tay. Ngay cả chuyện ta đi vào cấm địa hắn chắc cũng biết rõ, chẳng qua là hắn không muốn nói thôi Càng quen biết hắn lâu, ta lại càng cảm thấy hắn giống như đám sương mù Ta bỏ những thanh trúc nhỏ ra. Trong đầu nảy sinh suy nghĩ về bản in bằng đồng giấy ở hiện đại là quá mơ màng rồi. Thanh trúc thực sự rất mỏng, mỗi thanh đều có một cỗ mùi thơm của trúc Cầm lấy bút long chấm mực đen, cẩn thận vẽ bao quanh hình một viên hồNg đào vào trung tâm thanh trúc, sau đó dùng bút lông khác chấm sơn đỏ vẽ bên Ngoài quả hồng đào, ở bốn góc viết chữ A Ta vốn định dùng mặc thủy vẽ nhưng lại sợ bị nhòe nên thay bằng sơn. Hơn nữa thanh trúc có thể tránh nước nhưng lại không thể tránh lửa Nhìn thấy không tệ ta liền bắt đầu làm những cái khác như thế “Ngươi đang làm gì thế?” Một thanh âm đễ nghe vang lên ở bên tai, ta không cần ngẩng đầu cũng biết đó là Nhan Gay “Gia, sớm như vậy liền đã tỉnh, mặt trời còn chưa có xuống núi đâu” kỳ thật ta không quen với việc gọi hắn là gia. Điều đầu tiên ta nghĩ đến là gia gia. Gia gia? Không biết cha ta hiện tại thế nào rồi, nếu biết ta mất tích nhất định sẽ suốt ruột “Không quen gọi thì cũng đừng cố. Vẫn gọi ta là Nhan lão bản đi” Hắn biết ta đang suy nghĩ gì sao? Lần này ta không thể không ngẩng đầu nhìn hắn với gương mặt làm say đắm ngàn vạn già trẻ nam nữ “Đúng vậy, Tứ điện hạ!… Ách…là Nhan lão bản” ta dễ dàng sửa lời “Hi nhi, đem tất cả những chuyện ngươi biết giấu ở trong lòng đi, hoặc nếu quên đi được thì càng tốt, bằng không cũng sẽ gặp họa sát thân” Họa sát thân? Ai lại muốn giết ta? Nhị hoàng tử hoặc là hắn… Chẳng lẽ những người ở hoàng thất đều thích dùng chung một phương thức giết người diệt khẩu? Quả thật là huynh đệ “Không gọi sẽ không gọi. Ta cũng không định nâng cao thân phận của ngươi. Ta sẽ coi ngươi như người bình thường” “Ngươi đang làm thứ gì vậy?” hắn đi đến cầm xem lá bài đang chờ sấy “Không nói cho ngươi biết!” ta đoạt lấy lá bài trong tay hắn, đặt lại ở vị trí cũ. Ta vừa mới vẽ xong hai mươi mấy thanh, không thừa mà cho hắn làm hỏng “Ngươi dám! Ta đây là lão bản của ngươi nha!” “Viên công đang làm, xin lão bản đừng ầm ỹ!” Lý do này cũng quá hợp tình hợp lý đi