edit: Thượng Quan Tiểu Phong “Hi Nhi” mặc kệ hắn gọi ở phía sau , ta vào phòng liền lạp tức đóng cửa lại.Nói đến dùng bữa ta quả thật có chút đói bụng, muốn ra ngoài ăn cơm, bất quá sẽ không phải là ra ngoài cùng Nhan Gay, cũng không phải đi cùng với Mặc Nhiên, bản thân ta còn sợ lạc đường nói gì đến hắn a.Ta từ trong ngăn tủ lấy ra ít bạc vụn, đây đều là đồ cổ a, đáng tiếc để bên cạnh ta cũng không đáng giá, nếu như một ngày nào đó Bạch Mi có thể đưa ta trở về hiện đại, ta đây nhất định sẽ mang đồ cổ về nhiều một chút, coi như là thù lao vận mệnh trêu cợt đã đem ta đến đây.Nhưng là… Bạch Mi, chúng ta còn có khả năng gặp lại sao? Bạch Mi nói cho ta biết vì sao lại muốn bỏ rơi ta? Nếu thực sự là vì Nhan Gay, ngươi nhất định sẽ đến tìm hắn. nhưng vì sao bây giờ ngươi vẫn không đến đây?Đang lúc ta muốn ra ngoài thì có tiếng gõ cửa.“Khấu, khấu, khấu.”“Ai nha, vào đi” kì thật ta đã định ra mở cửa, lại là Mặc Nhiên.“Công tử đang ở dưới lầu chờ, Dương cô nương đi thôi.”Không phải chỉ ăn một bữa cơm thôi sao? Có cần thiết phải như vậy, kẻ lắm tiền đúng là nhiều tật xấu, chỉ biết ép buộc người khác.“Ngươi xuống lầu trước đi, ta sẽ xuống ngay”Sau khi Mặc Nhiên rời khỏi, ta ngồi ở trước gương, thử cầm lược chải đầu, thử vài lần đều không thành công, ngay cả kiểu tóc trước kia thường xuyên để cũng không ra, xem ra ta đúng là vô dụng.Bỗng nhiên ta nhớ tới Đạm Đạm, mọi lần đều là nàng giúp ta búi tóc.Cuối cùng ta đành buông tha cho việc chải đầu, ta thả tóc thế này ra đường cũng không e ngại ai, huống hồ ở hiện đại trên đường đều để tóc như vậy trông rất đẹp.Ta nhìn chính mình trong gương đồng có điểm mơ hồ, ngũ quan xinh đẹp vài sợi tóc dài rơi xuống càng khiến cho khuôn mặt thêm thanh lệ, nhu hòa, mặc dù so với Nhan Gay tuyệt mĩ kia cách một khoảng rất xa nhưng cũng không phải là xấu. Bất quá Nhan Gay là mỹ nam ta có thể hiểu được.Vừa đi xuống lầu ta liền nhìn thấy mỹ nam áo trắng Nhan Gay đẹp không gì sánh nổi cùng tuấn nam Mặc Nhiên một thân áo sẫm màu.“Đi thôi, đại mỹ nhân, đại mặt đen” kêu xong ta mới phát hiện khuôn mặt tuấn tú của Mặc Nhiên đen hơn phân nửa, nhưng Nhan Gay lại không có thái độ gì, xem ra hắn đối với ba chữ đại mĩ nhân đã trở thành thói quen.“Tốt” Nhan Gay đứng dậy nhìn ta“Hi Nhi, ngươi cho rằng đây là đâu, trông ngươi rất giống nữ quỷ, trời đã tối ngươi đừng khiến người đi đường sợ hãi”‘“Ta,,,ta giống nữ quỷ? đồ gay nhà ngươi, ta kiên quyết không cùng gay chấp nhặt, ta sẽ không chải đầu, cũng không cần búi, nói cho ngươi biết kiêu tóc dài phiêu phiêu như vậy ở quê hương ta rất thịnh hành”“Nhà ngươi ở đâu?“Ở nơi rất xa.”“Đó là nơi nào?” Hắn muốn truy hỏi kĩ càng a.“Nói ngươi cũng không biết, đi thôi, đi ăn cơm, dám làm cho ta đứng nhìn ngươi ăn, nhãi ranh này xem ta chỉnh chết ngươi.” Có lẽ Mặc Nhiên đã quen với cách nói như vậy mà không động thủ với ta, chính là bày ra vẻ mặt khinh thường, người này cũng quá nghiêm túc đi.“Nhãi ranh nghĩa là gì?” “Nhãi ranh nghĩa là… Là ngươi rất tốt. Ha ha.” Ta cười sau đó lập tức chạy về phía hội cờ, Nhan Gay cùng Mặc Nhiên đứng ở phía sau không hiểu gì. Sau mấy ngày quan sát ta đều nhìn đến một người tới hội cờ một mình ngồi riêng một bàn. Lúc chơi cờ cũng luôn chơi một mình, có đôi khi ta sẽ tiến đến bồi hắn chơi một ván cờ vây, không nghĩ tới hắn chơi cờ không tệ, có đôi khi liên tục thắng ta hai ba ván, ta từ khi ở cổ đại này chưa từng thua ván cờ nào giờ cũng bại trong tay hắn. “Lý huynh, vì sao huynh luôn tới hội cờ một mình? say không phải do rượu, kia vậy say do đâu ?” Ta hạ quân cờ xuống, hỏi hắn.