Bò lên yêu nghiệt điện hạ

Chương 35 : Vào nhà tù

Edit: Thượng Quan Tiểu Phong “Thả ta ra ngoài, nơi này là ở đâu nha! Các ngươi mau thả ta ra ngoài! Ta không phải là phạm nhân của các ngươi!” Ta vừa đập cửa vừa hô to. “Uy! Các ngươi đều điếc rồi sao! Có nghe thấy hay không, bổn cô nương,ách … bản công tử gọi các ngươi thả ta ra ngoài!” Quên mất chính mình đang giả nam, ngoài cửa vẫn không hề có động tĩnh, không phải là không có người chứ. Thảm , kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay… Không biết bọn Nhan Gay đi khỏi kì xã, nếu trở về phát hiện ta mất tích có tới tìm ta hay không, không biết Vương lão đại đã phát hiện ra không thấy ta hay chưa. “Nhan Gay! Mặc Nhiên mau tới cứu ta!” “Thả ta ra ngoài! Bên ngoài có người không, mau thả ta ra ngoài!” “…” Kêu đến miệng lưỡi đều khô mà bên ngoài ngay cả một động tĩnh cũng không có, tuyệt vọng, sẽ không phải muốn ta chết ở trong này chứ. Nghĩ đến chính mình chết như thế nào, trong lòng không khỏi hoảng sợ, cuốn thân mình lại tựa vào cạnh cửa muốn ngủ nhưng có lẽ vừa ngủ rất lâu nên hiện tại một chút buồn ngủ cũng không có, ý thức rất rõ ràng. Thấm thoát trời đã tối, hiện giờ là mấy giờ ? Ngồi trong bóng đêm hồi lâu , bỗng ngoài cửa truyền đến thanh âm giống như bước chân, có người đên? Ta vội vàng đứng dậy giống như thấy được hi vọng. “Uy! Ta biết bên ngoài có người, các ngươi mau thả ra ra! Có nghe thấy hay không, thả ta ra, ta vừa mệt vừa đói vừa khát, ta sắp chết, các ngươi còn không mau thả ta ra.” “Đông!” một tiếng, trên ván cửa lộ ra một cái lỗ hổng, liền có gì đó được đưa vào theo lỗ hổng, ta nương theo ánh sáng bên ngoài chiếu vào nhìn xem, là đồ ăn. Xem ra ta sẽ không đến mức bị chết đói. “Đông!” lại một tiếng, ván cửa khép lại. Trong phòng tối trở lại. Tiếng bước chân đi xa dần… “Uy! Tối đen như thế này các ngươi nghĩ ta ăn được sao? Ta không nhìn thấy!” Cho dù là phạm nhân cũng không thể bị ngược đãi tàn nhẫn như vậy được, huống chi ta cái gì cũng chưa làm lại bị bắt tới đây. Bưng lên đồ ăn ta từng ngụm từng ngụm ăn vào. Không nghĩ tới đồ ăn ở đây còn có chút hương vị, ít nhất so với căng tin trường ta còn ngon hơn. Đáng tiếc ta không có tâm tình ăn. Đột nhiên “Đông!” một tiếng, trong lòng ta cả kinh, bát trong tay thiếu chút nữa rơi xuống. Cắn chiếc đũa trong miệng ngẩng đầu lên nhìn ánh sáng thật chói mắt a, híp mắt phát hiện một khối đá trên tường bị đấy ra. Nhất định là vừa rồi người kia nghe được ta kêu nên cho một chút ánh sáng đi. Bên ngoài sáng như vậy, hiện tại chắc là ban ngày. Nhìn bốn phía, xem ra phòng này cũng không đến nỗi tệ, nhà tù này có lẽ là mới đi. Trên mặt đất đều là cây cỏ, phòng lại rất lớn. Ngay cả nhà tù cũng lớn như vật thật là lãng phí. Ở hiện đại phòng cũng không to như này a. Ăn xong cơm rồi, đập đạp cái bụng đã ăn no, lại ngồi xuống nghỉ ngơi, liền bị cơn buồn ngủ đánh úp, đang muốn đi ngủ cửa lại bị mở ra, một nam nhân mặc y phục thị vệ. “Đi!” hắn tiến đến thô lỗ đem ta kéo dậy. “Đi đâu?” Ta đề phòng nhìn hắn. “Ít nói vô nghĩa đi, chậm trễ đến mạng nhỏ của ngươi cũng không còn đâu.” Thị vệ dùng sức đem đẩy ta ra ngoài, rồi sau đó mở một cánh cửa lớn ra. Vì mạng nhỏ của mình ta đành phải ngoan ngoãn theo hắn thôi, ai muốn gặp ta, chẳng phải đi rồi sẽ biết. Thị vệ ở phía sau không ngừng thúc giục ta đi nhanh, cho rằng ta là súc sinh cho ngươi thúc giục sao. Trên đường đi ra ngoài có rất nhiều gian nhà tù ở hai bên giống phòng của ta.