Bò lên yêu nghiệt điện hạ
Chương 33 : Ta ti bỉ ?
Edit: Thượng Quan Tiểu Phong
Lời này của hắn nói ra ta biết hắn trúng độc rất nặng ,độc đã xâm nhập vào gân mạch hắn, bất quá độc còn chưa ngấm sâu đến trong xương tủy , hắn còn có thể cứu đi.
“Lý huynh nha kì thật Nhan lão bản cũng chỉ coi như bình thường mà thôi ! Ngươi xem hắn không phải so với người bình thường có khuôn mặt đẹp hơn một chút, diễm lệ hơn một chút, thật ra hắn có rất nhiều tật xấu, nếu ở cùng hắn một thời gian sẽ phát hiện ra hắn thực ra không có ưu điểm gì, ta tin tưởng ngươi có thể tìm được nữ nhân so với Nhan Gay, ách…so với Nhan lão bản còn thích hợp hơn, tùy tiện nữ nhân nào so với Nhan Gay cũng đều thích hợp hơn a.”
“Ba ngàn con sông, chỉ có thể múc một gáo nước. Huống chi Nhan cô nương là cô nương có khí chất hoàn mỹ nhất mà ta đã từng gặp, chẳng lẽ đều là nam nhân Thần Hi không có loại cảm giác này?” Lý Dự vẻ mặt mất mát than lại đột nhiên chuyển sang nghi hoặc hỏi ta.
“Ta…”
Ta không nói gì, người này không thể cứu được rồi, mắt lớn như vậy lại ngay cả nam nữ đều không phân biệt được, bất quá nhớ ngày đó ta đối với Nhan Gay cũng không phân biệt được là nam hay nữ, nếu hắn không cầm tay ta sờ ngực hắn ta cũng sẽ nghĩ hắn là đại mĩ nhân.
“Ta chỉ là nhắc nhở Lý huynh, tốt nhất là đừng đi trêu trọc Nhan lão bản, bởi vì hắn là nam nhân.”
“Haha, Ta sống lâu đến như vậy lần đầu nghe được chuyện cười vui như vậy”
Không đợi ta nói lại Lý Dự không hề để ý đến hình tượng cười to, làm cho ta cảm thấy thật là may mắn trong miệng hắn không có nước trà, nếu không ta đã được rửa mặt bằng trà rồi.
“ Ngươi tin ta đi , ta có sờ qua ngực hắn, hắn và ngươi đều là nam nhân, chẳng lẽ ngươi có…Đoạn tay áo chi tích* sao?” ta dừng lại một chút mới nói ra. Cảm thấy nghi ngờ trường hợp Nhan Gay có đoạn tay áo chi tích với Lý Dự là rất cao.
*Đoạn tay áo chi tích: nôm na là gay ấy mà =.= chắc ai cũng biết, nhưng ta sẽ trích điển tích cuối chap ^^
“Ngươi sờ…sờ Nhan cô nương…” Lý Dự kinh ngạc bộ mặt không thể tin hỏi ta
“Hắn kéo ta sờ hắn, nếu ngươi muốn sờ hắn ta sẽ tạo cơ hội, đến lúc đó…”
“Dương Thần Hi! Ta không biết rằng thực ra ngươi lại ti bỉ như vậy, ngươi sao lại nhẫn tâm thương tổn người như Nhan cô nương , trước kia gọi ngươi huynh đệ coi như là Lý Dự ta nhìn lầm người” Lý Dự phẫn nộ đập bàn đứng dậy, phủi tay áo bỏ đi.
“Uy!Uy!” Ta hướng theo thân ảnh đang xuống lầu của hắn hô to. Như thế nào ta lại trở thành kẻ ti bỉ, ta là muốn tốt cho ngươi kết quả ta thế nào lại thành người xấu.
Hội cờ còn rất nhiều người, ta ở dưới lầu này thật nhàm chán, liền tìm cái cớ nói với Vương lão đại trở về phòng nghỉ ngơi, cũng bảo hắn phải để ý đến mọi việc lớ nhỏ trong hội cờ, sau đó lắc lư lắc lư lên lầu hai. Đột nhiên lúc đi qua cầu thang lầu 3 kia vài bước ta lại quay lại
Lầu 3? Cấm địa!
Lúc này còn không đi xem còn đợi đến khi nào nữa? Nhìn trái một cái liếc phải một cái xác nhận không có người nhìn thấy mới yên tâm mà từng bước nhẹ nhàng từng bước một đi lên cầu thang.
Miếng ngọc khắc thật tinh xảo! Nhan Gay ở nơi xa xỉ như vậy?
Lầu 3 kết cấu bên ngoài nhìn qua cũng không lớn, nhưng vừa tiến vào trong lại làm cho người ta không khỏi than nhẹ, đồ trong phòng đều là hàng thượng hạng đi, người như Nhan Gay hào phóng làm sao có thể mua về hàng giả về chính mình chậm rãi thưởng thức.
