Bò lên yêu nghiệt điện hạ
Chương 34 : Người bịt mặt trong cấm địa
by: Trang kat
Trong phòng hắn trừ bỏ những thứ đồ sang trọng cũng không có gì đặc biệt. Không có kim ốc tàng kiều (trong nhà giấu người đẹp) cùng phòng chứa vàng bạc châu báu như trong tưởng tượng của ta, vậy vì sao lại gọi là cấm địa? Những kẻ có tiền thật là giống nhau, đều có tật xấu quá nhiều.
Không cẩn thận đá phải ghế dựa, ta đau quá kêu lên một tiếng. Đáng giận! Ghế này là làm bằng đá hay bằng vàng mà còn cứng hơn cả đầu gỗ?
“Cái đồ ghế dựa thối tha, có ngày ta đem ngươi đi nhóm bếp nấu cơm!…A…”, đang lúc ta mắng để bõ tức thì tay phải bị giữ lấy. Trong phòng này còn có người? Hay là quỷ (chị nghĩ quá nhiều rồi =.=!). Đối phương ra sức bắt lấy cánh tay của ta, làm ta đau đến rơi lệ.
“Ngươi là ai? Làm sao có thể xuất hiện trong này?” Đối phương hỏi ta, ô… Hắn là người không phải quỷ a.
“Cứu mạng nha! Ngươi buông, đau quá”, chết tiệt! Không thấy ta đang đau muốn chết sao!
“Nói! Ngươi rốt cuộc là ai?” Ta uốn éo quay cổ lại phía sau xem ai là người bịt mặt. Nhan Gay a, ngươi rốt cuộc gặp người nói điều trên như thế nào mà trong cấm địa của ngươi lại có người bịt mặt, ta không nghĩ ta sẽ là kẻ chết thay cho ngươi nha.
“Đại ca ngài nhẹ chút, tiểu đệ này thân cốt xương hư yếu ớt không chịu nổi lực đạo của ngài. Ta chỉ là tiểu nhị của kì xã, ngài là ai nha?”. Kẻ trộm? Cừu gia (kẻ thù) của Nhan Gay? Phỏng chừng đúng là cừu gia rồi.
“Có thể tiến vào nơi này, xem ra tiểu nhị như ngươi thật là không đơn giản”
“Là ta vụng trộm đi lên. Đại ca người biết nơi này là cấm địa, vậy người không phải là kẻ trộm? Vậy là kẻ thù của Nhan Gay?”. Biết nơi này là cấm địa, như vậy chắc chắn người này có quen biết Nhan Gay. Xem ra nhân phẩm của Nhan Gay cũng thật không tốt mới có thể trêu chọc cừu gia đến cửa.
“Nhan Gay? Ha ha. Nói thật chuẩn xác. Hai từ này quả thật rất hợp với hắn” (ngày xưa đã có quan niệm về gay rồi à :v). Người bịt mặt cười to, dường như hắn đang rất vui vẻ.
“Đúng vậy, đúng vậy, Nhan Gay là gay đại ca. Đại ca à người để tiểu nhân đi đi, tiểu nhân cái gì cũng chưa có làm, tiểu nhân trên còn có bà cố nội tám mươi tuổi đợi tiểu nhân đưa cơm, đại ca, đại ca…” Ta khóc lớn, gặp loại tình hình này còn có thể không sợ hãi sao? Cánh tay bị hắn xoay đau, mạng nhỏ còn nằm trong tay hắn, bóp chết ta cũng giống như bóp chết một con kiến.
“Thả ngươi? Mơ đi. Lão nhân tám mươi tuổi coi như cũng sống đủ, sống cố làm gì” (anh khốn vãi >.
Truyện khác cùng thể loại
30 chương
47 chương
1058 chương
19 chương
9 chương
18 chương