Bò lên yêu nghiệt điện hạ

Chương 36 : Giết người diệt khẩu

Edit: Trang kat Hành lang im lặng gió thổi sâu hun hút làm cho lòng ta căng thẳng, đây âm khí cũng nặng quá đi. Đi một hồi mới ra khỏi nhà tù, chào đón ta là ánh nắng mặt trời cùng với không khí của ngày mới, làm cho ta nhịn không được dừng lại hít sâu. Nếu không phải đằng sau ta có thị vệ đi theo, ta đã hận không thể mở rộng hai cánh tay đón ánh mặt trời, xua đi âm khí của nhà lao. Hóa ra là nhà tù thiết lập tầng hầm ngầm, chẳng trách sao lại râm mát như vậy. “Uy, đi nhanh lên”, thị vệ đằng sau hung tợn đạp vào mông ta. “Ngô…”, ngươi con bà nó dám đá mông ta, chán sống rồi hả Nộ khí đằng đằng quay lại đằng sau trừng hắn, thù này bổn cô nương nhớ kĩ. Ta mà có thể sống mà đi ra ngoài, sẽ cho ngươi biết tay. “Nhìn cái gì, còn không mau đi nhanh lên, chọc giận nhị hoàng tử là ngươi chết”. Hắn còn muốn giơ chân đá ta, phát hiện hắn định đá ta liền nhảy về phía trước. Tiểu tử ngươi là đồ con trâu muốn đá người nha. Ta phẫn nộ đi nhanh hơn, lại nghĩ về hắn mới nói nhị hoàng tử. Nhị hoàng tử? Là tên xưng hô hay còn là cái gì? Nhìn cảnh vật trước mắt càng ngày càng quen thuộc, lại nhớ không nổi là đã nhìn thấy ở nơi nào. Núi giả sau hồ hoa sen, lại nhớ tới đã cùng An Nhiên chơi đùa trong này khi lần đầu tiên nhìn thấy Bạch Mi. Chẳng lẽ nơi này là phủ tướng quân Bách Huyền sao? Đi qua hồ hoa sen ba bước ta quay đầu lại nhìn. Quả nhiên đúng là phủ tướng quân Bắc Huyền. Bắc Huyền Triệt thối tha, dám xuống tay với bản cô nương lần hai! Hừ! Hóa ra là phủ tướng quân Bắc Huyền, khó trách sẽ có nhà tù lớn như vậy. Nhưng không phải bắc Huyền Triệt vẫn đối với ta rất tốt sao? Hắn vì sao lại nhốt ta trong phòng giam?( thế chị quên là chị đang nữ phẫn nam trang à) Hơn nữa còn làm ta nghĩ không ra cái người bịt mặt, hắn không biết ta. Dù Bắc Huyền Triệt cử hắn đến tìm ta, nhưng theo tình huống chạm mặt ta chỉ xuất hiện trong cấm địa của Nhan Gay ngoài ý muốn mà thôi. Vừa đi vừa nghĩ, bất tri bất giác mà đi theo thị vệ đến chỗ lầu các, là Thính Vũ Uyển. “Lão tứ thật sự là gian trá, nhất định đã tính được ta sẽ tới tìm hắn, cho nên liền ở lại. Bất quá lần sau hắn cũng sẽ không may mắn như vậy” “Vậy bắt được tên tiểu nhị kia, nhị hoàng tử tính sẽ thế nào?” “Bức cung hỏi hắn nơi lão tứ trốn, rồi sau đó…giết” Giết? Vừa đi đến cầu thang lầu hai, nghe đến như thế, ta thiếu chút nữa trượt chân ngã xuống. Bọn họ nghĩ muốn giết người diệt khẩu? Là muốn giết ta sao? Đang có chuyện gì xảy ra vậy? Hai người nói chuyện với nhau, ta nhận ra trong đó một người là Bắc Huyền Triệt, còn cái người muốn giết người diệt khẩu là tiếng của người bịt mặt. Đã đi vào lầu hai, ta nhìn thấy Bắc Huyền Triệt như trước sáng ngời, hai mắt trong suốt, khóe môi hơi hơi giơ lên luôn mỉm cười trông thật hiền hòa. Còn người ngồi đối diện là một gã nam tử tuấn tú, nho nhã. Hắn chính là người muốn giết người diệt khẩu, cũng là người bịt mặt đó sao? “Khởi bẩm nhị hoàng tử, tướng quân, phạm nhân đã được giải đến”, tên thị vệ mang ta tới bẩm báo. Phạm nhân? Nói ta sao? Khi nào thì ta trở thành phạm nhân vậy? Bắc Huyền Triệt vẫy vẫy tay ý bảo tên thị vệ có thể đi xuống. Ta thấy hắn xem ta như người xa lạ, lại vừa từ nhà lao đi ra, bây giờ suy nghĩ thật loạn, làm cho ta không rõ đây là có chuyện gì, làm sao có thể bị chết được. “Bắc huyền”, ta nhẹ giọng kêu hắn. Bắc Huyền Triệt nhìn ta, trong mắt lóe lên một tia nghi hoặc cùng kinh ngạc, bất quá lại rất nhanh biến mất. “Bắc Huyền ngươi đã quên ta sao?”, chợt nhớ ra mình vẫn còn mặc nam trang, ta liền tháo xuống mũ, mái tóc đen phiêu tán xuống dưới, sau đó ta nhìn thấy Bắc Huyền Triệt cùng tên nam tử kia biểu tình kinh ngạc.