Những bình phong kia bao gồm cả bức tranh chữ treo quanh phòng đều làm cho ta nghĩ đến đây là đồ cổ, không giống như Bạch Mi, Bạch phủ rất đơn giản, thực dụng, nhìn qua rất thanh nhã, mà nơi này giống như Bắc Huyền Triệt phủ, thậm chí so với Bắc Huyền Phủ còn sang trọng hơn . Xem ra Nhan Gay không phải chỉ có ít tiền a.
Đi qua đại sảnh, ngoại trừ đồ đạc có chút cổ và cái bàn thì cũng không có đồ gì, đẩy ra một phiến cửa màu lục, thứ đầu tiên rơi vào mắt ta là một chiếc giường lớn, lẽ nào đây là phòng của Nhan Gay? Sang trọng nha, không có nhiều đồ cổ như trong đại sảnh nhưng trong phòng mỗi đồ vật trang sức trân quý đều nói lên địa vị của chủ nhân.
Điển tích
Câu này được bắt nguồn từ mối tình “đoạn tụ” giữa Hán Ai Đế và Đổng Hiền.
Đổng Hiền là nhân vật chính trong câu chuyện “tình yêu cắt áo” của Hán Ai Đế rất nổi tiếng. Ai Đế vì Đổng Hiền đã cam tâm tình nguyện bỏ đi không ít những người đẹp trong hoàng cung để sủng ái một mình ông ta, thậm chí còn muốn đem giang sơn nhường lại cho ông ta. Mối tình giữa họ trở thành hình mẫu cho những người đồng tính luyến ái ở đời sau.
Đổng Hiền tự là Thánh Khanh người vùng Vân Dương. Cha là Đổng Cung từng làm đến chức ngự sử. Vào thời đó, Đổng Hiền còn là một người hầu bên cạnh thái tử. Ban đầu, Đổng Hiền không được chú ý nhiều. Cho đến một hôm, Đổng Hiền đang làm việc trong cung, đúng lúc dừng lại ở trước điện thì Ai Đế, khi đó đã là hoàng đế nhìn thấy. Chỉ nhìn một cái, Ai Đế đã phát hiện, dường như mấy năm không gặp vì Đổng Hiền đã trưởng thành và tuấn tú hẳn lên và đem so với những cung nữ phấn sáp trong lục viện anh ta còn kiều diễm hơn. Ai Đế không cầm được sự vui mừng lịnh cho Đổng Hiền theo sau mình hầu hạ. Từ đó Ai Đế đối với Đổng Hiền ngày càng sủng ái hơn. Ngồi cùng xe, ngủ cùng giường, làm gì cũng không rời xa Đổng Hiền. Ông ta còn phong cho Đổng Hiền làm Hoàng Môn Lang, bắt Đổng Hiền lúc nào cũng phải ở bên cạnh mình. Cha của Đổng Hiền là Đổng Cung cũng được thăng lên Bá Lăng Lệnh rồi Quang Lộc đại phu.
Theo sử sách còn ghi chép lại, Đổng Hiền không chỉ có khuôn mặt giống mỹ nữ mà từ ngôn ngữ cử chỉ đều giống phụ nữ, “tính tình dịu dàng”, “giỏi quyến rũ”. Vì vậy Ai Đế ngày càng súng ái Đổng Hiền hơn. Có một lần ngủ trưa, Đổng Hiền gối lên cánh tay áo của Ai Đế mà ngủ. Ai Đế muốn quay người nhưng cũng không muốn làm tỉnh giấc của Đổng Hiền nên lấy kiếm cắt đứt cánh tay áo của mình. Người đời sau gọi mối tình đồng tính là “mối tình cắt tay áo” cũng là có nguồn gốc là điển cố này.
Sau sự kiện đó, Đổng Hiền biết rằng hoàng đế có lòng yêu thương mình thật sự nên vô cùng cảm động. Nhưng để tránh những sự việc như vậy tái diễn, ông ta tổ chức một cuộc cải cách y phục trong hoàng cung. Ông ta là người đi đầu trong việc mặc loại y phục tay bó tà ngắn, vừa hoạt động thuận lợi, dễ dàng không giống tập quán trang phục của triều Hán về trước, lấy việc mặc áo lót rộng và ống tay dài làm đẹp. Cách cải cách này của Đổng Hiền trở thành một trào lưu trong hoàng cung. Các cung nữ phi tần đều tranh nhau học theo cách mặc của ông ta, cắt ống tay áo mặc một bộ đồ giản tiện và cho đó là mốt thời thượng.
Để biểu hiện sự sủng ái của mình đối với Đổng Hiền, Ai Đế còn phong Đổng Cung là đại thần là một chức quan chuyên lo gỗ đá cho các công trình xây dựng. Ai Đế còn lịnh cho Đổng Cung xây dựng cho Đổng Hiền một tư dinh mới thật tráng lệ, quy mô vượt hơn hẳn các vị đại thần. Những ngọc lạ châu quý trong cung đều để cho Đổng Hiền tự chọn lấy, thậm chí nhiều đồ dùng của vua như giày, quần áo và xe ngựa đều dùng chung với Đổng Hiền. Vợ và em của Đổng Hiền nhiều lần được ban thưởng mà không rõ lý do vì sao.
