Bò lên yêu nghiệt điện hạ

Chương 48 : Quảng cáo kỳ xã.

Editor: Như Tước Beta: Trang Kat Sau khi đem các đường chéo ở hai bên tường đều sơn thành màu đỏ cũng là lúc vầng thái dương mặt trời đã lên cao. Xoay bả vai định hạ cây thang xuống mới phát giác nguyên lai phía sau ta từ khi nào đã tụ tập nhiều người như vậy. Bọn họ đang nhìn ta họa sao? Ta thật là có điểm ngượng ngùng a…Ta nhìn thấy trong ánh mắt mọi người thực tự nhiên toát ra tia sùng bái, tựa như họ đang nhìn đại sư vẽ tranh vậy. Đại sư…Ha ha, ta cũng có ngày được làm đại sư nha. “Ha ha…” Ta nở một nụ cười thật ngọt đối với mọi người, tiểu nhị bưng tới cho ta một chén trà, ta tiếp nhận chén trà uống một hơi cạn sạch, xem ra ta quả thật rất khát a. “Dương lão đại ngươi vẽ tranh cái gì vậy?” Vương lão đại khó hiểu nhìn trên tường, nói thật đến ta cũng không biết kia là cái gì, chỉ thấy những đường thẳng đi lên, hình dáng cũng không rõ ràng. Bọn họ cũng thực chăm chú xem xét đúng thực là đã xem ta như một đại sư hội họa rồi. Ta cười cười mà không đáp, thôi thì cứ cho bọn họ nhìn xem coi như là quảng cáo đi^^. Trong đám người vang lên một trận xôn xao, những âm thanh sợ hãi hỗn loạn không ngừng nỗi lên, hầy…không cần nhìn ta cũng biết chuẩn xác là ai đang đến, không phải là cái tên Nhan Gay yêu nghiệt thì còn là ai nữa. Hắn hôm nay mặc một bộ trường bào màu tím, màu tím càng tôn lên nét yêu diễm của hắn, quả thật là đẹp không gì sánh nổi, làm cho ta nhịn không được cứ nhắm thẳng lên người hắn mà nhìn chằm chằm, mà ánh mắt hắn vẫn thủy chung dừng lại trên người ta, thản nhiên tươi cười, khóe môi có tia ý vị thâm trường. “Hi Nhi họa cờ xí sao? Không phải là muốn đem kỳ xã sửa lại kiêm luôn cả kinh doanh đỗ phường sao, như thế nào lại muốn sửa thành tiêu cục rồi?” Ánh mắt hắn lướt qua ta dừng ở bức họa quảng cáo chỉ vừa mới hoàn thành một nữa ở phía sau ta. Cờ xí? Tiêu cục? Có giống sao?@.@ Ta quay đầu nhìn lại, bị hắn nói như vậy làm cho ta cảm thấy màu đỏ cùng màu trắng làm cho bức họa cũng có điểm giống cờ xí, ai ta quả là ái quốc a, ngay cả đến cổ đại vẽ đông Tây Đô cũng không khỏi nghĩ đến hồng kỳ. “Ngươi cứ chờ coi đi, gia…!” Ta đem âm cuối kéo cao không ít, Nhan Gay như trước thản nhiên cười. Mà tên mặt sắt Mặc Nhiên thủy chung vẫn cứ bày ra bản mặt như ta thiếu hắn năm trăm lượng vậy. Quên đi không để ý tơi hắn. Xoay người ta tiếp tục hoàn thành bức họa, đem màu đỏ cùng màu vàng xen lẫn trong một khối, ở trên tường ta dùng bàn chải chậm rãi phác họa hình dạng nguyên bảo, để phác họa nên hình dạng đại nguyên bảo cũng mất khá là nhiều thời gian của ta a, thật là không dễ dàng tí nào, cho dù không hoàn toàn giống như suy nghĩ của ta thì cũng có nữa phần là giống. Ta họa một đại nguyên bảo thật lớn, xung quanh nguyên bảo ta lại vẽ một ít bài cùng xúc xắc, sử dụng bàn chải trong một thời gian dài nên ta cũng đã dần cảm thấy thuần thục, cứ như vậy ta cố hết sức hoàn thành đại nguyên bảo của mình. Ta không khỏi cảm thán, trước kia ta đối với mỹ thuật tạo hình thật có điểm hứng thú cứ nhàn rỗi không có việc gì làm là lại lấy giấy ra họa họa, hiện tại cũng đã có chút công dụng a. Có lẽ ở hiện đại trong mắt mọi người thiết kế của ta không tốt, thế nhưng đây là cổ đại cho nên cũng đã đủ khiến cho người ta vỗ tay tán dương rồi. Quả thật là đã được tôn vinh Họa xong một bên, lui lại sau mấy bước, lại càng cảm thấy kỳ xã càng trở nên nổi bật so với các kiến trúc xung quanh. Phía sau vang lên từng đợt vỗ tay, xem ra là bức họa của ta đã chiếm được sự tán thành của dân chúng. Ta vui vẻ quay đầu, nhìn thấy mọi người lại tụ đông nghìn nghịt thêm một mảnh, ta họa thật sự tốt như vậy? Có lẽ bọn họ đến là để nhìn Nhan Gay đi, vì tham luyến sắc đẹp của hắn mà đến thuận đường chiêm ngưỡng bức họa của ta luôn. Nhan Gay cất bước đi đến trước mặt ta, cười khanh khách bộ dạng rất là mê người. “Phong cách họa của Hi Nhi thế nhưng bổn đại gia chưa bao giờ gặp qua, rất có ý tứ, xung quanh nguyên bảo có mấy khối này nọ là cái gì?” NhanGay khó hiểu chỉ hướng những lá bài xung quanh nguyên bảo. Hắn khẳng định là không biết “Kia kêu là bài, cứ coi như là một công cụ để đánh bạc đi”