Bò lên yêu nghiệt điện hạ

Chương 37 : Vĩnh viễn sẽ không bỏ rơi ta

Edit: Zinny “Là do tên nhị hoàng tử đáng ghét kia ban tặng đó.” Một nhị hoàng tử đường hoàng mà lại bịp mặt lén lút chạy tới chỗ Nhan Gay. Nhan Gay rốt cuộc làm nên chuyện gì mà ngay cả nhị hoàng tử cũng tìm đến hắn, không phải là nhị hoàng tử cũng coi Nhan Gay như con gái rồi đem lòng yêu thích rồi chứ? Thế nhưng lúc ta gọi hắn là gay nhị hoàng tử lại tỏ ra rất vui vẻ.“Nhị hoàng tử? Làm sao có thể.” Khuôn mặt nàng lộ rõ vẻ tuyệt đối không thể.“Sao lại không thể! Vết thương trên lưng của ta là giả chắc. Được rồi ta không tắm nữa đem quần áo của ta tới đây.” Còn tắm thêm nữa nước cũng nguội lạnh rồi.“Vâng.”Đứng dậy bước ra khỏi thùng tắm dùng khăn lau người sạch sẽ, Đạm Đạm thay cho ta một bộ nữ trang, quần áo màu trắng đơn giản làm tôn lên màu da của ta, vẫn là nữ trang tốt, rốt cục không phải ngược đãi bộ ngực đang dậy thì của ta nữa rồi .Gần nửa canh giờ sau Đạm Đạm lại giúp ta vấn tóc lên cao thành một cái búi, lại gài thêm trâm bộ diêu vào búi tóc. Xem quá trình búi tóc của nàng trong gương đồng ta chỉ biết trợn mắt há hốc mồm ra mà nhìn. Ta nhiều lắm cũng chỉ biết buộc tóc qua loa, còn đâu chính là tóc tai bù xù và mặc nam trang.“Đạm Đạm thật là khéo tay, đứng bên cạnh ngươi ta thành quỷ mất.” Thật lòng khen nàng.“Cám ơn tiểu thư khích lệ, đây là chuyện nô tì phải làm.” Đạm Đạm nghe được lời khen của ta cười rất chi là vui vẻ.“Thật là khiêm tốn nha!” Ta nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của nàng, làn da thật đẹp, thật muốn cắn một ngụm trên mặt.“Cốc! Cốc! Cốc!” Có người gõ cửa.“Hi Hi thay quần áo xong chưa?” Ra là Bắc Huyền Triệt.Xong rồi ngươi vào được rồi đó.Lời vừa dứt, “kẽo kẹt” một tiếng, Bắc Huyền Triệt đã tiến vào. Hắn đến trước mặt ta quan sát một lượt.“Quần áo này rất hợp với nàng, Hi Hi nàng thật đẹp.” Ta thấy đôi mắt Bắc Huyền Triệt rất thản nhiên không giống như đang nói dối.Trong lòng không khỏi cảm thấy hạnh phúc nho nhỏ, chưa từng có người khen ta như vậy, nhiều lắm cũng chỉ dùng từ đáng yêu để nói về ta. Xem ra Bắc Huyền Triệt thực thật tinh mắt!“Trông ngươi cũng rất anh tuấn nha!” Ta cũng thật lòng khen hắn.“Nàng thấy được như vậy là tốt rồi.” Hắn tiến lên ôm ta vào trong ngực, trên môi thoáng hiện ý cười mê người. Không giống Bạch Mi mỗi lần ôm ta đều có vẻ mặt rất thống khổ, Bạch Mi, ngươi biết không? Ta ở trong lòng Bắc Huyền Triệt mà lại nghĩ tới ngươi. Xem ra ta cũng trúng độc của Bạch Mi rồi, chỉ có điều ta nhất định phải chặt đứt tình cảm mới vừa nảy nở này.Sau đó ta nín nghẹn thấy Đạm Đạm cười vô cùng vui vẻ, nàng tự giác lui xuống, còn nhẹ nhàng đóng cửa phòng, để lại ta cùng Bắc Huyền Triệt hai người, không phải là nàng hiểu lầm gì rồi chứ?“Hi Hi trong khoảng thời gian qua nàng đi đâu? Có phải lần trước ở trong phủ là Bạch Mi đưa nàng đi ?”“Phải. Là hắn, sau đó lại bỏ rơi ta.”“Ta sẽ không bỏ rơi nàng, vĩnh viễn sẽ không.” Bắc Huyền Triệt ôm ta càng thêm chặt.Ta ngẩng đầu nhìn hắn, thế là có ý gì? Vĩnh viễn cũng sẽ không bỏ rơi ta, không phải là hắn đã thích ta rồi đấy chứ? Ta không cho rằng chính mình lại mị lực tới cỡ đó, ngay cả đường đường đại tướng quân cũng đều thích ta.Ta rời khỏi cái ôm ấm áp thoải mái của hắn, sau đó nhoẻn miệng cười. Ta biết ngươi sẽ không . Từ khi quen biết tới giờ những ngày ở chung tuy rằng không nhiều, nhưng nhìn cách Bắc Huyền Triệt đối đãi với ta, ta biết hắn nhất định là thật tâm đối đãi . Bên bờ ao sen. Đình nghỉ mát sau hòn non bộ. Ánh nắng thật ấm áp.Ta cùng Bắc Huyền Triệt ngồi đối diện trong đình, uống trà, ăn chút bánh ngọt. Ở đây sau giờ ngọ cảm thấy thật nhàn nhã.Hắn kiên quyết muốn ta kể cho hắn những chuyện đã xảy ra sau khi ta rời khỏi phủ tướng quân Bắc Huyền, ta cũng đành kể tỉ mỉ cho hắn nghe .“Nàng nói lúc trước nàng ở hội cờ Vạn Doanh?” Bắc Huyền Triệt hỏi ta, ta làm cấp dưới của Nhan Gay thì có gì sai sao?