Ân sủng trong nội cung còn chưa đủ, Ai Đế còn muốn người được mình yêu thương có một địa vị đứng đầu trong triều chính. Ai Đế muốn phong Đổng Hiền tước hầu nhưng mãi vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp. Sau đó vừa lúc thừa tướng Vương Gia chết, trong triều giảm đi một thế lực phản đối Đổng Hiền, Ai Đế đã bãi miễn chức Đại tư mã đang do một người họ ngoại đảm nhiệm, phong cho Đổng Hiền chức Đại tư mã. Đây là chức quan cao nhất trong triều đình nhà Hán.
Đổng Hiền mới bước vào tuổi 22 mà đã đạt đến chức vị đó, quyền lực rất lớn, cơ hồ đã có thể chia đôi thiên hạ cùng với hoàng đế. Theo sử sách còn ghi chép lại thời đó có một vua của Hung Nô đến Trung Quốc để triều kiến hoàng đế triều Hán. Ông ta thấy người giữ chức Đại tư mã quyền lực nhất triều lại là một thiếu niên mỹ mạo tuấn tú, bất giác cảm thấy kinh hãi vô cùng. Khi ông ta hỏi dò, hoàng đế mới đáp rằng: “Tuy Đại tư mã tuổi còn rất trẻ nhưng là người hiền đức nhất nước này. Vì tài năng mới được thăng chức vị cao như vậy”. Kết quả là, Thiền Vu của Hung Nô tin đó là sự thật mới kính cẩn hướng về phía Đổng Hiền hành đại lễ còn chúc mừng hoàng đế triều Hán có được một hiền thần tuổi rất trẻ như Đổng Hiền.
Sau đó, tình yêu của Ai Đế tựa hồ như không còn biết làm thể nào để tỏ sự sủng hạnh đặc biệt của mình đối với Đổng Hiền. Có một ngày, Ai Đế mở yến tại điện Kỳ Lân cùng chư thần, sau khi uống vài chun rượu, đột nhiên Ai Đế nhìn Đổng Hiền bằng đôi mắt đầy thâm tình rồi cười nói rằng: “Trẫm muốn theo vua Nghiêu vua Thuấn thực hiện việc nhường ngôi, liệu có được không?”. Ý của câu này chính là Ai Đế muốn học theo cách làm của các vua thời trước lấy ngôi vị của mình nhường lại cho Đổng Hiền. Một câu nói của thiên tử khiến cả triều văn võ bá quan ngỡ ngàng, nói cũng không thành lời.
Đợi khi các đại thần tỉnh lại, một người mới tiến lên phía trước nói: “Thiên hạ này là thiên hạ của Cao hoàng đế chứ không phải là thiên hạ của bệ hạ. Bệ hạ chỉ là người kế thừa lại thiên hạ này của tổ tông mà thôi. Nếu truyền lại ngôi vị thì chỉ có thể truyền lại cho con cháu đời đời mà thôi. Bệ hạ là vua một nước, cần phải biết rằng thiên tử không nói đùa, cho nên ngàn vạn lần không nên nói những lời như vậy!”. Ai Đế nghe lời nói này, im lặng không nói thêm lời nào nữa nhưng hiển nhiên là không còn hứng thú gì. Ai Đế ra lịnh đuổi người đó ra khỏi bữa tiệc về sau có mở yến tiệc cũng không cho ông ta tham gia nữa.
Ai Đế khi đó còn rất trẻ nhưng đã sớm nghĩ đến những ngày sau khi mình chết đi sẽ không còn Đổng Hiền nữa, thấy rất thương tâm. Ai Đế bèn lịnh cho các đại thần xây dựng bên cạnh lăng mộ của mình một phần mộ khác để chuẩn bị sau này nếu Đổng Hiền có chết thì sẽ an táng bên cạnh phần mộ của mình. Ý muốn của ông ta là sau khi chết cũng muốn được chôn cùng người yêu của mình, “sống thì cùng giường, chết thì cùng huyệt”. Nhưng điều đó là không thể được, ngày họ phải chia tay đã sớm đến. Tháng 6 năm Nguyên Thọ thứ hai, Ai Đế mới chỉ 26 tuổi mắc bạo bệnh mà chết. Thái hoàng thái hậu để cho Vương Mãng làm chủ triều chính. Vương Mãng cực lực phản đối Đổng Hiền, không muốn để cho ông ta tiến cung. Đổng Hiền cũng biết mình gặp đại họa đến nơi rồi, vì vậy ông ta và vợ con cùng tự sát tại nhà để tránh hậu hoạn và cũng là chết để đáp lại mối tình của Ai Đế dành cho mình
Truyện khác cùng thể loại
30 chương
47 chương
1058 chương
19 chương
9 chương
18 chương