Bò lên yêu nghiệt điện hạ

Chương 30 : Say không phải do rượu

Edit: Zinny Lại đi dạo một vòng sau đó mới trở lại khách sạn, đầu giờ chiều người đến hội cờ rất nhiều, hơn hẳn buổi sáng nhàm chán chỉ có thể đập ruồi, ta đi khắp lầu một lầu hai mới tìm được một chỗ trống trên lầu hai. Tiểu Bao vừa thấy ta liền rót cho ta một chén trà, sau đó bóng dáng gầy loắt choắt lại tất bật chạy ngược chạy xuôi, dường như chỉ có ta là nhàn rỗi nhất ở đây. Nhấp một ngụm trà, lại bị nghẹn trong họng nhìn một nam tử một mình một bàn ngồi đối diện, tự mình chơi cờ, hắn chơi cờ một mình thì biết tính tiền sao đây? Tính vào tiền của bàn khác sao? Ta tò mò tới ngồi đối diện hắn. Quả là một nam tử anh tuấn tiêu sái, khí vũ bất phàm. “Lão huynh chơi một mình không thấy nhàm chán sao?” “Say đâu phải do rượu?” Hắn cũng không thèm ngẩng đầu. “Hả?” Vậy ý hắn là say vì cái gì chứ? “Nếu không tiểu đệ cùng ta chơi một ván cờ được không?” Hắn ngẩng đầu liếc ta một cái, giơ tay dẹp bàn cờ, rồi bắt đầu phân ra quân đen và quân trắng. “Xưng hô với tiểu huynh đệ thế nào đây?” “Dương Thần Hi, cứ xem là tiểu nhị ở hội cờ này đi.” “Thần Hi tên thật nữ tính, là mới tới sao, trước đây chưa từng gặp qua.”Ta vốn là nữ, chẳng lẽ lại có một cái tên nam tính sao? “Ừ, là tiểu nhị mới tới, vậy phải xưng hô với huynh thế nào?” “Tại hạ Lý Dự.” *** Màn đêm buông xuống, hội cờ đã đóng cửa, lên lầu hai vào phòng, liền bắt đầu thay bộ nam trang, cởi bỏ tầng tầng lớp lớp vải trắng trước ngực, nhịn không được thở phào nhẹ nhõm, mùa xuân còn đỡ, bọc từng này vải trên người còn chưa có cảm giác gì, nhưng đến mùa hè chẳng phải làm ngực ta ngột ngạt không thở nổi sao, xem ra cải trang nam giới cũng không phải cách tốt. Tháo mũ, để cho mái tóc dài đến thắt lưng được tự do rơi xuống, cầm một bộ quần áo màu vàng nhạt đang định mặc, lại nghe bên ngoài có tiếng gõ cửa.” “Cốc, cốc, cốc.” “Đừng có vào, ta không mặc quần áo. Ách… Không phải, là đang thay quần áo…” Ta choáng váng, sao có thể đem chuyện trần truồng không mặc quần áo nói ra chứ, tuy rằng nói không mặc quần áo với cả đang thay quần áo cũng không khác nhau là mấy, nhưng là thay quần áo dường như có vẻ hàm súc hơn. Tiếng gõ cửa lập tức ngừng lại. “Dương cô nương… Công tử cho gọi ngươi lên lầu ba tìm hắn.” Giọng nói của Mặc Nhiên có vẻ mất tự nhiên. Sau đó tiếng bước chân của hắn xa dần. “Biết rồi, đợi chút nữa qua ngay.” Ai! Sao lại luôn nói ra mấy lời mất mặt vậy chứ, ta dùng tốc độ nhanh nhất mặc yếm, thay đổi một bộ xiêm y vàng nhạt, đi đôi giầy thêu, vốn còn muốn buộc tóc nhưng lại không biết buộc thế nào, liền cứ để tóc tai bù xù như vậy ra khỏi phòng. Kỳ quái lầu ba không phải cấm địa sao, thế nào mà Nhan Gay lại muốn cho ta lên đó tìm hắn. Bước từng bước lên trên bậc thang gỗ, đến chỗ quẹo lại đụng phải một người. Làm ta sợ muốn chết, đồ không có mắt a. May mà cái trán bị va phải cũng không đau lắm, phẫn nộ ngẩng đầu đúng là Nhan Gay, có thể xuất hiện ở đây cũng chỉ có hắn mà thôi. Không phải hắn thì còn ai. “Lớn lên đã khó coi như vậy, đừng để bị đụng phải làm cho càng xấu thêm.” Nhan Gay nhẹ nhàng xoa xoa cái trán ta, trong mắt lộ ra một chút thương tiếc, là ảo giác của ta sao? “Ngươi cho ngươi là đại mỹ nhân là có quyền nói ta xấu sao, ta chỉ không được tươi đẹp tỏa sáng bốn phương như ngươi thôi.” Thật muốn rủa xả hắn trong lòng. Vừa rồi ta thấy chút thương tiếc trong mắt hắn quả là ảo giác. Bắc Huyền Triệt cũng không nói ta xấu, Bạch Mi cũng sẽ không nói ta xấu, như thế nào Nhan Gay lại vô sỉ vậy. “…” Hắn không đáp lời, chỉ buông bàn tay đang đặt trên trán ta, trong lòng lại có chút cảm giác mất mát. “Mặc Nhiên nói ngươi tìm ta có việc sao?” “Cùng đi dùng bữa đi.” Hắn nắm tay ta đi xuống lầu. Cùng đi dùng bữa? Rốt cuộc là ai dùng bữa còn chưa biết đâu, là muốn kêu ta đi theo đứng một bên nhìn hắn lãng phí đồ ăn chứ gì, ta kéo tay hắn lại. “Ngươi định giày vò dạ dày của ta sao, không có cửa đâu.” Ông chủ cũng không thể luôn ngược đãi công nhân, ta hất tay hắn vênh mặt xuống dưới lầu hướng về phòng mình, bản cô nương đây cũng biết kiêu ngạo đấy.